Một phần hay tất cả.

Cái này cần hỏi sao?

"Xem ra cô rất muốn bị kỉ luật bởi người sáng tạo."

"Hai người họ sẽ không kỉ luật tôi đâu. Cùng lắm thì chị ấy sẽ mắng tôi một trận vì tội tùy hứng rồi được anh ấy ngăn lại thôi."

Nhưng mà nói gì thì nói, mỗi một sự việc đều tác động lớn đến tương lai.

Vì vậy cho dù có muốn thì Ceshine cô cũng chỉ có thể làm theo những gì được định sẵn mà thôi.

"Mất đoạn kí ức nào thì vui nhỉ?"

Ceshine cười khúc khích, nghĩ nghĩ gì đó mà nhìn về hướng Đông Dương đang giãy giụa trên chiếc máy của mình.

Mọi thứ sẽ rất vui đây.

"À mà kí ức này có khôi phục lại được không đấy?"

"Hửm? Dĩ nhiên là không. Dây thần kinh không tái tạo lại được đâu."

----------------

Đã vài tháng từ khi Đông Dương rời đi, France Empire lơ đãng ngồi trước bàn giấy tờ rồi đột nhiên giật mình một cái.

Hắn lại suy nghĩ lung tung rồi.

Đưa tay lên xoa xoa thái dương vài cái, France Empire quyết định rời phòng đi ra ngoài giải khuây một lát.

Dù gì thì mấy ngày hôm nay rảnh nên hắn đã làm xong đống công văn cần thiết cho mấy năm tiếp theo rồi.

Hay bây giờ hắn tới chỗ của Đông Dương nhỉ?

Y nhất định sẽ vui lắm nhỉ.

"Thưa chủ nhân, có lá thư từ ngài USSR."

"Hử?"

Đột nhiên bị quản gia gọi với lại khiến hắn hơi mất hứng, cầm lấy lá thư rồi đi luôn.

Là thiệp mời tới dự tiệc?

Tên USSR đó đâu phải người thích thú mấy thứ như tiệc tùng chứ?

Lướt xuống phần kí tên, France Empire liền nhận ra ngay loại chữ kí non nớt nguệch ngoạc ở cuối bức thư.

Là do thằng nhóc Russia viết à.

Mà kệ đi, dù sao hắn cũng đang rảnh.

Bữa tiệc như này thì nhất định UN cũng sẽ tới thôi, lúc ấy tiện thể đi "xin" giấy thông hành qua thế giới con người luôn.

Cất bức thư vào trong áo, France Empire quay đầu đi thẳng về phòng.

Mà thời gian tổ chức tiệc gấp ghê nhỉ?

Tối nay luôn nè.

Hắn chuẩn bị một bộ lễ phục đơn giản, lúc sát giờ mới chậm khởi hành tới đó.

Khuôn viên lớn tràn ngập tiếng cãi vã cùng đổ vỡ, cảnh tượng không khác gì một bãi chiến trường cùng một đám người đang xả súng vào nhau và cố gắng giết nhau như đúng rồi.

Ừ, hắn tới đúng chỗ rồi.

Tâm điểm của cuộc chiến vẫn là hai ông lớn USSR và Nazi.

Kẻ thù truyền kiếp của nhau có khác ha.

France Empire không can thiệp vào, đứng một chỗ xem kịch.

America đang cố gắng kéo UK ra khỏi cuộc chiến trong khi ổng thì đang sung mãn dùng kiếm chuẩn bị chém xuyên qua người France.

Russia thì vô cùng "bình thường", định ra can cha mình của Nazi thì cư nhiên cũng tham gia vào cuộc chiến.

Ukraina cũng không kém đâu, cậu ta tránh khỏi đòn đánh của Russia xong liền quay người đá mạnh vào bụng anh nhưng thế quái nào lại đá trúng Finland.

Cậu nhìn thấy người mình đá trúng liền rùng mình chạy đi, Russia thì lủi đi từ trước rồi.

Finland quay người lại không thấy thủ phạm đâu liền tóm lấy tên gần mình nhất ra.

Romania đang yên đang lành thì bị đánh, tức tối tham gia luôn vào cuộc chiến.

France Empire lúc này mới nghiêng đầu nhìn qua cái chỗ trung lập đứng an toàn một bên.

Japan Empire hoàn toàn ngó lơ trận chiến, ở bên kia nói chuyện với Italy về chuyện gì đó.

Ở bên cạnh Japan Empire là Manchuria đang nghiêm chỉnh, mặt lạnh nhìn trận chiến, đôi khi lại dùng sức mạnh để chắn những đợt xung đột của những người kia, tránh làm phiền cuộc nói chuyện của chủ nhân mình.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì tên đó là người đã hành động thân mật với Đông Dương tại bữa tiệc của Việt Minh lần trước.

Đột nhiên cảm thấy thật chướng mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play