Hạt châu rầm một tiếng tung, rơi vãi khắp nơi.
Tiêu Thiên Tuyết hét lên sợ hãi, rồi vội ngồi xổm xuống nhặt lên, gom Đông châu lại.

Vi Oanh nhặt viên Đông châu mà hôm nay tháo từ kim quan ở dưới đất lên, phủi bụi đi rồi cất nó trở lại hộp.
Nàng lại đánh mắt nhìn xuống, có vài viên rơi vào mấy kẽ hở trong nền gạch, đã dính phải bụi bẩn, không còn sáng dìu dìu như ban đầu nữa.
Cung Bối Nô chột dạ nên lùi lại một bước, to tiếng nói: "Chẳng qua là một hộp hạt châu i vỡ mà thôi, các người điên điên khùng khùng thế làm gì? Cùng lắm thì ta bồi thường cho các ngươi là được rồi."
Vi Oanh liếc nàng ta một cái lạnh nhạt, kéo Tiêu Thiên Tuyết đang nằm rạp dưới đất nhặt Đông châu lên.
Tiêu Thiên Tuyết: "Oanh Oanh, để muội nhặt cho, còn nhiều ở dưới đất lắm."
Vi Oanh đưa khăn cho nàng ta: "Lau tay đi, đã bẩn thành cái dạng gì rồi." Nói rồi, nàng lại nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ngẩn ngơ ở đằng kia, cười nói: "Ngươi nhặt hạt châu lên đi."
Cung Bối Nô nhất thời không phản ứng kịp: "Gì?"
Vi Oanh lau sạch hai bàn tay bẩn bụi của Tiêu Thiên Tuyết đi, nàng không nhìn Cung Bối Nô nữa, lặp lại: "Ai làm đổ hạt châu thì tự đi mà nhặt, đạo lý này khó hiểu lắm?"
Cung Bối Nô lại tức thành con cá nóc lần nữa, quai hàm nàng ta bạnh ra.

Từ nhỏ tới lớn nào có ai hung dữ với nàng ta như thế? Đến cả tỷ tỷ với phụ thân cũng chưa từng mắng mỏ nàng ta bao giờ, thế mà ả thôn nữ, quỷ ho này lại dám giáo huấn nàng ta như thế.
"Chẳng phải chỉ làm đổ một hộp châu ngọc thôi ư, ngươi hung dữ thế làm gì, lại nói rõ ràng là các người loan tin lung tung trước mà!" nàng ta tức tới độ tròn ủng lên, giọng điệu giận dữ: "Nếu không các người loan tin chuyện kia khắp nơi thì liệu ta có tới đây không?"
Tiêu Thiên Tuyết nhìn thiếu nữ sắp nổ tung kia, rồi lại cẩn thận liếc nhìn Vi Oanh vẫn đang cười, nàng cảm thấy không ổn cho lắm, bèn đặt chiếc khăn vào lại trong chậu nước, khẽ giọng nói: "Để ta để ta, đều rơi hết ở đây nên chắc sẽ không mất đi được đâu."
Cung Bối Nô: "Hừ, cứ cho là rơi mất thì ta sẽ đền lại, chẳng phải chỉ rơi mất vài hạt à?"
Tiêu Thiên Tuyết thầm nghĩ, nói không chừng là còn chẳng đền nổi ấy, đây là thứ tháo ở trên đầu bệ hạ xuống đấy.
Nàng thận trọng nhìn Vi Oanh, khom lưng xuống muốn nhặt Đông châu ở trên mặt đất lên lần nữa, nhưng lại bị ngăn lại.
Vi Oanh cong mắt cười, nàng nhìn về phía Cung Bối Nô, khẽ giọng nói: "Bọn ta nói bừa sao?"
Cung Bối Nô bị nàng nhìn tới độ thấy chột dạ, ngọn lửa giận giữ của nàng ta đã quắt đi ít nhiều, giọng nói trở nên nhỏ hơn: "Thế, thế cũng không nên nói khắp nơi."
Vi Oanh nói tiếp: "Chuyện đã làm, mà đến cả dũng khí gánh chịu hậu quả cũng không có?"
Cung Bối Nô: Biến thành cá nóc!
"Đoạn Vi Oanh, ngươi thật to gan, hiện giờ ta là Tiệp dư, thế mà ngươi dám nói chuyện với ta như thế?"
Vi Oanh cười cười, thong thả ngả người xuống ghế tre, đổi lấy tấm thẻ [Không như mong muốn] từ hệ thống, nàng cầm lấy tấm thẻ rồi hỏi một cách đầy tốt bụng: "Tiệp dư, làm phiền ngươi nhặt Đông châu ở dưới đất lên, được không?"
Cung Bối Nô: "Không! Ngươi đang nghĩ cái gì thế, còn lâu ta mới làm những việc mà hạ nhân mới làm này!"
Nói xong, nàng ta rất thành thật cúi người xuống, bắt đầu nhặt Đông châu từ trong những khe hở của nền gạch lên.
Tiêu Thiên Tuyết ngây ngươi, ngờ nghệch nhìn cảnh tượng này: "Tiệp dư?"
Không ngờ Tiệp Dư miệng bảo không nhưng thân thể lại thành thật như vậy.
Hai tay Vi Oanh bưng tách trà, ngả mình trên chiếc ghế tre nhìn Cung Bối Nô miễn cưỡng bắt đầu nhặt Đông châu lên.

Nàng nhấp một ngụm trà, quay đầu lại nhìn Tiêu Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, ngồi xuống uống chút trà nào."
Tiêu Thiên Tuyết từ từ ngồi xuống chiếc ghế tre ở bên cạnh, hỏi: "Oanh Oanh, thế này không có vấn đề gì chứ?"
Vi Oanh chớp chớp mắt: "Vấn đề gì?"
Tiêu Thiên Tuyết: "Nàng ta khóc kìa."
Cung Bối Nô nửa quỳ ở trên đất, ngón tay móc lấy hai hạt châu từ trong kẽ hở của nền gạch, rồi đặt chúng trở lại vào hộp.

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng đỏ, hàng lệ lăn dài trên gò má, tí ta tí tách rơi xuống nền gạch.
Nàng ta cắn môi, khiến cánh môi trở nên trắng bệch.
Lớn như thế này rồi chưa từng có ai dám đối xử với nàng ta như thế cả! Chắc chắn là bọn họ lại sử dụng yêu pháp rồi, lần trước nàng còn nói đỡ cho Đoạn Vi Oanh, hu hu, thật đúng là bị mỡ lợn che mất tâm mà.

Qua lúc nữa, nàng ta nhất định phải dạy cho hai kẻ vô pháp vô thiên này mới được!
Cung Bối Nô lẳng lặng vẽ mấy cái vòng tròng tron lòng, nàng ta nhìn bàn tay mình một cách ghét bỏ, cảm nhận được sự tiếp xúc giữa ngón tay và nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, uất ức tới độ đổ lệ.

Từ bé đến lớn, nàng ta nào làm mấy việc thế này bao giờ?
Đều tại bọn, đáng ghét chết đi được, hu hu.
Vi Oanh bưng tách trà, cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Tiệp dư đã chuẩn bị xong chưa?"
Cung Bối Nô không nói năng gì, Tiêu Thiên Tuyết hỏi thay nàng ta: "Chuẩn bị gì?"
Vi Oanh cười bảo: "Lớp học nhỏ về tư tưởng và đạo đức của Vi Oanh bắt đầu lên lớp."
Là một bạch nguyệt quang có trình độ đạt yêu cầu, Vi Oanh đã gặp nhiều đứa trẻ bướng bỉnh không có giáo dục, trị những đứa bất trị ấy ngoài việc kiên trì cảm hóa ra thì không ngừng thêm tình cảm vào, còn cần phải vài biện pháp khác nữa, giáo dục tư tưởng là điều cần thiết.
Trị mấy đứa bất trị thì nàng là chuyên nghiệp nhất!
Sau khi thẻ bài hết hạn, Cung Bối Nô vẫn ngồi chồm hổm ở dưới đất thất thần.
Vi Oanh nhướng mày: "Thế, đã biết sai chưa?"
Cung Bối Nô cắn môi, lệ nóng quanh tròng, cố chấp không nói lời nào, nhưng vẫn cúi đầu lục tìm Đông châu ở trên mặt đất.
Tiêu Thiên Tuyết nghe thấy Oanh Oanh lên lớp thì cũng trở nên ngẩn ngơ: "Oanh Oanh..."
Vi Oanh nhấp ngụm trà cho nhuận họng: "Gì?"
Tiêu Thiên Tuyết: "Tỷ mới nãy, giống như phu tử ngày trước của ta vậy."
Nhưng phu tử không tẩy não nàng như thế này.
Vi Oanh cười đặt tách trà xuống: "Hết cách rồi, gặp nhiều đứa bất trị quá." Nàng liếc nhìn Đông châu ở trong hộp, thấy đã nhặt được hòm hòm rồi, Cung Bối Nô cúi đầu đặt chiếc hộp lên bàn, khịt mũi nói: "Đều ở đây hết rồi."
Vi Oanh cầm khăn lông đã thấm nước lên: "Lau tay đi."
Quanh mắt Cung Bối Nô ửng đỏ, liếc Vi Oanh một cách đầy oán hận, rồi duỗi bàn tay bẩn thỉu ra.
Phú quý giàu sang nửa đời người, nên tay của nàng ta chưa từng bẩn thỉu như thế bao giờ, ngón tay trắng nõn nà dính đầy bùn đất, đầu móng tay cũng đã chuyển sang màu tro xám.
Cung Bối Nô bĩu môi: Oan ức, muốn khóc.
Vi Oanh cúi đầu, kiên nhẫn lau sạch sẽ tay cho nàng ta, lau sạch lớp đất bùn đi làm lộ ra làn da trắng mịn.
Cái hộp Đông châu này nhặt cũng đã được hòm hòm, dù vẫn còn sót nhưng lát sau tìm cũng được, chỉ là khiến vị tiểu thư áo gấm ngọc ngà này chịu ấm ức rồi.
Nghĩ thế, Vi Oanh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đỏ au của thiếu nữ thì không nhịn được mà bật cười một phen.
Cung Bối Nô dựng lông tóc: "Ngươi cười cái?"
Vi Oanh chỉ vào má: "Chỗ này đen này."
Cung Bối Nô vô thức đưa tay lên quẹt, vừa khóc vừa hung tợn nói: "Các ngươi đợi đó cho ta, ta, ta nhất định phải báo thù!"
"Được được được, báo thù báo thù."
Vi Oanh lại đi lấy một chậu nước sạch tới, lấy chiếc khăn tay mới ra, nhúng vào nước rồi vắt khô: "Nào, ta lau cho ngươi."
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục tiếp trợn mắt há mồm.
Vốn cứ tưởng dựa theo cái tính khí của tổ tông Cung Bối Nô thì khóc thành ra cái dáng vẻ này thì chắc chắn sẽ không để cho hai người sống yên ổn được, còn tưởng nàng ta sẽ đứng dậy dùng cái bàn tay bé nhỏ đen nhẻm bẩn thỉu tát hai người bọn họ một cái bạt tay, kết quả thì...!Vi Oanh cầm khăn tay, đưa tay lau cho Cung Bối Nô.
Cung Bối Nô bĩu môi: "Bẩn!"
Vi Oanh trải chiếc khăn trắng như tuyết ra: "Không bẩn, ta lấy mới đó, ngươi xem, nước cũng là lấy mới cho ngươi."
Lau cho thiếu nữ xong, nàng ném khăn tay vào trong chậu nước, ném cả Đông châu vào để rửa.
Cung Bối Nô: "Hừ."
Vi Oanh nghiêng đầu nói: "Thế đã biết sai chưa?"
Cung Bối Nô mân mê cánh môi, nước mắt lại chảy xuống, mãi lúc lâu sau mới ồm ồm mắng: "Đoạn Vi Oanh ngươi đã đủ chưa!"
Vi Oanh mỉm cười, xoa xoa nàng ta: "Biết sai là ngoan, ở đây có bánh ngọt do Hiền phi làm, mang về thử xem?"
Cung Bối Nô: "Hừ, ta hiếm thấy lắm chắc? Ngươi đợi đó cho ta, đợi, đợi đó, chuyện hôm nay ta với các ngươi chưa xong đâu!"

Nói xong thì lại giận dữ bỏ đi, lúc đi còn hơi vường ngạch một chút, suýt nữa thì đã ngã sõng soài.
Vi Oanh đặt bánh ngọt xuống, rửa sạch sẽ Đông châu rồi đặt nó trở lại hộp gỗ, cầm nó rồi cất kỹ.

Sau khi xong cả quá trình, nàng mới phát hiện Tiêu Thiên Tuyết còn đang đờ đẫn ở trên ghế hệt như tảng đá, ngây người nhìn nàng.
"Sao vậy?" nàng nhéo mặt Tiêu Thiên Tuyết, khom người đối mặt với nàng ta: "Nhìn tỷ làm gì thế?"
Tiêu Thiên Tuyết hoàn hồn lại, không nhịn được mà thở than: "Woa...!Oanh Oanh, sao tỷ làm được thế, vậy mà tỷ lại có thể khiến Cung Bối Nô ngồi xuống đất nhặt Đông châu, chao ôi!"
Vi Oanh tiếp tục uống trà: "Vốn dĩ là do bản thân nàng ta làm sai, nên đương nhiêm nàng ta tự chịu."
Tiêu Thiên Tuyết nghĩ, nhưng với thân phận kia của Cung Bối Nô thì vốn không cần nhận sai, cũng không nhất thiết phải nhận sai.

Thế giới này vốn không công bằng như thế, có người dù làm sai thì cũng sẽ có người khác lau mông cho, còn những người bị tổn thương thì cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi không dám lên tiếng, dẫu sao thì đây cũng là cháu gái ruột của Thái hậu.
Vi Oanh nhìn nữ chủ ngẩn người thì chợt nhớ đến trong nguyên tác có một tình tiết, cũng là Cung Bối Nô làm đổ một hộp trang sức của nữ chủ, cơ mà đấy không phải là Đông châu Hoàng đế ban thưởng mà là nữ mang từ nhà đến, đó là vài món hồi môn của mẹ nàng ta năm ấy khi xuất giá, còn có một người gốm nhỏ mà nàng ta mua ở Vân Châu từ khi còn bé.
Đồ vật không thể gọi là trân quý nhưng đối với nữ mà nói thì lại là đồ vật gửi gắm nỗi nhớ nhung quê nhà.
Nhưng sau khi Cung Bối Nô không biết là vô tình hay cố ý làm đổ hộp trang sức, nữ chủ không nói lời nào, chỉ cúi đầu xuống, giấu đi đôi mắt ửng đỏ của mình.
Trong nguyên tác, nữ chủ lúc này đã biết quy tắc sinh tồn trong thâm cung, đã không còn là thiếu nữ vô tri vừa mới vào cung đã dám tranh cãi với Cung Bối Nô nữa.

Nàng vừa ẩn nhẫn lại vừa phúc hắc, rất có phong phạm của Hoàng quý phi sau khi hắc hóa ngày sau.
Nghĩ thế, Vi Oanh lại nhìn nàng thiếu nữ trước mặt bị nàng nuôi thành con nai ngốc nghếch thì không khỏi nhíu mày.
Thôi bỏ đi, tự tay nuôi thành thì phải làm sao bây giờ?
Tiêu Thiên Tuyết siết chặt chiếc khăn tay, không nhịn được nói: "Oanh Oanh, vừa nãy tỷ thu phục kiểu gì vậy! Muội còn tưởng là phu tử của từ Vân Châu tới cơ, chẳng lẽ trước khi tỷ vào cung cũng là phu tử?"
Vi Oanh ngẫm nghĩ rồi nói: "Gần gần thế, dù sao thì là đã từng giao tiếp với một đám bất trị như thế rồi.

