Đông Dương kéo cái xác của cái tên khốn kia ra tới cửa phòng rồi ném ra ngoài, tiện thể bonus thêm giấy ghi chú.
[]Ở đây cấm biến thái[]
Xong việc y mới tiến lại gần giường nhấc đứa nhóc Nam Kì hình dáng lăm tuổi lên.
"Tới giờ dậy uống thuốc rồi đấy."
"Vâng...."
Cậu nói theo với giọng ngái ngủ.
Y cười trừ rồi mới đem Nam Kì đi vệ sinh cá nhân.
France Empire ôm bụng bị y đá đau, nhăn mặt một chút rồi về phòng.
Mặc dù đã khá lâu rồi nhưng vết sẹo vẫn chưa hẳn đã lành.
Hắn vừa về đến phòng đã đóng sập cửa mà lôi đống bông băng trong tủ ra.
"A... chết tiệt..."
Dòng chữ "Indochine" đã thành sẹo nhưng vẫn còn hơi nông, nếu bị động vào vẫn sẽ rỉ máu lại.
"Đi tắm trước đã."
Dù sao thì sẽ lại đóng vẩy sớm thôi.
Vốn dĩ hắn có thể chữa trị nó tận gốc nhưng điều đó có nghĩa là cả dòng chữ này cũng mất đi theo.
Điều đó sẽ rất tệ nên hắn để nó đến giờ.
Hóa ra cảm giác bị thương mà không thể chữa trị là thế này.
.....
Bữa sáng trôi qua khá qua loa, dù sao thì France Empire cũng không có yêu thích việc ăn cùng ai đó vào buổi sáng lắm nên hắn dành thời gian đó để làm mấy công văn thường ngày.
"Thưa ngài, có thư gửi tới ạ."
Một vị quản gia đưa thư tới, kính cẩn chờ lệnh.
"Ngươi để đó đi."
France Empire nghe thấy thì chỉ tay về phía chiếc bàn nhỏ nằm bên cạnh lối đi, tiếp tục cắm đầu làm việc.
Số công việc sau khi hắn rời tới thế giới con người trở về đột nhiên tăng lên gấp 3.
Có cảm giác hơi sai sai.
Thoáng chút hắn liền nhìn thấy dấu công văn nào đó hơi quen trong cái đống hắn chưa làm.
Hầu hết các công văn được gửi đến đều không được có đóng dấu trừ những cái đặc biệt mà nhỉ?
"...."
Dấu huy của France, em trai hắn.
Dấu có màu đỏ, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có hai con chim khác loại ở hai bên đang ôm lấy thanh kiếm.
"Thằng nhóc chết tiệt này!"
Ba mươi phút tiếp theo, hắn đem tất cả công văn rà soát một lượt.
Trong số này chỉ có một phần mười là công văn của hắn, còn lại đều là của France hết!
"Nhóc con chết tiệt...."
Hắn cho người thu gom hết đống công văn của France rồi đem gửi về bên ấy.
Hah...
Làm được nửa ngày rồi mới biết đống công văn đó không phải của mình.
Tức chết hắn rồi!!!
Lần sau hắn nhất định sẽ vặt lông thằng em trai chết dẫm đó ra!
"Hử?"
Mắt hắn nhìn qua đống thư đặt trên bàn.
Hình như hơi nhiều.
Khoảng hơn chục cái gì đấy.
"Để xem nào."
UN, UK, USSR, IAU, Spain Empire, WHO,.... và Nazi.
"...."
Người cuối cùng nguy hiểm vl.
Mở ra trước vậy.
Tận mấy tờ cơ à.
[]Ê Vichy, tao nghe nói mày đang say nắng một tên nô lệ hả?[]
Roẹt!
France Empire ngay lập tức xé rách tờ giấy kia.
Đừng lo, cái tờ đầu tiên chỉ có một dòng đó thôi.
Không sao đâu.
Nhưng mà để nói về lí do tại sao hắn đột nhiên xé nó đi thì là vì....
Đcmm!!!
Vichy là tên thời trẻ trâu mà hắn dùng lúc còn là bạn bè với Nazi có được không?!!!
Không ngờ gã còn nhớ...
Đọc tiếp cái đã.
[]Tao cá là mày vừa xé tờ đầu tiên. Dù sao thì chuyện mày ghét cái tên đó tao biết thừa.
Lần này tao viết thư chỉ là để muốn hỏi xem mày là đang chơi đùa hay nghiêm túc thôi.
Dù sao thì tao vẫn sẽ nói.
Quái vật thì không thể nói chuyện yêu đương được đâu.
Từ bạn cũ của mày[]
Đôi tay cầm bức thư của hắn khẽ run, dường như có chút xúc động nà vò nát nó.
Đủ rồi.
Hôm nay hắn mệt rồi.