Ông Tuấn nhìn gã mà vừa buồn cười lại vừa thấy tội nghiệp. Trong con người chúng ta luôn tồn tại một thứ cảm xúc được giấu kín. Ngay cả bản thân chúng ta cũng không bao giờ muốn để lộ thứ cảm xúc này với những người xung quanh. Tuy nhiên khi gặp một hoàn cảnh, một trường hợp nào đó, vô tình tác động vào thứ cảm xúc ấy, dù muốn hay không chúng ta cũng sẽ biểu hiện nó ra bên ngoài. Ai bảo tù nhân là không có cảm xúc của con người, thường ngày gã lanh chanh, hèn mọn, xu nịnh, bị coi như rác rưởi, nhưng giờ đây, những giọt nước mắt của gã đang chảy trên khuôn mặt đen nhẻm kia là cảm xúc thật.
Long cũng thở dài, Long lắc đầu rồi lấy cho gã ít giấy vệ sinh để lau nước mắt. Nhận giấy từ tay Long, gã mếu máo:
- - Em...cảm....ơn.
Long hỏi ông Tuấn:
- - Rồi sau đó anh có trả thù được thằng Cương 6 Ngón không..?
Cả buồng đều chờ đợi câu trả lời từ ông Tuấn, ai ai cũng nghĩ chắc chắn ông Tuấn đã trả được mối thù. Tính khoảng thời gian từ đó cho đến lúc ông Tuấn ra tù lần thứ nhất thì mức án 16 năm cho tội danh giết người có vẻ hợp lý. Tuy nhiên ông Tuấn lắc đầu:
- - Không, tôi không giết được hắn......Ngược lại, hắn còn đâm vào tim tôi một " nhát dao " chí mạng.....Đó còn là một vết thương lớn hơn tất cả những chuyện mà tôi gặp trước đó. Cho đến tận bây giờ, dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng chỉ cần nhớ lại thôi là mọi thứ lại như hiện ra trước mắt. Phải đến lúc đó tôi mới hiểu được tại sao, ông chủ quán mỳ nhìn tôi lại thở dài và nói " Sau này cậu phải sống tốt ", nếu đó chỉ là một câu nói bình thường thì không có gì để suy nghĩ, nhưng ánh mắt của ông ta khi nói câu nói đó giống như ông ta nhìn trước được một cái chết đang đến gần vậy. Phải đến tận sau này tôi mới biết, ông chủ quán mỳ đó còn biết xem tướng số. Nhưng mọi chuyện khi đó đã không còn cứu vãn được.
Long cùng mọi người trong buồng không hiểu ông Tuấn đang nói đến chuyện gì, nhưng ánh mắt của ông Tuấn thoáng buồn, từng câu, từng chữ ông Tuấn nói ra mang một sắc thái ưu phiền. Không giống như lúc trước đó, chắc hẳn chuyện diễn ra sau đó phải rất khủng khiếp. Cả Long và đám phạm nhân buồng số 17 có lẽ từ trước đến nay chưa bao giờ bị cuốn vào một câu chuyện kể về cuộc đời của một người khác đến như vậy. Nhưng giờ đây, họ lặng im chờ đợi, không ai dám hỏi gì thêm cả, qua lời kể của ông Tuấn, không gian trong buồng giam như đang dần lắng lại.
Ông Tuấn nói:
- - Khi nãy chú mày hỏi anh có giết được Cương 6 Ngón không phải không...?
Long gật đầu, Ông Tuấn tiếp:
- - Anh không giết được, nhưng Cương 6 Ngón vẫn chết...