1 thằng mặc áo trắng trường tôi, trông khá to con bước lại gần tôi rồi nói nhỏ vào tai tôi.
-Thằng anh làm thằng em chịu thôi, trước mày đánh em tao giờ
tao đánh em mày. đây chỉ là đòn cảnh cáo khi mày động đến
thằng em trai tao thôi. Mày còn dám động đến em trai tao lần nữa không chỉ là cảnh cáo đâu.
-Đi chúng mày.
Tay tôi lắm chặt lại thành lắm đấm người tôi run nên vì uất ức.
-Chúng mày nghĩ rằng sẽ đi ra khỏi đây sao.
Thằng to con đó Ồ nên 1 tiếng 2 tay đút túi quần thong thả nhì tôi.
-mày dám động đến chúng tao sao, tao nói trước mày sẽ không
may mắn đến mức. Chỉ bị phạt vài đồng cỏn con vì cái tội cố ý gây thương tích, và học lại 1 năm đâu mà là bị đuổi học và đi trại cải tạo vị thành niên đó.
Môi tôi run run nên tay tôi túm cổ áo thằng danh đó.
-Mày nói gì.
đang định cho thằng trước mặt tôi ăn đấm thì. Thằng em trai tôi
đang lằm thoi thóp thở dưới đất cố gắng lắm nó mới nói thành tiếng.
-Anh việt đừng.
Rồi lịm đi.
Tay tôi buông thõng xuống bất lực.
Nó cười lớn.
-Biết thế là tốt.
Rồi bỏ đi, khi thằng khang đi ngang qua tôi nó còn lườm lườm tôi.
Tôi đành để chúng nó đi trong tiếng cười hả hê. Tôi chạy lại
bế em trai tôi vào phòng y tế của trường, mới đầu tôi còn sợ
nó bị làm sao cơ hóa ra nó chỉ sợ quá nên ngất đi thôi.
Ngửa mặt nên nhìn trần nhà, cũng tại tôi nên liên lụy đến
thằng Trường. Cách đây hơn 1 năm do xích mích cá nhân với thằng
khang này nhiều lần, và 1 lần đang ở trong lớp, tôi đánh nhau
với nó. Đánh nó nặng tới mức phải nhập viện và nhà nó làm
rùm beng nên. Sau cùng tôi suýt bị đuổi học, nhưng cũng may tôi
chỉ bị ở lại thêm năm lớp 5. Nhưng số tiền đền bù cho gia đình nó là 12 triệu. Gia đình tôi vốn khốn khó rồi với số tiền
không hề nhỏ đó mà gia đình tôi càng khốn đốn hơn. Giờ tôi mà
gây gổ đánh nhau, thêm lần nữa thể nào cũng bị đuổi học mà
còn mẹ tôi nữa nên tôi đành phải nín nhịn vào trong.
Bỗng bàn tay ai đó chạm vào tay tôi làm tôi giật cả mình, bật
ngửa ra sau ôm cả cái ghế đổ cái rầm xuống đất. Đau thấy mấy
ông trời luôn, ngẩng đầu nên thấy thằng em trai tôi đã tỉnh. Đang nhìn tôi cười cười, tôi ngồi dậy nhìn nó mặt tôi vẫn không
biến sắc, lạnh nhạt nhìn nó thực ra tôi rất thương nó nhưng
bấy lâu nay cái khoảng cách giữa tôi và nó vẫn không thể xóa
nhòa. Khoảng cách tôi và nó chỉ là 2 anh em cùng mẹ khác bố.
-Mày tỉnh rồi à ngồi dậy được không.
-Dạ em không sao! Nhưng nãy anh có?
-Tao có đánh nhau không chứ gì? Tại mày ngất đi chứ không tao sử đẹp tụi nó rồi!.
Nấu cơm xong, tôi trèo nên mái ngói trên bếp lằm
vật ra. Nhìn bầu trời buổi chiều. Tôi lặng nhìn lên trời, trời đã
ngả về chiều, một chiều mùa thu ở một góc nhỏ của 1 làng quê nhỏ bé.
Không tiếng xe cộ ồn ào, không tiếng người mua bán tấp nập, chỉ có những mái nhà lặng lẽ, chỉ có những cánh chim nhẹ nhàng bay về tổ, chỉ có
những cơn gió khô thổi nhè nhè qua làn môi khô đi vì sương gió chiều
thu tháng 9. Một buổi chiều buồn với không ai cả, chỉ riêng tôi lặng
ngắm chiều buồn, nắng sắp tắt, trời trong vắt.
trắng một màu trắng đã không còn tinh khôi, màu trắng nặng và dày như nỗi buồn cố hữu của
mùa thu. Nhìn sang nhà em ngôi nhà 3 tầng sơn 1 màu trắng tinh
khôi, nhìn qua ô cửa nhỏ nơi em đang ngồi lặng nhìn bầu trời
giống như tôi, đôi mắt em mang 1 màu nâu đen phẳng lặng như mùa
thu, ánh mắt bình yên nhưng thật buồn như cất cả hồ xanh phẳng lặng...
Em không hề biết có 1 chàng trai vẫn đang lặng im nhìn em từ xa từ rất lâu rồi, Trong gió chiều thu từng chiếc lá khô rơi
xuống mặt đất.