- - Giỏi lắm, không hổ danh là Đại “ Sát “, quả đúng khi tôi nghĩ cậu sẽ là vật cản cuối cùng trên con đường của mình. Thông minh, nhạy bén, có đầu óc, đúng là không thể đánh giá con người qua hình thức. Vóc dáng của cậu nhỏ bé, nhưng cái tầm của cậu lại vượt xa những kẻ tự cho mình là cao lớn. Dám ngồi trước mặt bà trùm để lật lá bài ngửa, đúng là tôi không qua được mắt cậu. Có câu nói, chọc vào con chó dại là điều ngu xuẩn nhất, bởi khi đó nó sẽ liều chết để cắn lại bạn. Đã nói đến như vậy mà tôi còn ép buộc cậu thì há chẳng phải tôi là người ngu xuẩn hay sao. Tôi đồng ý để cậu rời khỏi tổ chức, và tôi cũng sẽ hứa không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cậu hay người thân của cậu. Dù sao tôi cũng là một bà trùm, và cậu cũng là người có công lớn trong tổ chức. Đến việc nhỏ như vậy mà không làm được thì làm gì còn chỗ đứng trong thế giới ngầm. Và hơn hết, tôi hiểu rõ Đại “ Sát “ là con người như thế nào mà. Nhưng, hãy làm đúng như những gì mà cậu đã nói. Sau đó thì, cái tên Đại “ Sát” sẽ chỉ là quá khứ mà thôi….Ha ha ha….Ha ha ha.
[......]
Trong lúc này, ông Tuấn đang đếm từng ngày để được ra tù, theo như bản án thì chỉ còn 3 tháng nữa, ông Tuấn sẽ mãn hạn. Và niềm vui còn nhân đôi khi cả Long cũng được ra sau đó 2 tháng.
- - Anh chưa nghĩ được gì nhiều, điều đầu tiên anh muốn làm nhất khi ra tù chính là được gặp 2 đứa con của anh. Chắc hẳn hơn 1 năm qua chúng nó đã phải sống khó khăn lắm. Nhưng liệu rằng bọn chúng có muốn nhìn mặt một người cha tù tội, lại còn là người từng phụ bạc mẹ chúng nó hay không…?
Long nói:
- - Anh phải mạnh mẽ lên, chị dâu đã mất, hiện giờ anh là người thân duy nhất của chúng. Anh phải là chỗ dựa cho bọn trẻ chứ, hì, em lại không được may mắn như anh đó là còn có người để mong nhớ. Bố mẹ em cũng không còn, em đi theo anh Ngọc tính đến trước khi vào tù cũng được 2 năm, sau đó bị bắt, ở trong này cũng gần 3 năm rồi. Mà giờ còn mấy tháng nữa ra cũng chưa biết đi đâu về đâu.
- - Đúng rồi anh, cái vụ em kể mà tranh giành đường biên với mấy thằng Trung Quốc đó. Chậc, mà sau khi em vào tù cũng không 1 lần thấy anh Ngọc đến thăm hay gì luôn. Nhưng qua câu chuyện về cuộc đời của anh, em suy nghĩ được nhiều điều, cũng có nhiều trăn trở. Đúng như anh nói, những thằng từng mang mác tù như chúng ta, khi quay lại xã hội liệu có thể có được một cuộc sống bình thường hay không..? Mà hơn nữa chúng ta làm gì để được sống bình thường khi tội trạng đầy mình, thụt lùi so với sự phát triển của xã hội. Hay nói cách khác, chúng ta đã bị tụt hậu. Thời buổi bây giờ đồng tiền quyết định tất cả, giang hồ như chúng ta nếu không làm những chuyện trái luật pháp thì liệu sẽ làm được gì. Anh còn có nghề mộc chứ cỡ như em chỉ biết đánh đấm, à mà quên, đấy là khi anh chưa xuất hiện thôi….Ha ha ha.
Ông Tuấn thở hắt ra:
- - Có vẻ như nghề của anh chọn sai người rồi. Anh em ta là những kẻ sinh ra để làm giang hồ, cho dù chúng ta có làm nghề gì đi chăng nữa thì tính giang hồ vẫn ăn sâu vào máu của chúng ta.
Chí lý trước câu nói của ông Tuấn, Long cười phá lên:
- - Ha ha ha, đại ca nói đúng lắm, giang hồ vẫn có đạo nghĩa của giang hồ, mà làm gì cũng được, giang hồ cũng được mà ăn mày cũng được….Miễn sao không thẹn với lòng, nếu đã như vậy thì đại ca…...Sau khi em ra tù, em chắc chắn sẽ đến tìm anh, như vậy được chứ ạ…?
Ông Tuấn đưa tay ra rồi gật đầu:
- - Tất nhiên là được rồi, hay lắm….người anh em…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT