Năm 2055, trong một viện điều dưỡng tại Bắc Kinh, Lục Hiểu Miêu ngồi trên xe lăn được Trọng Sênh đẩy vào hoa viên một bên phơi nắng, một bên nghe tiểu cô nương líu ríu nói về quyển tiểu thuyết cô vừa đọc.
"... Lục nãi nãi, ngài nói nếu có thể trở lại thập niên 90, ngài sẽ làm cái gì a?"
"Thập niên 90 a..." Lục Hiểu Miêu đáy mắt hiện lên một tia hoài niệm.
"Đúng vậy, nếu ngài trở lại thời điểm ấy ngài sẽ làm cái gì a?" Trọng Sênh lại hỏi một lần nữa.
Lục Hiểu Miêu thanh âm có chút mơ hồ, "Cái này, cái này ta cũng không biết, bất quá..."
Trọng Sênh có chút nghe không rõ hướng Lục Hiểu Miêu nhìn lại, "Lục nãi nãi, ngươi vừa rồi nói cái gì?"
"Nga, không có gì." Nói xong, Lục Hiểu Miêu đột nhiên nghĩ đến điểm gì đó liền nhìn về phía Trọng Sênh, "Đúng rồi, tiểu Sênh, ta nhớ rõ mấy ngày hôm trước con nói sẽ đăng một cuốn tiểu thuyết lên Lục Giang, thế nào rồi? Có tiếng tăm gì không?"
"Ngài nói cái này a." Trọng Sênh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Con cũng chỉ mới đăng thôi, còn chưa có nhiều người xem lắm đâu."
Lục Hiểu Miêu kéo bàn tay nhỏ bé của Trọng Sênh, nhẹ nhàng vỗ về, "Không có việc gì a, chậm rãi viết, rồi sẽ tốt hơn mà."
"Ân", Trọng Sênh gật gật đầu, tóc hai bên thái dương bị gió hất tung lên, bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Trọng Sênh vừa nhấc đầu, đã thấy cây cỏ trong hoa viên đang ở trong gió không ngừng lay động, vừa thấy vậy, nàng liền vội vàng nói với Lục Hiểu Miêu: "Lục nãi nãi, gió thổi rồi, con đẩy ngài về phòng, bằng không trong chốc lát có thể bị đau đầu không tốt lắm đâu".
"Được"
Trở lại phòng, Trọng Sênh cẩn thận đỡ Lục Hiểu Miêu ngồi dậy khỏi xe lăn, ngồi vào mép giường: "Lục nãi nãi, ngài trước lên giường nghĩ ngơi một lát, con đi phòng bếp nấu cho ngài một món ăn ngon."
"Không nóng nảy, con trước ngồi nghỉ ngơi một lát."
"Không có việc gì, con làm gì cho ngài ăn rồi nghỉ ngơi, bằng không trong chốc lát thì có thể không còn kịp rồi."
"Không kịp?" Lục Hiểu Miêu trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá không đợi nàng hỏi xong thì Trọng Sênh đã lon ton chạy về hướng phòng bếp.
Lục Hiểu Miêu nhìn thấy bóng lưng tràn đầy sức sống của tiểu nha đầu, khóe miệng không khỏi hơi giơ lên, "Tuổi trẻ thật đúng là tốt."
Đồng thời, không biết vì sao nàng lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi Trọng Sênh hỏi nàng ở dưới lầu, Lục Hiểu Miêu tựa vào đầu giường nhìn những đám mây trắng ngoài của sổ, "Trở lại thập niên 90?"
"Nếu thật có thể trở về, thật là tốt biết bao."
Vừa dứt lời, Lục Hiểu Miêu từ từ nhắm mắt lại, quay lưng về phía Trọng Sênh đang bận rộn trong phòng bếp, giống như cảm nhận được điều gì đó, động tác của tay cũng dần dần dừng lại, đồng thời trong phòng còn truyền đến một tiếng cảm thán, "Quả nhiên vẫn là không kịp rồi ~"
Vào đầu mùa hè năm 1994, trong một sân nhỏ của một tòa tiểu viện, Lục Hiểu Miêu, người đang ngủ trưa trong phòng, đột nhiên cảm thấy thân mình thân mình trầm xuống, đồng thời có một đạo âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu, "Lục nãi nãi, đời này nhất định phải sống thật tốt."
Lục Hiểu Miêu thậm chí còn không có thời gian nhớ tới thanh âm này rốt cuộc là do ai phát ra, cả người đã bị một đạo bạch quang cấp hút đi lên. Cùng lúc đó, trong đầu nàng đột nhiên thoáng hiện qua những hình ảnh quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Ngay tại đây, trí nhớ dần dần khôi phục, nàng thấy được Trọng Sênh đang đứng giữa luồng bạch quang.
Trọng Sênh hướng tới Lục Hiểu Miêu phất phất tay,cùng thời gian Lục Hiểu Miêu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, "Trọng Sênh? Con..."
Lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Lục Hiểu Miêu có chút không dám tin tưởng nhìn chung quanh, những gia cụ mới tinh nhưng lại có chút lỗi thời, nhất là khi cô nhìn thấy chiếc máy khâu đạp bằng chân kiểu cũ nằm trong góc, yết hầu nàng nhẹ lăn một cái, "Cái máy khâu này? Chẳng phải đã mấy chục năm rồi sao?"
Lục Hiểu Miêu vội vàng rời giường, hướng máy khâu đi đến, bởi vì nóng vội ngón tay còn không cẩn thận bị kim trên máy khâu đâm vào, cơn đau làm Lục Hiểu Miêu tức khắc ngây ngẩn cả người.
"Đau? Như thế nào lại đau? Ta không phải đang nằm mơ sao? Vì cái gì vẫn còn đau?" Vừa dứt lời, Lục Hiểu Miêu liền nhìn thấy chiếc gương trên bàn trang điểm chiếu đến một đạo thân ảnh.
Lục Hiểu Miêu nhìn gương mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ trong gương, trong đầu không biết vì sao vang lên một đạo âm thanh trong lúc nửa tỉnh nửa mê vừa rồi, tưởng tượng đến lúc này, đáy mắt Lục Hiểu Miêu không khỏi hiện lên một tia kinh hỉ.
Chẳng lẽ ta thật sự trở lại thập niên 90? Kia Thanh Lâm có phải hay không còn gặp chuyện không may?
Nghĩ đến đây, Lục Hiểu Miêu cuống quít tìm kiếm trong nhà, thẳng đến khi tìm thấy tờ lịch treo trên tường phòng bếp, Lục Hiểu Miêu mới nhẹ nhàng thở ra, "Ngày 2 tháng 7 năm 1992, còn khoảng một năm nữa mới xảy ra sự việc, nếu sự việc ngày đó xảy ra nữa hoặc là ở đâu đó phía trước ta có thể ngăn lại rồi..."
Lục Hiểu Miêu ở trên lịch tìm thấy ngày Bùi Thanh Lâm gặp chuyện không may, liền dùng bút đỏ đánh dấu nhớ kỹ.
Không chỉ thế, nàng còn từ trong phòng lấy ra một cuốn sổ, đem tất cả những chuyện quan trọng từ trong trí nhớ của nàng ghi chép vào.
Trong sổ chẳng những có thời gian Bùi Thanh Lâm xảy ra chuyện mà còn có cả ngày sinh của con trai cô là Bùi Thần Dương.
Trong quá trình ghi chép, ký ức của Lục Hiểu Miêu cũng theo các sự kiện được ghi lại trở về thời điểm ban đầu.
Trước khi được trọng sinh, Lục Hiểu Miêu là một góa phụ ở tuổi thanh xuân, đến khi về già lại mất đi đứa con độc nhất trở thành một lão thái thái cô đơn. Tuy nhiên trước khi xảy ra những chuyện này, chỉ cần nhắc tới Lục Hiểu Miêu mọi người đều không phải khen ngợi có thừa sao? Nhưng vì cái gì sự tình lại biến thành như thế này?
Tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ cái chết của Bùi Thanh Lâm cũng chính là trượng phu của Lục Hiểu Miêu, mà nguyên nhân chính của sự việc này chính là do sa thải.
Đầu những năm 1990, ngày càng nhiều doanh nghiệp nhà nước thua lỗ nghiêm trọng, thu không đủ chi do nhiều nguyên nhân, vì để ứng đối với hàng loạt cú sốc đó các doanh nghiệp lớn và nhỏ ở mọi nơi trên đất nước đều phải đối mặt với công cuộc tái cơ cấu và cải cách với quy mô lớn.
Đồng thời, nó cũng gây ra làn sóng sa thải những nhóm nhân viên đầu tiên.
Là một quân nhân đã xuất ngũ, Bùi Thanh Lâm sẽ không xuất hiện trong đợt sa thải đầu tiên trừ khi doanh nghiệp đó bị phá sản, nhưng thật sự điều đó đã xảy ra.
Bùi phụ Bùi mẫu vì giữ cho đại nhi tử Bùi Thanh Mộc không bị nghỉ việc đã buộc Bùi Thanh Lâm, người đáng lẽ không được cho nghĩ việc, sử dụng danh ngạch của mình tới đảm bảo Bùi Thanh Mộc sẽ không bị sa thải bằng không sẽ đến tìm Lục Hiểu Miêu để gây rối.
Bùi Thanh Lâm lúc ấy đang theo Lục Hiểu Miêu bàn chuyện cưới hỏi, cho nên nghe được Bùi phụ Bùi mẫu vì buộc hắn nghỉ việc mà làm ra được lựa chọn sau đành cắn răng mà đáp ứng.
Nhưng là trước khi đáp ứng yêu cầu này, hắn đưa ra một cái điều kiện, đó chính là phân gia.
Sau khi ly khai khỏi gia đình, Bùi Thanh Lâm lập tức cầm tiền phân gia cùng với tiền được hỗ trợ khi sa thải liền ở trong thành phố tìm một cái tiểu viện an cư lạc nghiệp.
Không chỉ có thế, Bùi Thanh Lâm còn đem toàn bộ tiểu viện này trực tiếp đứng dưới danh nghĩa của Lục Hiểu Miêu coi như là sính lễ.
Mặt sau còn tìm bà mối làm mai, thực mau, Lục Hiểu Miêu cùng Bùi Thanh Lâm liền ở trong cái tiểu viện này thành thân, ổn định cuộc sống.
Sau khi kết hôn cả hai có một cuộc sống ngọt ngào.
Hơn nữa, chỉ cần Bùi Thanh Lâm ở nhà một ngày, nấu cơm, giặt quần áo, đốn củi, múc nước đều bị anh bao, Lục Hiểu Miêu cơ hồ có thể nói là cái gì cũng đều không cần làm.
Chính là thời gian tốt đẹp chẳng được bao lâu, Bùi Thanh Lâm đã tiêu hết số tiền có được từ việc phân gia và tiền hỗ trợ. Mà Bùi Thanh Lâm tuy là một hán tử tốt, yêu gia đình nhưng là cũng không muốn ăn cơm mềm, tiêu tiền lương của Lục Hiểu Miêu mà sống.
Vì thế, sau một đoạn thời gian nghỉ ngơi ở nhà, Bùi Thanh Lâm liền bắt đầu khắp nơi tìm kiếm công việc. Lúc đầu đi giúp mọi người đóng đồ đạc, sau đến trang hoàng, xây dựng nhà cửa, rồi cuối cùng trở thành một nhà thầu nhỏ chỉ trong một năm thời gian ngắn ngủi.
