20h tối cùng ngày, Quyết đang trên xe quay về Hà Nội, lúc này đã đi gần hết địa phận Sapa. Từ lúc rời khỏi đại bản doanh của tổ chức đến giờ, Quyết vẫn rất hậm hực về việc Phụng bất chấp lễ tang mà thị uy với tất cả mọi người. Mặc dù kết quả biểu quyết đã rõ ràng, Phụng nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu tổ chức sau khi lão Nhị chết, nhưng với Quyết Sẹo, hắn không cam tâm chấp nhận một con đàn bà ngồi vào vị trí đó. Nhưng luật là luật, Quyết tuy bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Đến một địa điểm vắng vẻ trên cung đường men theo triền núi, Quyết nói:

- - Dừng xe lại, tao muốn xuống đi vệ sinh một chút.

Đàn em của Quyết lập tức dừng lại, thời tiết nơi đây vào buổi tối khá lạnh. Đi nhẹ xong, Quyết đứng châm điếu thuốc, kéo vài ba hơi Quyết mới quay trở lại xe. Lúc quay trở lại, dưới bóng tối của núi rừng, Quyết chợt nhìn thấy gầm xe hình như đang có ánh đèn màu đỏ nhấp nháy.

Ngay lập tức Quyết nghĩ đó là bom, trên xe, tay đàn em của Quyết vẫn đang ngồi chờ đại ca quay lại.

Quyết chỉ kịp hét lên:

- - Xuống......xe.....ngay...

Bên trong xe, gã đàn em tội nghiệp mặc dù nghe thấy tiếng của đại ca, nhưng hắn chỉ mới quay mặt sang nhìn qua cửa kính về phía Quyết thì:

" BÙM "

Cả chiếc xe oto bị nổ tung cháy rực trong bóng tối, sức ép từ vụ nổ cũng khiến Quyết ngã ngửa ra đằng sau, nếu Quyết không nhanh tay bám lấy dải phân cách thì Quyết đã bị thổi bay cả người xuống vực. Chiếc xe nổ tung, đàn em của Quyết bên trong xe vong mạng khi còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Quyết may mắn chỉ bị xây xát chút đỉnh khi ngã xuống đất. Cố gắng gượng dậy một cách nhanh nhất có thể dù đầu óc vẫn còn choáng váng. Khung đường này hôm nay quá vắng vẻ, chiếc xe oto của Quyết vẫn đang cháy rụi. Vừa lúc đó cùng chiều với xe Quyết, ánh đèn oto đang soi sáng rồi dần đi tới.

Nhận thấy cơ hội của mình, Quyết lao ra đường vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại. Đúng như yêu cầu của Quyết, chiếc xe oto 7 chỗ đang đi tới đang bật xinhan táp vào lề đường, có lẽ họ cũng đã nhìn thấy chiếc oto đang cháy rực trên đường kia. Quyết đập đập vào thành xe, miệng nói:

- - Cứu....cứu tôi với.

Cánh cửa xe được kéo ra, ngay khi cánh cửa mở ra, Quyết đã run run rồi lùi người lại. Bởi trên chiếc xe đó chính là người của Gia Đình, bọn chúng đều mặc vest đen, đi giày đen. Câu nói đầu tiên mà chúng nói khi nhìn thấy Quyết đó chính là:

- - Chậc, chẳng trách chị Phụng lại bắt chúng ta đi theo xe cho đến khi nó nổ. Suýt nữa thì để sổng con chuột.

Quyết nghiến răng đáp:

- - Lũ khốn kiếp, là....là chúng...mày làm...chuyện này..?

Không nói nhiều, trên xe, 5 thằng đàn em của Phụng nhảy xuống rồi bao vây lấy Quyết Sẹo. Chúng nhếch mép cười:

- - Có phải mày chịu ngồi im trong xe thì bọn tao đâu phải vất vả thế này không...? Xin lỗi nhé, nhưng mày không được phép sống rồi.

Quyết biết, giờ chỉ còn cách đánh gục thằng ngồi trên xe, sau đó cướp lấy chiếc xe này để bỏ trốn thì mới có hi vọng sống sót. Nhưng trước khi Quyết kịp di chuyển thì...

" Tạch....Tạch "

Một thằng đứng sau lưng Quyết đã bất ngờ dùng kìm điện chích thẳng vào cổ của Quyết. Quyết giãy lên đành đạch rồi gục xuống đất, mồm miệng co giật, chảy nước dãi. Đàn em của Phụng nói:

- - Đừng manh động thế chứ....? Giải quyết nhanh thôi...Khà khà.

Chúng lấy từ trên xe xuống một cái bao tải cỡ lớn, tiếp theo chúng nhét Quyết vào trong bao rồi buộc chặt lại. Một tên nói:

- - Tránh đổ máu, tốt nhất là quẳng thẳng nó xuống vách núi kia.

Trước khi quăng Quyết xuống vách núi, tên vừa nói còn vỗ nhẹ vào bao rồi thì thào:

- - Có làm ma cũng đừng trách tụi tao nhé, bọn tao chỉ làm theo lệnh của bà trùm mà thôi.....Yên tâm đi, mày không cô đơn đâu, theo những gì mà tao vừa được báo thì đã có 2 thằng đi trước mày một bước rồi. Vĩnh biệt.

Cả cái bảo tải được đám thuộc hạ của Phụng quẳng xuống vách núi sâu hun hút, tối đen như mực. Chiếc oto bị nổ ban nãy vẫn đang cháy, người của Phụng lên xe rồi rút khỏi nơi đó. Trên xe, một tên gọi điện về cho Phụng:

- - Thưa chị, Quyết Sẹo đã chết. Chị quả là liệu việc cẩn trọng, chẳng hiểu sao hắn lại rời khỏi xe trước khi chiếc xe bị nổ. May mà chị đã liệu trước sự việc.

Ngồi trên chiếc ghế quyền lực, tay nâng rượu vang, Phụng mỉm cười rồi khẽ đáp:

- - Làm tốt lắm.

" Cộc...Cộc...Cộc.."

- - Bà chủ, là tôi đây. - Giọng của Bình Bạc vang lên.

Phụng nói:

- - Vào đi.

Bình Bạc mở cửa phòng bước vào, trên tay Bình là con dấu, là sổ sách, giấy tờ và toàn bộ chìa khóa của tất cả các phong trong ngôi biệt thự rộng lớn.

Bình cúi đầu nói:

- - Đây là toàn bộ những đồ vật quan trọng của lão Nhị, nay tất cả những thứ này xin được giao lại cho bà chủ. Bà chủ muốn đi xem phòng nào, tôi sẽ dẫn đường.

Phụng cười đắc thắng:

- - Cảm ơn anh Bình, mà anh Bình này, anh là người theo lão Nhị lâu nhất. Liệu anh thấy, tôi được đề cử vào ngồi chiếc ghế này có hợp tình, hợp lý hay không...?

Bình Bạc khẽ trả lời:

- - Nếu như bà chủ đã được 7/10 người ủng hộ thì tất nhiên rất hợp lý rồi.

Phụng nhếch mép cười:

- - Thật vậy sao, nhưng dù có được 10/10 ủng hộ thì nó cũng không bằng tiếng nói của anh Bình và Đại " Sát ". Ai cũng nghĩ, sau khi lão Nhị mất, 1 trong 2 người sẽ là người tiếp theo thay lão Nhị nắm giữ tổ chức. Nhưng cuối cùng cả hai đều không phải. Anh là người xưa nay luôn kín kẽ, khó dò, tôi thực sự không biết anh dự tính gì trong đầu. Nhưng có vẻ như anh không quan tâm đến quyền lực.

Bình cười:

- - Đối với tôi, sự tồn vong của tổ chức mới là thứ tôi quan tâm. Gia Đình là thứ lão Nhị đã dành cả tâm huyết, dành cả cuộc đời để gây dựng. Tôi chỉ đơn giản là người đi theo lão Nhị, giúp đỡ cho lão Nhị một vài công việc nhỏ, kẻ như tôi sao dám ngồi vào vị trí đó. Hơn nữa, 1 năm trở lại đây, chẳng phải bà chủ rất tích cực trong việc tiếp quản gia đình hay sao. Chỉ cần Gia Đình hưng thịnh, việc ai là người nắm quyền với tôi đều được.

Phụng cười lớn:

- - Ha ha ha, vậy mà tôi đã nghĩ sai về anh Bình, tôi lại cứ tưởng anh và Đại " Sát " gặp nhau để thỏa thuận về việc này chứ. Xin lỗi, xin lỗi anh Bình nhiều, tôi sai rồi....Ha ha ha.

Nghe đến đây, Bình Bạc khẽ lạnh người, trước mặt Bình là một ả đàn bà đáng sợ. Từng câu, từng lời mà ả nói ra ngoài mặt tươi cười, nhưng thực chất ả đang gửi lời đe dọa đến bất cứ kẻ nào cản đường ả. Ban nãy ả đề cập đến việc Bình Bạc và Đại " Sát " là hai người có khả năng ngồi vào chiếc ghế đó nhất, thâm ý của ả chính là ả coi cả Bình và Đại là mối nguy hiểm lớn.

Nhưng ả chưa thể ra tay bởi dù sao trong tổ chức, Bình và Đại vẫn là những kẻ quan trọng. Việc trong nội bộ không có Bình không xong, việc bên ngoài tổ chức, không có Đại cũng không thể tiến hành. Chính vì lý do này mà Phụng vẫn chưa nghĩ tới việc ra tay với Đại và Bình Bạc. Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, khi đã ổn định, ả ta sẽ không ngần ngại ra tay với bất kỳ ai.

[......]

1 tháng sau cái chết của lão Nhị, việc ông trùm ma túy qua đời đã lan rộng đến khắp các nơi trong cả giới xã hội đen lẫn phía công an. Việc lão Nhị qua đời với công an mà nói thực sự là tin vui. Họ nghĩ, một khi rắn mất đầu thì việc hoạt động của tổ chức này sẽ dần dần lụi bại. Một tổ chức ma ranh, tinh vi và cực kỳ nghiêm ngặt đã khiến cho các cấp phải đau đầu mà chưa tìm được cách triệt phá. Thậm chí họ còn không biết được rốt cuộc ai là lão Nhị, hơn 2 năm điều tra, ngay đến tên của những thành phần cấp cao của tổ chức họ còn chưa nắm bắt được. Mỗi lần rút dây động rừng, chỉ một nhánh nhỏ trong bộ rễ trùm kia có vấn đề, chúng gần như cắt đứt mọi thông tin liên lạc và gỡ bỏ mắt xích đó trong chớp mắt.

Ngoài việc vận chuyển ma túy xuyên quốc gia, tổ chức Gia Đình cũng có những cơ sở trồng cây thuốc phiện rải rác khắp nơi. Chúng đặc biệt chọn những vị trí địa hình hiểm trở, nếu không phải dân bản địa thì đừng nói đi được vào sâu bên trong. Những cánh đồng thuốc phiện bạt ngàn được trông coi, chăm sóc bởi bà con đồng bào thiểu số. Bên cạnh đó, tổ chức cũng cắt cử người canh gác, cảnh giới cẩn thận.

Người dân sống ở đây chỉ ăn xong và trồng thuốc phiện, mọi thứ nhu yếu phẩm đều được tổ chức cung cấp. Tất nhiên mọi việc diễn ra vô cùng bí mật, lợi dụng sự thiếu hiểu biết của những con người nơi đây, lại thêm việc chu cấp, chăm lo cho dân làng đầy đủ mọi thứ, việc trồng cây thuốc phiện diễn ra ở ngôi làng nhỏ này đã diễn ra đều đặn mấy năm trở lại đây.

Và rồi, khi làm một điều gì đó lâu dần, những kẻ kém hiểu biết cũng dần dần phát hiện ra giá trị thực sự về việc mà họ đang làm. Trong lúc tổ chức có phần rối ren về việc Lão Nhị qua đời thì ở ngôi làng kia, dân làng đã phạm phải một điều tối kị đó là: Ăn Trộm Hàng Đem Ra Ngoài Bán.

Một điều mà lẽ ra họ không nên làm như vậy, trước khi công an lần ra được vị trí ngôi làng nhỏ đó thì Phụng, bà trùm vừa tiếp quản cả tổ chức chưa được bao lâu đã thẳng tay đưa ra một quyết định đầy ghê rợn: Giết Chết Tất Cả Người Dân Trong Làng.

Và Đại " Sát " được cử đi để làm điều này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play