Trong số những quản giáo có mặt tại đây, một người trưa nay đã đưa ông Tuấn nhập buồng. Nhìn bàn tay cũng như bộ quần áo vấy máu của ông Tuấn, ba tên lính canh có phần rụt rè, viên quản giáo buổi trưa rút còng, còng tay ông Tuấn lại rồi gằn giọng nói:
- - Tôi đã bảo anh đừng có gây ra rắc rối gì rồi cơ mà.
Ông Tuấn im lặng không nói gì, họ áp giải ông Tuấn đến một nơi tách biệt với dãy nhà giam. Nơi này được xây tường và quây dây thép gai ngay trong khuôn viên của nhà tù, có nghĩa là trong nhà tù lại có thêm một nhà tù khác. Đang là ban đêm nên ông Tuấn nhìn không rõ cảnh vật xung quanh đây thế nào, chỉ biết rằng khi cánh cổng được mở ra, họ giải ông Tuấn vào trong một khu nhà bốc mùi ẩm mốc, hai bên lối đi là những bóng điện màu đỏ lâu năm, thứ ánh sáng yếu ớt ấy càng khiến cho nơi này trở nên hoang vu, lạnh lẽo đến rợn người. Ngay cả những tên lính canh đang áp giải ông Tuấn cũng cảm thấy khó chịu khi phải bước vào dây, một tên nói:
- - Ăn nói cho cẩn thận, công việc của chúng ta vốn dĩ phải luôn đặt trong tình trạng đối phó với những tình huống này. Chúng ta đang phải quản lý những tên nguy hiểm trong xã hội. Nhưng không vì thế mà cậu được phép nói chuyện tùy tiện.
Ông Tuấn không lạ gì cách làm việc của những cai tù, nhưng kẻ mà phạm nhân phải gọi bằng " Thầy ", nhưng đây là lần đầu tiên ông Tuấn thấy một viên quản giáo lại cư xử chừng mực với tù nhân như vậy. Lẳng lặng bước đi trên nền gạch trơn trượt, hôi hám. Ông Tuấn được dừng lại ở một căn phòng với cánh cửa sắt đã han gỉ, nhưng cánh cửa rất dày. Nhìn cánh cửa cũng đủ biết phòng này chỉ rộng tầm 4m vuông. Viên quản giáo tìm chìa khóa rồi mở cửa căn phòng.
Cánh cửa vừa mở ra thì một mùi hôi thối nồng nặc từ trong xộc thẳng ra ngoài. Đó là bởi vì trong căn phòng này có một cái lỗ tròn hỏ được quây lại bởi vài viên gạch chỉ. Đó chính là nơi mà tù nhân biệt giam đi đại tiện, tiểu tiện. Mùi thối bắt nguồn từ đó, trong này chẳng có phản cũng chẳng có chiếu, chỉ có duy nhất một cái bục xi măng được xây cao hơn nền nhà độ 40 phân, đó cũng chính là chỗ ngủ của tù nhân.
Hai tên lính canh vừa bịt mũi vừa đẩy ông Tuấn vào bên trong, sau đó viên quản giáo khóa cửa buồng lại, viên quản giáo lật cái ô hình chữ nhật giữa cánh cửa sắt lên rồi nói:
- - Đưa tay ra đây.
Ông Tuấn đưa hai cánh tay bị còng ra phía ô cửa, viên quản giáo tháo còng tay cho ông Tuấn rồi nói tiếp:
- - Tạm thời anh sẽ bị biệt giam ở đây. Sẽ có người đưa cơm đúng theo chế độ anh được hưởng. Khi bị biệt giam, đồng nghĩa với việc anh sẽ không được ra ngoài trong thời gian bị biệt giam. Mọi sinh hoạt của anh chỉ được phép trong buồng này. Hiện tại chưa biết thời gian anh phải ở đây là bao lâu, nhưng tôi nghĩ sẽ khá lâu đấy. Ở trong đó và suy nghĩ lại hành động của mình đi.
Quay lại với hai tên lính canh từ nãy đến giờ rất muốn rời khỏi chỗ này, viên quản giáo nói:
- - Hai cậu sẽ phụ trách việc trông coi và đưa cơm cho phạm nhân. Bắt đầu từ bây giờ.
Hai tên lính canh dù không muốn nhưng cũng đành phải đồng ý bởi mệnh lệnh của cấp trên luôn là tôn chỉ. Trước khi đi viên quản giáo còn cố nói thêm với ông Tuấn một câu:
- - Đừng làm gì dại dột đó.
Ông Tuấn vẫn im lặng không đáp lại, đợi bọn họ đi hẳn, ông Tuấn ngồi thụp xuống cái bục xi măng rồi dựa lưng vào bức tường ẩm mốc, bốc mùi. Căn phòng chưa đầy 4m vuông, bẩn thỉu, hôi thối, tối tăm, chật hẹp thật khiến cho con người ta muốn phát điên.......Nhưng đó không phải là với ông Tuấn, con người này dường như bỏ mặc tất cả, ông Tuấn khẽ vươn người rồi nằm luôn xuống cái bục xi măng lạnh lẽo ấy.
3h sáng, tiếng ngáy một lần nữa lại phát ra ồn ã từ trong căn phòng biệt giam, gã tù nhân với sức khỏe phi thường ấy vẫn cứ ngủ, vẫn cứ ngáy như thể ông ta quên mất rằng mình đang bị biệt giam trong nhà tù vậy.
[.......]
" Rầm....Rầm...Rầm "
- - Dậy đi thằng khốn.....Dậy mau lên. - Tiếng tên lính canh dang dùng dùi cui đập mạnh vào cánh cửa sắt nơi phòng biệt giam.
Ông Tuấn choàng tỉnh, từ phía trên cao nơi lỗ hổng thông gió, có chút ánh sáng mờ mờ khẽ chiếu vào.
Ông Tuấn nhìn về phía cửa, tên lính canh vừa chửi bới vừa đẩy cái khay cơm vào bên trong thông qua ô cửa, và hắn định thả tay cho khay cơm rơi xuống dất thật, nhưng trước khi hắn buông tay thì ông Tuấn đã đỡ được khay cơm. Ông Tuấn nói:
- - Xin lỗi cán bộ, đêm qua tôi ngủ muộn quá.....Hơn nữa ở đây hình như không nghe thấy tiếng kẻng báo thức.
Nói xong hắn tức tối đập mạnh dùi cui vào thành cửa sắt rồi bỏ đi. Bên trong ông Tuấn chỉ khẽ mỉm cười rồi đặt khay cơm lên trên bục ngủ. Bên ngoài có lẽ trời đã sáng, ánh sáng chiếu qua cái lỗ thông gió trên cao giúp cho ông Tuấn nhìn thấy được rõ ràng hơn tất tần tật những thứ bên trong căn phòng chật hẹp, cũ nát. Nền gạch đỏ lâu ngày đã nổi mốc xanh, cái lỗ dưới sàn để đi đại tiểu tiện kia cáu đen, bốc mùi, may mắn thay trong phòng có một cái vòi nước cũng đã han gỉ, đêm qua ông Tuấn không nhìn thấy.
- - May quá, có nước là tốt rồi - Ông Tuấn nói ra miệng.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì nỗi thất vọng đã đến, vặn cái van đến hết cả vòng xoay mà từ miệng vòi cũng chỉ rỉ ra một chút nước nhỏ giọt. Ngó thấy góc buồng có một cái xô bằng cao su vứt lăn lóc, ông Tuấn nhặt lên rồi để bên dưới van nước, hứng từng giọt nước đang nhỏ xuống từ miệng vòi.
Khay cơm buổi sáng chỉ có chút rau xanh, lạc, cộng với một cái túi bóng to bằng nắm tay đựng nước uống. Đổ nước ra ca của mình, ông Tuấn nhấp một ngụm nhỏ rồi súc miệng, nhưng không nhổ ra ngoài mà ông Tuấn nuốt chửng. Chỉ sau 2 phút, khay cơm sạch bách không còn một chút gì. Ông Tuấn cẩn thận để ca nước ở một chỗ được cho là sạch sẽ nhất trong buồng.
" Tỏn...Tỏn...Tỏn "
Dường như cái van nước đã quá lâu không ai sử dụng nên đường ống có phần tắc, nước chảy ra tuy vẫn là nhỏ giọt nhưng đã bắt đầu nhanh hơn trước. Ở trong phòng biệt giam tuy không phải lao động, nhưng thực chất nó vô cùng khó chịu, thối, bẩn còn có thể chịu được nhưng sự tù túng, gò bó mới là điều giết chết tâm lý của một con người.
9h sáng, đã 3 tiếng trôi qua kể từ khi tên lính canh đưa cơm sáng cho ông Tuấn, bây giờ hắn đang quay lại để kiểm tra theo quy định. Hắn đi cùng 1 tên khác, cũng là tên đêm qua áp giải ông Tuấn. Hai tên vừa đi vừa tán gẫu, một tên nói: