Grakeleat theo chân Angeia về làng của cô ấy, trước mắt là một cảnh tượng mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Một ngôi làng khá nhiều Pokémon sinh sống như con người!

"Mình cứ nghĩ rằng cuộc sống của một Pokémon sẽ hoang dã và phóng khoáng..." - Grakeleat suy nghĩ - "...nhưng không ngờ lại phát triển như thế này!"

Cả hai đến một ngôi nhà nhỏ được cho là "Trung Tâm Y Tế" của làng, nơi đây có vài Pokémon đang chữa trị, con thì bị thương khá nặng, con thì bị bệnh trông khá mệt mỏi, chúng được những con Chansey dẫn vào phòng khám. Một lúc sau, một con Audino đến trước mặt Grakeleat, nó nhìn cậu và nói :"Trông cậu có vẻ thương nặng đây. Đừng lo, để tôi chữa cho cậu nào!"

Angeia ngồi trên ghế của Trung Tâm, nhỏ nói: "Mình sẽ chờ ở đây, sẽ nhanh thôi không sao đâu đừng lo!"

Rồi Audino bế Grakeleat lên một cái giường bé và đưa vào phòng cấp cứu, cậu tiếp tục ngạc nhiên khi trong đây có khá nhiều thiết bị tân tiến. Audino bảo cậu nằm yên và gắn các miếng dán nối với thiết bị trị thương. Khi máy được khởi động, cậu cảm thấy tê tê nhưng cũng không đến nỗi, vì dù sao đây là lần đầu tiên cậu được chữa trị như một con Pokémon.

Sau một hồi lâu thì Grakeleat đã khỏe hẳn, Audino đưa cậu ra chỗ Angeia và dặn dò cậu không được cử động mạnh, cậu cám ơn bác sĩ và cùng Angeia ra khỏi Trung Tâm. Rồi Angeia và cậu tìm một ghế đá dưới bóng cây và bắt đầu trò chuyện

- Tại sao cậu lại bị thương trong rừng vậy? - Angeia hỏi.

- Mình cũng không biết nữa, khi tỉnh dậy mình đã ở trong rừng rồi! - Grakeleat trả lời.

- Vậy nhà cậu ở đâu, mình sẽ giúp cậu về nhà. - Nhỏ hỏi tiếp.

- Mình cũng không nhớ nhà mình ở đâu.- Cậu nói và nghĩ ngợi.

- Vậy là cậu bị mất trí nhớ rồi! - Nhỏ tỏ vẻ tội nghiệp.

- Mình nghĩ chắc là vậy. - Cậu cúi đầu xuống buồn bã.

"Mình không thể nói với cô ấy mình từng là con người được," - Grakeleat nghĩ - " hiện tại chỉ còn cách nói dối là mình mất ký ức."

Bỗng Angeia loé lên một ý tưởng, nhỏ nói: "Hay cậu ở tạm nhà mình cho đến khi cậu có được lại ký ức nhé, mình ở một mình nên thấy buồn lắm."

- Nhưng cậu là con gái liệu có ổn không? - Grakeleat hơi nhưng nhượng.

- Ôi trời, tưởng chuyện gì chứ, không sao đâu cứ coi như cậu là khách thuê phòng đi! - Angeia đáp một cách không do dự.

- Nhưng mình kiếm đâu ra tiền đóng bây giờ? - Cậu bắt đầu hơi hoang mang.

- Mình không ép cậu đâu mà lo, ngày mai cậu theo mình đi làm ở căn tin trường học đi nhé, sẵn tiện giới thiệu luôn cô bạn của mình, càng đông càng vui mà. - Nhỏ nói và nở nụ cười.

Cả hai cùng về đến căn nhà nhỏ hình tròn màu nâu được tạo hình theo đầu của Eevee, nó có cái nơ đỏ to đùng ở giữa mái nhà, Angeia rút chìa khoá từ bờm của mình và mở cửa mời Grakeleat vào trong. Trong nhà của nhỏ có khá nhiều đồ đạc và cả giường lẫn ghế Sofa, quả là một căn nhà tiện nghi.

"Từ nay chúng ta là người một nhà nhé, nếu có gì không biết cứ hỏi mình đừng ngại!" Angeia nói với vẻ mặt phấn khởi.

Cuối cùng thì sau khi ăn bữa tối, cả hai đã chúc nhau ngủ ngon và bắt đầu ngủ, Angeia ngủ trên giường trong phòng của nhỏ, còn Grakeleat ngủ trên ghế Sofa.

" Ngày mai sẽ là cuộc sống mới của mình, biết đâu mình sẽ học được nhiều thứ mà mình chưa từng biết. " Grakeleat trầm tư rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Bao giờ cậu cũng vậy, cậu luôn suy nghĩ trong nội tâm mà không nói gì nhiều để người khác biết cả. Nhưng từ mai, có thể cậu sẽ dần thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play