Bùi gia nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự cải thiện rõ rệt, cứ cách một đoạn thời gian là trong nhà lại có thêm một món đồ lớn. Chiếc máy khâu đạp bằng chân mà Lục Hiểu Miêu đã sử dụng mười mấy năm cũng được mua tại đoạn thời gian đó.
Tất cả mọi việc đều đang diễn ra tốt đẹp, nhưng khi càng ngày trở nên tốt đẹp hơn thì Bùi Thanh Lâm nghe chiến hữu của mình là Tống Thành Phi nói về việc làm của những tòa nhà chưa hoàn thiện ở Hải Nam, một lòng muốn đi Hải Nam để đầu cơ.
Không chỉ thế, hắn còn muốn mang Bùi Thanh Lâm theo cùng.
Lúc đầu, Bùi Thanh Lâm không muốn đi, nhưng là khiêng không được khi bên tai luôn có người năn nỉ ỉ ôi, vì thế Bùi Thanh Lâm đành phải cùng những người khác đến Hải Nam trước tìm hiểu một chút về thị trường.
Nhưng ngay khi bước chân vào Hải Nam, thị trường bất động sản liên tục quay cuồng, Tống Thành Phi và Bùi Thanh Lâm không nhịn được mà đầu tư vào nó, không đến mấy ngày liền thu được một phen lợi nhuận, làm hai người hoàn toàn bắt đầu trầm mê trong đó.
Lục Hiểu Miêu ngay từ đầu còn có thể nhận được điện báo từ Bùi Thanh Lâm đánh tới, cùng với vài cuộc điện thoại nên cũng biết được đôi chút tình hình của bọn họ trong thành phố. Nhưng thị trường ở lúc sau càng lúc càng trở nên khốc liệt, vừa mới mua được đất, đều còn chưa xây thành phòng ở đã được bán hết sạch.
Dưới tình huống như thế, lý trí con người cũng không nhịn được mà ngày càng điên cuồng.
Mà lúc này, một số người nghe được tiếng gió, bắt đầu bán tháo các tòa nhà mà họ đang tích trữ, trong khi những kẻ mất trí vẫn đang không ngừng tiếp tục mua bán.
Tống Thành Phi chính là một người như vậy.
Vào cuối năm, Bùi Thanh Lâm còn muốn dựa vào số tiền lãi được kia tiếp tục đầu tư phát triển thêm một đoạn, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh nửa năm nay đều không có nhìn thấy tức phụ của mình, liền muốn lấy ra một phần tiền mang về quê, đợi qua Tết Nguyên Đán sau đó liền tiếp tục.
Nhưng Tống Thành Phi lại không vui, không chỉ có thế hắn còn cầm tiền Bùi Thanh Lâm, nói rằng một khi rút tiền ra liền phải tổn thất một đoạn lớn, hơn nữa giá nhà đất ở Hải Nam sẽ tăng vọt vào dịp Tết Nguyên Đán, lúc này đem tiền lấy ra là không có lời.
Tuy ngay lúc đó thị trường vẫn như cũ, nhưng bọn họ không biết rằng cách vài tháng sau Tết Nguyên Đán, thị trường bất động sản ở Hải Nam trực tiếp sụp đổ, tiền đầu tư của bọn họ cũng bị trói lại.
Vào tháng 6 năm 1993, nhà nước đã ban hành một loạt các quy định liên quan đến quản lý nhà đất, ức chế sự gia tăng các công trình địa ốc không nói, mà còn khiến các nhà đầu tư và ngân hàng phải đóng cửa hoặc bỏ trốn cùng một lúc.
Tiền bạc mà Tống Thành Phi và Bùi Thanh Lâm kiếm được đều bị trói chặt trong đó, trên tay còn lại là một đống nợ, vì để thoát khỏi chuyện này, Tống Thành Phi chỉ có thể nhờ Bùi Thanh Lâm tức tốc trở về Bắc Kinh tìm kiếm Tống gia để cầu cứu.
Nhưng vào ngày Bùi Thanh Lâm rời khỏi Tống gia, một hồi tai họa từ trên trời giáng xuống...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT