Nản quá
đuổi theo không kịp em nó tôi đành bỏ cuộc, thất thểu đi về
lớp mặt cúi gằm trả dám ngẩng mặt lên. Bản mặt tôi lúc này
như bánh đa ngâm ý mấy thím. Tôi bước vào lớp, đi về cái bàn
cuối cùng chưa có ai ngồi. Cả lớp quay qua nhìn tôi như sinh vật lạ, trong đó có mấy thằng bạn của tôi.
Tôi nóng máu quát.
-Chúng mày nhìn gì tao đó, còn nhìn nữa tao đập từng thằng 1 giờ.
Bỗng dưng trên bảng có 1 tiếng nói vang lên, rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm tôi run bần bật rồi.
-Em kia em vừa nói gì nhắc lại tôi nghe.
Tôi run run quay mặt lại thì nhận ra đó là Cô Bắc, người được
mệnh danh Sát thủ giết người không cần dùng dao, tức là không cần dùng dao mà chỉ dùng ánh mắt và lời nói hạ gục đối phương.
Chắc các thím đang thắc mắc tại sao em mới vào trường, mà đã biết tường tận về cô bắc rồi. Cái này là do cách đây mấy
hôm, ông anh cạnh nhà tôi kể.
Ông tên Tần cùng học trường
này với tôi ông học hơn tôi 2 lớp. Hôm đó là ngày khai giảng, 2
anh em tôi đang ngồi ghế đá cắn hướng dương. Thì cô bắc đi qua
chỗ tôi và ông anh ngồi, ông vừa nhìn thấy cô thì dấu vội gói
hướng dương đi và ngửa mặt lên trời hút sáo.
Cô vừa đi qua tôi đã cười sặc xụa nhìn ông nói.
-Mày ngu vãi cái cô vừa nãy mày biết là ai không, phó hiệu
trưởng trường đó mày biết là cô ấy được mệnh danh là gì không sát thủ giết người không ghê tay. Lớp nào học cô, lớp ấy cứ xác
định một đi không chở lại.
Mới đầu tôi còn không tin còn nói ông dọa khỉ giờ tôi tin rồi.
Cô Bắc thực sự còn kinh dị hơn nhiều so với các giai thoại ông anh kể
lại. Với bộ mặt âm 273 độ K và đôi mắt như được làm bằng kim loại siêu
dẫn điện, cô làm tê liệt tất cả mọi đối tượng đang run rẩy cắn bút phía
dưới lớp.
Và tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi run run dà dạ khép lép như cún con.
-Tôi vừa thấy anh hổ báo lắm mà sao giờ không dám nhắc lại à anh tên gì nói.
-Dạ em tên Việt.
-Được tôi sẽ lưu ý tới anh giờ thì mời anh ra khỏi lớp.
Nhưng nào được như ý muốn chúng nó cứ lải nhải.
Ê Mậy vừa được kiss em Ly kute của xóm soi mói phê không mày
"cái làng em tên xóm soi thế là mấy thằng bạn em gọi làng là
xóm soi mói"
tôi vẫn im lìm không động đậy.
Nhưng
bọn này cứ đùa dai thằng Thắng ku ly và Hải mơ nó còn giả
giọng con gái trọc tôi cứ gọi Anh Việt ơi anh việt sao anh cướp
nụ hôn đầu đời của em ứ ừ bắt đền anh đó.
Cả lớp cứ gọi là cười nghiêng ngả luôn.
Máu nóng xung nên tôi thưởng ỗi thằng 1 đạp bay xuống đất rồi bỏ ra khỏi lớp không quên cầm theo cặp sách.
Ra tới cửa lớp chúng nó còn không tha cho tôi còn ý ới gọi với theo.
-Anh việt ơi anh đi đâu vậy sao anh nỡ bỏ em mà đi vậy.
Ức thổ huyết luôn, tôi đi 1 mạch ra chỗ để xe của lớp không
thèm ngoảnh mặt lại. đang định rắt xe ra thì thấy 2 chiếc xe
của thằng thắng ku ly và hải mơ cũng ở bên cạnh xe tôi luôn.
Phủi phủi tay tôi đàng hoàng rắt xe đạp ra về, đạp xe lang thang 1 hồi tôi trả biết đi đâu bây giờ.
Về nhà không được, mà đi lang thang mãi như thế này cũng không
xong. Đánh liều tôi đạp xe về nhà, ngó ngó ở cổng xem bố mẹ
tôi ở nhà hay đi làm rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi mở
cổng rắt xe vào trong sân. Nhìn sang bên nhà em, thấy em đang
ngồi trên xích đu đu đưa. Em lấc nên từng cái một, mắt đỏ hoe
nên vì khóc.