Ông ta nói như sai bảo Tuấn, nhưng tính thì tuổi của ông ấy cũng đáng tuổi cha chú, hơn nữa tính tình ông bác này có chút kỳ quái nên Tuấn vui vẻ đi làm. Nước nóng đun xong, lúc này ông ta mới ngớ ra, nhà làm gì có chè mà pha. Mặt tiu ngỉu, Tuấn rót hai cốc nước nóng rồi phì cười:
- - Cũng lạ, ông bác điên khùng như vậy mà sao cháu lại cứ nghe theo răm rắp......Thôi, uống nước mưa cũng được, cháu cũng chẳng biết uống chè.
Chưa kịp ngồi ấm chỗ thì ông ta một lần nữa lại nói như ra lệnh:
- - Lát cậu chuyển cái giường gãy kia ra ngoài sân cho tôi. Nhanh không muộn.
Lúc này Tuấn mới nói:
- - Chuyển thì chuyển được thôi, nhưng bác đừng sai cháu thế chứ...? Người khác là cháu không để yên rồi.
Ông ta cau mặt:
- - Thế không chuyển ra rồi sửa lại thì tối lấy gì mà nằm....Nói thì nghe đi, đừng cãi. Bộ cậu không muốn ở đây à...?
Câu hỏi của ông ta khiến Tuấn đang uống nước cũng phải dừng lại, Tuấn ấp úng:
- - Sao...sao cháu lại phải...ở đây...?
" Sụp "
Nhấp ngụm nước nóng, ông bác nhìn thẳng vào mắt Tuấn, ánh nhìn của ông ta khiến Tuấn lạnh gáy, trước đây chưa bao giờ Tuấn có cảm giác như thê này. Bản năng mách bảo Tuấn có gì đó nguy hiểm. Nhưng khi đặt cốc nước xuống, ông ta chép miệng rồi cười:
- - Không phải cậu đang trên đường trốn chạy, hoặc ít nhất đang lang thang không có chỗ ở hay sao...? Tôi nói đúng chứ..?
Tuấn nuốt nước bọt, mới chỉ gặp nhau cách đây gần 2 tiếng đồng hồ, Tuấn cũng không hề nói gì về mình, ông ta cũng không hỏi, vậy sao ông ta lại biết...?
Cảm giác nguy hiểm mà Tuấn vừa chợt thấy không phải không có cơ sở. Là một người từng trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, bản năng sinh tồn của Tuấn là rất lớn. Đã phải đối mặt với những kẻ máu mặt như Lân Cá, Cương 6 ngón hay Thanh Cáo......Nhưng ngay cả những người đó cũng chưa từng khiến cho Tuấn phải dè chừng.....Rốt cuộc ông ta là ai....? Lúc này đây, chỉ với một ánh mắt mà dường như khí tức của ông ta đã thay đổi hoàn toàn. Không còn giống với ông già bị đám du côn đánh đập lúc trước nữa.
Thấy Tuấn lặng im và bắt đầu đổ mồ hôi, ông ta cười lớn:
- - Khà khà, bình tĩnh đi.....Tôi không phải kẻ địch, chỉ là cậu đang lo sợ mà thôi. Nghe này, trên người cậu có rất nhiều những vết thương lớn nhỏ, mặc dù cậu đã cố tình mặc áo dài tay che đi, nhưng ban nãy ngồi sau xe cậu ta đã nhìn thấy, có cả những vết thương rất mới hãy còn rỉ máu. Chiếc xe và giọng nói của cậu có xuất xứ ở Hải Phòng, cậu là người Hải Phòng đúng chứ....? Cái nữa, mấy ngày trước tôi có nghe tin ở quán rượu, ở Hải Phòng vừa xảy ra một vụ chém giết đẫm máu, được cho là do các băng đảng đại ca giang hồ ở đó gây ra, một anh lớn đã bỏ mạng. Thông tin đó đang rất được mọi người quan tâm. Và còn một điểm đặc biệt nữa khiến tôi nghĩ cậu có liên quan đến sự việc kia đó là, cậu rất có khả năng đánh đấm....Căn cứ toàn bộ những suy luận trên, tôi đoán cậu có dính dáng đến cuộc chém giết tại Hải Phòng và đang trên đường chạy trốn.....Sao nào, còn thiếu gì không..?
Tuấn lập tức rùng mình, nhưng ngay sau cái rùng mình đó thì Tuấn cười như điên dại:
- - Ha ha ha, ha ha ha......Đúng, nhưng tôi không phải chạy trốn vì giết người, nhưng tôi có liên quan đến vụ việc tại Hải Phòng. Nhưng nếu như vậy thì tôi là người nguy hiểm, tại sao ông lại muốn cho tôi ở đây..?
Ông ta cũng cười:
- - Khà khà, vì tôi mang nợ của cậu, cậu đã cứu tôi còn trả nợ cho tôi....Mặc dù số tiền tôi nợ chúng không nhiều đến như vậy. Còn nếu cậu nói cậu là người nguy hiểm thì đó là với kẻ khác chứ không phải với tôi. Ít ra cho cậu ở lại, tôi cũng có người sai vặt, và cậu có tiền......He he he, tôi sẽ được uống rượu.
Cả hai cùng cười ngặt nghẽo, chỉ mới một vài phút trước, họ còn nghi ngờ lẫn nhau, nhưng rồi sau đó hai người đàn ông, một già, một trẻ tựa hồ đã quen nhau và hiểu nhau từ rất lâu rồi.
Ông bác quá ngang bướng, không hiểu tại sao ông ta lại tự tin đến như vậy mặc dù trước đó đã chứng kiến Tuấn 1 chấp 5 thằng du côn bảo kê khu chợ. Hơn nữa chỉ còn lại một cánh tay trái thì sao ông ta xoay sở được. Nhưng ông bác vẫn một mực bước ra ngoài sân, đứng cách Tuấn độ 2m, ông ta nói:
- - Lên đi, nhớ là đấm hết sức.
Miễn cưỡng làm theo nhưng sao Tuấn dám đấm mạnh, Tuấn vung tay nhắm thẳng vào phàn đầu ông bác, nhưng ông ta không né, nắm đấm của Tuấn dừng lại trước khi chạm vào mặt ông ta....Ông ta cau mày:
- - Đồ măng non, nắm đấm nhẹ như đàn bà thế này thì bảo sao không bảo vệ được ai......Cô gái kia chết là đúng rồi.
Tuấn nghiến răng kèn kẹt, sau khi Tuấn kể mọi chuyện thì giờ ông ta lại đem nỗi đau đó ra dè bỉu. Tuấn nổi cơn điên, Tuấn gào lên:
Lần này thì Tuấn thực sự dùng hết sức, mắt Tuấn long lên, hai cánh tay nổi cơ cuồn cuộn, Tuấn vung tay đấm thẳng vào mặt ông già với tất cả sự phẫn nộ.
" Pặp "
Ông bác đưa bàn tay trái lên đỡ chính diện cú đấm của Tuấn, tưởng chừng như đó là một quyết định sai lầm, vì với lực đấm đó, đừng nói cánh tay, mà cả người ông bác cũng bị Tuấn đấm văng xa cả mét.
́y vậy mà, ngay khi bàn tay ấy vừa khẽ chạm vào nắm đấm, ông bác xoay người, cánh tay nương theo chiều của cú đấm, toàn bộ lực đấm của Tuấn như bị tan biến, chưa kể, khi chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì chỉ với một cái hất tay, kết hợp với đòn chân nhanh như chớp, cả cái cơ thể đồ sộ của Tuấn bị quật ngã xuống nền sân gạch. Tuấn rơi xuống đất cái rầm, còn chưa kịp gượng dậy thì phần đầu của Tuấn cứ như đang bị đá đè, nhưng nào có phải đá.....Ông bác cụt tay đang ghì đầu gối của mình vào ngay chính giữa gáy của Tuấn.
Ông bác cười rồi nói:
- - Khà khà, tôi tên là Nguyên, nếu không ai ngăn được cậu lại thì bác Nguyên này sẽ làm điều đó.
Lần đầu tiên trong đời, từ nhỏ cho đến bây giờ......Tuấn bị quật ngã trong một cuộc đối đầu 1 vs 1.....Chưa kể người đang ngồi trên đầu Tuấn còn là một ông bác hơn 40 tuổi, chưa hết.....Ông ta bị cụt một tay.....Liệu ông ta có phải là quái vật....?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT