"Xin lỗi mà.Tao có việc bận nên mới về trễ mà."
Takemichi nằm lăn ra nhìn Nikko.Do cậu về trễ nên nó giận không cho cậu vuốt ve nữa.Tại sao lại khổ như vậy chứ.
Kể từ ngày kết thúc cuộc chiến giữa Touman và Moebius,việc học của Takemichi cũng ổn định trở lại,cậu cũng đều đặn đi thăm Draken.Nhưng mà giờ cậu muốn có tiền tiêu vặt quá,cứ xin mẹ như vậy thì thật kì.Nên cậu quyết định giành cả một ngày chủ nhật để tìm việc làm.Do còn quá nhỏ nên làm ở quán CD lúc trước không được.Mấy quán khác cũng vậy họ bắt phải trên 18 tuổi mới được nhận.Ngay khoảnh khắc mà cậu tuyệt vọng nhất thì hy vọng cũng đã tới.Samiyari biết cậu muốn kiếm việc làm nên đã mời cậu vào.Nhà cô có mở một quán bán bánh và nước nhỏ.Việc xin ba mẹ cô thì khỏi bàn,tất nhiên hai bác ấy sẽ đồng ý ngay lập tức,dù gì cũng muốn trả ơn cậu nên họ cho cậu làm và trả lương ở mức cao ngất ngửa.Cậu phải tốn không ít thời gian để kêu hai bác ấy giảm tiền lương đó(Cái này hơi ngược).Tuy quán khá nhỏ nhưng lại vô cùng đông khách,cũng phải vì cách thiết kế và bày trí ở đây rất gần gũi với thiên nhiên,đặc biệt là những món ở đây lại vô cùng ngon lại còn ở mức vô cùng phải chăng.Chỗ này lại vô cùng yên tĩnh và thoải mái nên nhiều người đến đây hầu như để làm việc và học tập.Và cuối cùng là chỗ này vào đảm an toàn 100%,tại sao cậu lại nói thì nhìn người bảo vệ kìa.Bảo vệ-Osanai cựu tổng trưởng của băng Moebius,tất nhiên là mầy tên côn đồ dỏm ở đây chả nhằm nhò gì với cậu ta.Với lại nếu tính thêm cậu thì quán này không phải dạng vừa rồi.Quán ở gần khu Yokohama,nơi đặc biệt nhiều côn đồ nhưng các khách hàng lại vô cùng an tâm khi ở đây,không lo sợ bị làm phiền bởi mầy tên côn đồ đó rồi.Nikko cũng đi theo để giúp,nó hay đi quanh quán,các khách hàng cảm thấy yên tâm khi thấy nó đi ngang qua,không biết lí do tại sao nữa.Nhưng con này chảnh lắm,con trai nó tuyệt đối sẽ không cho chạm vào một cọng lông của nó(ngoại trừ cậu ra),còn mấy em xinh tươi thì dĩ nhiên là nó đều đồng ý hưởng thụ(tất nhiên là cũng có ngoại lệ vào mấy con ngựa bà).Công nhận là con này cũng có mắt nhìn người thật!Thế là khách hàng (đặc biệt là nữ giới) lại có thêm lí do để đến quán.Con này chảnh thì chảnh thật nhưng nó lại là một trong những thành phần giúp quán hút khách,nó như con mèo thần tài của quán(tuy màu lông lại là màu đen),kể từ khi cậu làm việc trong quán thì tỉ lệ đông khách của quán tăng đáng kể.Vượt qua nhiều quán trong khu vực.Địa chỉ lại vô cùng dễ tìm,thế là danh tiếng quán vang khắp nơi.Và Takemichi,Nikko lại được gia đình Samiyari cho thêm cái biệt danh.
Takemichi:Thiên thần may mắn.
Nikko:Mèo thần tài (phiên bản màu đen).
Nhưng nói đông khách cũng vui thật đấy nhưng cũng mệt lắm,tối ngày chạy tới chạy lui.Thế là ông chủ(Ba của Samiyari) đã giảm thời lượng làm việc.Cửa hàng sẽ mở cửa lúc 16h30-19h vào mấy ngày thường,còn thứ 7 và chủ nhật sẽ mở nguyên ngày.Khách hàng cũng không phàn nàn về việc này.Đồ ăn ngon,nhân viên tận tình,không gian mát mẻ,thoải mải,bảo đảm an toàn 100%,giá cả phải chăng.Quá tuyệt vời rồi,ai mà còn lí do để phàn nàn nữa.
"Haizz,hôm nay mệt quá!"
"Vất và cho cậu rồi "Thiên thần may mắn" và cả "Mèo thần tài" nữa,cho mày nè."
Samiyari vỗ vai Takemichi một cái rồi quay lại cho Nikko một cuộn len nhỏ cô như là tiền công.
"Tôi về đây Samiyari,tạm biệt "Thiên thần may mắn" nha."Một nhân viên nói
"Tạm biệt."
Takemichi mệt mỏi thay lại bộ đồ của mình.Ẵm Nikko ra khỏi quán.Liền bắt gặp Osanai đang đợi em gái của mình để trở về.
"Ồ!Hôm nay mệt nhỉ "Thiên thần may mắn" ?"
"Ừ.Đúng là mệt thật.Mà Yami đâu rồi?"
"À,cậu ta mệt quá về trước rồi,dù gì cũng có tao đưa Samiyari về.Còn mày thì sao?"
"À tao có người rước rồi."
"Hả?Ai cơ?"
Đúng lúc đó,một tiếng xe phân khối lớn dừng ở gần cậu.Người trên xe lập tức đi xuống đến trước mặt cậu,nói:
"Đội trưởng hôm nay ngài đã vất vả rồi."
"Ừm,cảm ơn Teru đã đến đón tao."
"Không sao đâu ạ đó là trách nhiệm của tôi."
Teru vừa nói vừa cẩn thận đổi mũ cho Takemichi.Rồi lại lấy ra từ đâu một cái áo khoác khoác lên người cậu,giọng dịu dàng nói:
"Ban đêm trời rất lạnh,ngài nên giữ ấm cho cơ thể nhiều hơn đó."
"Ừm tao biết rồi."
"Xong rồi,ngài lên xe đi tôi chở ngài về."
Takemichi nhanh chóng leo lên xe ngồi.Miệng nói thêm:
"À nhà của tao ở...."
"Ở khu C của quận Shibuya đúng không ạ,nhà của ngài gần một tiệm bán quần áo."
"Sao cậu biết hay thế?"Takemichi bất ngờ trước sự hiểu biết của Teru.
"Đó chỉ là thông tin mà tôi cần phải biết thôi."
"Vậy sao?"
Teru nhanh chóng vặn ga phóng đi.Osanai nãy giờ thấy một màn mà đờ người.Có gì đó sai sai.Sao hai người đó không giống quan hệ đội trưởng-cấp dưới cho lắm,phải gọi là hành động quá mức thân mật nhìn giống người yêu hơn ấy.
"Osanai-niisan sao thế?"
"À không,bị vài việc làm phân tâm thôi,lên xe đi anh chở về nhà.Chắc bây giờ bố mẹ đang đợi đó."
"Vâng."