Bị dồn đến góc tường, kẻ ban nãy vừa nói lúc này mới đứng lên phía trước, hắn cười:
- - Xin chào anh Huy, chắc có lẽ anh không biết tôi, nhưng tôi lại biết rất rõ về anh đấy. Quả không sai, anh là người hành động không bao giờ biết sử dụng cái đầu. Cái bẫy đơn giản thế mà anh cũng không đoán ra, lẽ ra từ khi dễ dàng đi vào đây mà không gặp bất cứ trở ngại nào anh phải biết rồi chứ.
Huy Trâu trừng mắt hỏi:
- - Mày là thằng nào..?
Gã kia cười:
- - Xin tự giới thiệu, tôi tên là Giang, tôi là người của Thiên Nam và hiện nay đang tiếp quản sới bạc này. Hôm nay tôi sẽ không giết anh, nhưng tội sống khó mà tha được, tôi nghe nói trước đây anh Huy nổi tiếng trong việc xử các con nợ, anh không ngần ngại chặt đứt ngón tay, thậm chí cả cánh tay của con nợ nếu chúng dám trốn không thanh toán đúng kỳ hạn. Nay tôi cũng sẽ chỉ lấy của anh một cánh tay để làm tin, cũng là để dằn mặt cho bất cứ kẻ nào có suy nghĩ đến đây để phá đám.
- - Đàn em của Huy Trâu người ta nói toàn thằng không có não quả không sai. Chúng mày nên biết chúng mày đang ở trong hoàn cảnh nào. Cứng với tao thì ngày này năm sau cũng chính là đám giỗ của chúng mày đấy. Huy Trâu, nói gì đi chứ..?
- - Chỉ cần mày tha cho toàn bộ anh em của tao rời khỏi đây. Tao sẽ đồng ý, dù sao bây giờ chúng nó cũng không thể gây nguy hiểm cho mày nữa.
Đám đàn em của Huy Trâu gào lên:
- - Không, đại ca....anh không được làm thế.
Giang cười lớn:
- - Ha ha ha, cảm động quá....Đúng là một người đại ca biết trọng tình nghĩa, được thôi....Người của anh Huy giờ cũng đã nằm quá nửa, có chém thêm vài thằng nữa cũng chỉ tổ mất công dọn dẹp. Để một cánh tay lại, tao sẽ cho tất cả chúng mày rời khỏi đây. Giang hồ nói là giữ lời.
Đứng sau Huy Trâu, Khang Trọc lầm bầm:
" Đại ca, anh có mang súng phải không..? Phía bên tay trái có một cánh cửa nhỏ, anh hãy dúng súng phá khóa rồi chạy đi. Nơi này nhiều ngóc ngách nhưng anh chỉ cần men theo đường tàu là có thể ra đến đường lớn. Đi đi đại ca.."
Dứt lời, Khang Trọc khẽ nhìn những người còn lại, tất cả đều hiểu ý. Họ lao lên trên rồi cùng đẩy Huy Trâu về phía cửa bên trái, Khang Trọc nắm chặt con phớ nhắm Giang chém, nhưng Giang cũng là kẻ tinh ranh, hắn lập tức kéo đàn em chắn trước mặt đỡ đòn.
Đúng như lời Khang nói, cánh cửa này chắc có lẽ lâu không có người mở, là một cánh cửa nách bên hông nhà, nếu phá khóa có thể chạy thoát. Huy Trâu rút súng bắn vỡ then cài rồi đạp bung cửa, đằng sau ngôi nhà là những bụi lùm rậm rạp, tối om. Huy Trâu hét lên:
- - Rút thôi...Nhanh lên....
Nhưng Khang Trọc cùng đồng bọn của mình đang cố ngăn cản người của Giang, Khang trọc gào thét:
- - Đại ca, anh chạy đi....Đừng lo cho tụi em.....Chạy đi, chạy.....