Lục Hiểu Miêu cùng Phùng Thiến Thiến sau khi tách ra, còn ở quầy bán quà vặt trước ngõ nhỏ dừng lại một lát.

Nàng nhìn thấy trong quầy bán quà vặt có một chiếc điện thoại bàn, liền muốn cầm lấy điện thoại nhấc máy gọi cho Bùi Thanh Lâm.

Nhưng là không biết có phải do ngại ngùng hay không, vẫn là không biết phải nói cái gì, cuối cùng Lục Hiểu Miêu có điểm túng quẫn ở quầy quà vặt mua một túi muối, sau đó phóng xe đạp trở về nhà.

"Ta như thế nào lại nhát gan như vậy, còn không phải chỉ là một cuốc điện thoại thôi sao, có cái gì mà không dám." Lục Hiểu Miêu vừa dứt lời liền nghe thấy dì Hồ từ trong quầy bán quà vặt ở đầu ngõ hô to, "Hiểu Miêu, ngươi có điện thoại."

Trái tim Lục Hiểu Miêu run lên, mảnh vải đang cầm trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Nàng cuống quít buông đồ vật, hướng phía quầy bán quà vặt chạy tới.

Dì Hồ thấy Lục Hiểu Miêu vội vàng chạy tới, hướng nàng cười nói, "Không cần phải gấp gáp, Thanh Lâm bên kia còn chưa có cúp máy, cứ từ từ đi."

Lục Hiểu Miêu khuôn mặt đỏ bừng tiếp nhận điện thoại, khi đưa ống nghe lên tai, cô vẫn có thể nghe được tiếng tim mình đập, thẳng đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên trong ống nghe, "Hiểu Miêu?"

Khi nghe thấy giọng nói của Bùi Thanh Lâm, trái tim đang đập loạn xạ của Lục Hiểu Miêu đột nhiên bình tĩnh trở lại, "Là em."

"Hiểu Miêu, có thể kỳ nghỉ hè này anh không trở về được." Bùi Thanh Lâm có chút thất vọng nói, "Bên này mọi việc đều mới bắt đầu, còn rất nhiều việc phải làm, anh cùng với Thành Phi vừa mới thành lập công ty, trong lúc nhất thời không thể rời đi được."

Nghe được lời này, Lục Hiểu Miêu tuy là có chút thất vọng, nhưng cũng không ngạc nhiên, dù sao thì đời trước Thanh Lâm cũng là ở ngay thời điểm này gọi điện tới.

Mà ở lúc này, Bùi Thanh Lâm ở đầu bên kia điện thoại hỏi lại Lục Hiểu Miêu, "Đúng rồi Hiểu Miêu, nếu không em tới đây đi?"

"Còn một tháng nữa mới phải đi học lại, nếu em tới đây, anh có thể bớt chút thời gian mang em đi dạo trên bờ biển, hơn nữa, không phải em thích ăn nhất là hải sản sao, ở đây hải sản đều là sáng sớm mới được đánh bắt lên, đặc biệt tươi ngon."

"Nơi này trái cây cũng rất nhiều, đến lúc đó anh mang em đi ăn a.."

Lục Hiểu Miêu lắng nghe giọng nói trong ống nghe, hốc mắt không biết vì sao lại đỏ lên, "Thanh Lâm~"

"Làm sao vậy?" Nhận thấy điều gì đó bất thường, Bùi Thanh Lâm vội vàng hỏi Lục Hiểu Miêu, "Có phải hay không nơi nào đó không được thoải mái?"

"Không có." Lục Hiểu Miêu hít hít mũi, "Em chỉ là có chút nhớ anh."

Ngay khi những lời này nói ra, Bùi Thanh Lâm thiếu chút nữa làm rơi ống nghe, trên mặt lộ ra một mạt ngây ngô cười, "Hiểu Miêu, anh cũng nhớ em."

Tống Thành Phi đang ngồi ở đối diện đột nhiên lộ ra vẻ khó tin.

Nhìn Bùi Thanh Lâm đang cầm ống nghe cười đến ngu ngốc, quả thực không thể tin được người như hắn cũng có thể lộ ra vẻ mặt này.

Sau khi Bùi Thanh Lâm cúp điện thoại, trên mặt đều là tươi cười sáng lạn không nói, còn đột nhiên ngâm nga một bài hát, giọng ca lạc điệu suýt chút nữa đã tiễn Tống Thành Phi chạy đi mất.

"Được rồi được rồi, đừng ở trước mặt người cô đơn như ta mà ân ái." Tống Thành Phi hướng Bùi Thanh Lâm nói, "Còn có ngươi ca hát là tình huống gì, ngươi có chuyện gì hay sao?"

"Hắc hắc" Bùi Thanh Lâm hướng Tống Thành Phi cười ngây ngô nói, "Thành Phi, Hiểu Miêu cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến đây."

"Ngươi nói cái gì?" Tống Thành Phi có chút giật mình nhìn lại, "Thê tử ngươi muốn tới đây? Không phải lúc trước cô ấy không đồng ý sao?"

Lục Hiểu Miêu cúp điện thoại, liền thấy dì Hồ đang nhìn mình mỉm cười, khi nhìn thấy điều này, khuôn mặt Lục Hiểu Miêu lập tức đỏ bừng lên, "Cái này dì Hồ con đi về trước."

"Trở về đi, về đi, trở về thu dọn hành lý, mấy ngày nữa sẽ đi đến chỗ Thanh Lâm." Dì Hồ cười trêu ghẹo nói.

Lục Hiểu Miêu đi vào ngõ nhỏ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của dì Hồ.

Lục Hiểu Miêu mang theo vẻ mặt háo hức trở về nhà, liền đem đống vải vừa mới mua xong đặt ở trong sân viện đem vào phòng.

Chỉ thấy nàng lấy từ trong đống vải vừa mua ra một tấm vải màu trắng, trải ra trên bàn, tiếp theo lấy ra một miếng phấn màu trắng trong hộp trên bàn máy khâu. Những đường nét phác họa vô cùng uyển chuyển đó đều là do Lục Hiểu Miêu học được sau khi cắt qua vô số mảnh quần áo ở kiếp trước.

Miếng vải vừa được dùng kéo cắt may, dùng kim và chỉ ghép những mảnh vải tương ứng lại.

Một lúc sau, tiếng máy khâu lộc cộc phát ra từ nhà Lục Hiểu Miêu, những miếng vải trắng được cắt ra dần thành hình dưới bàn tay của Lục Hiểu Miêu.

Thực mau, một chiếc áo khoác tương tự với chiếc áo trong cửa hàng bách hóa dần xuất hiện trên bàn của chiếc máy khâu.

Khi quần áo gần như hoàn thành, Lục Hiểu Miêu dùng những mảnh vải còn sót lại quấn thành một nút thắt, đính vào chiếc áo, chỉ một cái thiết kế nhỏ này đã làm quần áo càng trở nên gọn gàng, hơn nữa còn có thể tôn lên vòng eo.

Hơn nữa, trang phục được cắt may khéo léo, không chỉ khiến người mặc tự tin hơn mà còn không bị gò bó khi mặc, cùng với thiết kế cổ chữ V càng làm cho chiếc cổ người mặc thêm thon dài.

Về phần vai, Lục Hiểu Miêu cũng chăm chút trong việc cắt may, để những chiếc áo thiết kế theo kiểu này dù vai có hơi xuôi một chút thì sau khi mặc lên sẽ trông thẳng và tự nhiên hơn thay vì sử dụng miếng đệm vai trông có vẻ hơi khoa trương.

Làm xong quần áo, sắc trời cũng dần tối.

Lục Hiểu Miêu liếc nhìn bầu trời bên ngoài, liền đem những mảnh vải vứt lung tung khi nãy đem dọn dẹp gọn gàng vào, thu dọn xong, bụng nàng cũng bắt đầu ục ịch kêu to.

Lục Hiểu Miêu người đã lâu không sử dụng bếp đất, đã tốn một chút thời gian để loay hoay thổi lửa và tự làm cho mình một tô mì trứng cà chua.

Cà chua vẫn còn tươi ngon được hái xuống từ vườn rau nhỏ ngoài sân, chưa kể đến hương vị cà chua nhà trồng còn ngon hơn cà chua mua ở ngoài siêu thị.

Lục Hiểu Miêu một bên đặt tô mì xuống, một bên cầm trái cà chua lên nhấm nháp nhai.

Cũng may những quả cà chua này chỉ to bằng nửa nắm tay, thậm chí ăn hai quả cũng chỉ như món khai vị chứ không hề no bụng.

Sau khi no bụng, Lục Hiểu Miêu quay trở lại phòng và tiếp tục làm quần áo.

Loại vải pha màu trắng đã được Lục Hiểu Miêu làm thành một chiếc váy sơ mi hình chữ A. Với cổ áo hình chữ V và những chiếc cúc áo màu đen có chút ánh kim loại, một chiếc váy đẹp, có khí chất đã được thành hình.

Đối với những mảnh vải còn dư lại, Lục Hiểu Miêu cũng làm cho Bùi Thanh Lâm một chiếc áo sơ mi nam tương tự với cái của Phùng Thiến Thiến.

Ngoài ra còn một mảnh vải hoa cũng đã được may thành một cái quần cho con trai.

Làm quần áo quá dễ dàng, trong lúc nhất thời còn không có đã ghiền, Lục Hiểu Miêu nhìn những món đồ nàng đã may được đặt ở trên giường, lại nhìn đến những mảnh vải bị cắt vụn.

Cuối cùng, cái tay của Lục Hiểu Miêu lại ngứa ngáy, nghĩ có thể dùng những mảnh vải vụn kia buộc lại với nhau làm thành dây cột tóc.

Dư lại những mảnh vải vụn cũng không ném, Lục Hiểu Miêu thu ngay vào trong túi, chờ về sau khi có nhiều vải vụn, nói không chừng có thể may chúng thành những họa tiết nhỏ.

Sau một ngày bận rộn, vừa rửa mặt xong, Lục Hiểu Miêu liền chìm vào giấc ngủ.

Một đêm qua đi, Lục Hiểu Miêu ngay cả mơ cũng không có, sau khi tỉnh lại vẫn có chút không phản ứng kịp, mãi cho đến khi nhìn thấy những bộ quần áo được may ngày hôm qua, cô mới cảm thấy mình thật sự đã trở về thập niên 90.

Dùng nước giếng rửa mặt, nước lạnh đến nỗi làm cho toàn thân Lục Hiểu Miêu đều run lên.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Hiểu Miêu đến cửa hàng ăn sáng của Trương gia ở đầu ngõ, mua hai cái bánh bao thịt lớn, một cây bánh quẩy lại thêm một chén sữa đậu nành, đây là bữa sáng của cô ngày hôm nay.

Thịt mềm và mỏng khi cắn vào liền có nước thịt chảy ra.

Còn có sữa đậu nành, nồng đậm thơm thanh khiết mùi vị đậu nành, khác biệt hoàn toàn với các loại sữa đậu nành được làm bằng bột sữa.

Chưa kể, cái bánh quẩy kia xốp giòn, bất luận là ăn trực tiếp hay là chấm với sữa đậu nành đều rất ngon.

Từ sau khi Lục Hiểu Miêu dọn ra khỏi cái nhà này, điều cô tưởng niệm nhất chính là đồ ăn ở đây, hương vị nguyên bản không thêm chút gia vị nào, vô luận là ăn bao nhiêu lần, cô đều sẽ không chán.

Ăn qua bữa sáng, Lục Hiểu Miêu liềm đem những bộ đồ vừa được may xong tối qua tất cả đều giặt sạch sẽ.

Mà lúc này, giọng nói của dì Hồ từ quầy bán quà vặt lại vang lên, "Hiểu Miêu, Thanh Lâm lại điện tới a"

Nghe lời này liền biết hai vợ chồng nhà này thường xuyên liên lạc nhiều đến mức nào.

Lục Hiểu Miêu tiếp nhận điện thoại, từ trong ống nghe nghe được thanh âm của Bùi Thanh Lâm, "Hiểu Miêu, anh đã nhờ bạn mua cho em một vé tàu vào ngày mốt, đến lúc đó còn sẽ có người đi cùng đưa em tới đây, như vậy anh cũng có thể yên tâm một chút."

"Đi cùng em?" Lục Hiểu Miêu nói, "Như vậy có phải hay không phiền toái đến người khác, em có thể tự mình đi."

"Ngàn vạn đừng." Bùi Thanh Lâm nói, "Có rất nhiều người trên xe lửa, anh không yên tâm để em đi một mình."

"Có cái gì không yên tâm, em đều đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị bắt cóc."

"Anh còn không phải sợ mất em sao." Thanh âm Bùi Thanh Lâm từ trong ống nghe vang lên, "Anh lớn tuổi như vậy mới có được thê tử, thật vất vả mới cưới tới tay, nếu là đánh mất em, anh sẽ khóc chết mất."

Mặt Lục Hiểu Miêu lập tức đỏ lên, "Anh đang nói nhảm gì vậy."

"Ai nói nhảm, em chính là do anh trăm đắng ngàn cay mới có thể cưới về làm vợ, phải chăm sóc em thật cẩn thận."

Lục Hiểu Miêu liếc nhìn vào quầy, thấy dì Hồ đang cùng người khác nói chuyện, không có chú ý tới bên này, nhiệt độ trên mặt mới hơi hạ xuống, "Được rồi, nếu anh tiếp tục nói nhảm như vậy em liền không đi nữa."

"Kia không được, anh ngày hôm qua đã đem chỗ ở của mình thu dọn ổn thỏa, nếu em không tới, anh phải làm sao bây giờ."

Trong lúc nhất thời, đôi vợ chồng son này còn ở trước điện thoại nói chuyện luyên thuyên, nếu không phải Lục Hiểu Miêu nhìn thấy dì Hồ từ quầy bán quà vặt ra tới thì cuộc điện thoại này sẽ còn tiếp tục kéo dài.

Cúp điện thoại xong, Lục Hiểu Miêu liền về nhà chuẩn bị đồ ăn cho chuyến tàu vào ngày mốt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play