Nếu gặp Cung Bối Nô sớm hơn..." nàng giơ tay lên, nói: "Ôi ông trời của ta, ta nhất định sẽ đánh vào mông nàng ta thật mạnh!"
Tiêu Thiên Tuyết chớp mặt: "Thật ư? Muội không tin."
Oanh Oanh không thể thô bạo như thế được.
Rồi nàng ta lại nghĩ đến mấy lời giận dữ của Cung Bối Nô trước khi đi thì thở dài, kéo Vi Oanh bảo: "Oanh Oanh, tỷ nói xem nàng ta sẽ báo thù thế nào nhỉ."
Vi Oanh cũng không biết nên nhún vai nói: "Đợi thôi."
Đợi tới đợi lui, bọn họ cũng không đợi được đến khi Cung Bối Nô quay lại báo thù, mà ngược lại là đợi được một tờ chiếu thư nói rằng trong chuyến đi sơn trang nghỉ mát lần trước với Hoàng đế, Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết đã tận tâm hầu hạ nên phong hai người làm Tiệp dư, Cung Bối Nô cùng đi thì phong làm Chiêu dung nhị đẳng, luôn luôn cao hơn đám người Vi Oanh một cái đầu.
Sau khi Tiêu Thiên Tuyết nhận bản tấu tạ ơn xong thì mơ màng hỏi Vi Oanh: "Chúng ta từng tận tâm hầu hạ bệ hạ à?"
Trừ câu cá cưỡi ngựa ra thì các làm còn làm gì nữa nhỉ?
Vi Oanh suy tư rồi gật đầu: "Có."
Tt gãi đầu: "Muội quên mất rồi ư? Lúc nào nhỉ?"
Vi Oanh: "Ở trong mơ ấy."
Tiêu Thiên Tuyết:.......!Lạnh quá đi à.
Phúc Thọ tuyên ý chí cười mỉm nhìn các nàng, còn nói đến điều thứ hai trong ý chỉ của Hoàng đế: "Oanh Tiệp dư, bệ hạ bảo tối nay người đến điện Dưỡng Tâm thị tẩm."
Tiêu Thiên Tuyết ôm: "Chà chà."
Đến chiều, Phúc Thọ công công đưa một chiếc kiệu nhỏ tới đón Vi Oanh.
Thật ra chuyện vặt vãnh như thế này không cần phải để cho thái giám nhất đẳng trong cung làm, nhưng Phúc Thọ vẫn luôn ở cạnh Hoàng đế, nhìn hài yếu đuối trở thành thiên tử cửu trùng của ngày hôm nay, ngoài sự tôn kính đối với thiên tử giống như người bình thường ra thì còn có sự quan tâm chăm sóc của một người cha già.
Ông nhìn Vi Oanh, tiếp lục lộ ra dáng vẻ tươi cười của một người cha già: "Nương nương, lên kiệu thôi."

Hiền phi dúi hộp thức ăn cho Oanh Oanh như thường lệ, dặn dò vài câu xong thì quay đầu lại hỏi Phúc Thọ: "Công Công, sao gần đây Hoàng hậu tỷ tỷ không ở cạnh bệ hạ thế?"
Bên cạnh đang có cung nhân đứng nên nàng ta không tiện kể chuyện Hoàng đế triệu bọn họ tới xem sổ con ra được, nàng ta mím môi, chỉ nói một nửa nhưng Phúc Thọ hiểu ý, cười bảo: "Bẩm nương nương, Hoàng hậu nương nương đang bận chuyện riêng."
"Chuyện riêng?" Hiền phi thoáng chau mày.
Không biết gần đây trong cung có sự vụ gì, chẳng lẽ Hoàng hậu chuẩn bị tiệc Trung thu sớm sao?
Nàng ta cô đơn nhìn chiếc kiệu nhỏ lắc lư rời đi, trong lòng hơi nhớ nhung những ngày tháng xem sổ con cùng với Hoàng hậu, nên lộ vẻ mặt thất sủng u oán tịch liêu.
Đổng Nga lẳng lặng nhìn một cảnh này, ghi tạc những biểu cảm nho nhỏ của Hiền phi vào lòng,
Nàng ta nghĩ, Hiền phi nhìn hai người Đoạn Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết được thánh sủng sinh lòng ghen tị, nói không chừng còn có thể li gián tình cảm giữa bọn họ.

Phải mau bẩm báo tình hình cho Thái hậu mới được!
- --
Điện Dưỡng Tâm vẫn đắm mình trong ánh chiều tà như thường ngày, lớp ngói lưu ly được tà dương chiếu vào làm ánh lên một tầng men vàng.
Vi Oanh đẩy cửa bước vào trong điện, chiếc đèn lưu ly được đặt trên cái bàn bằng gỗ đàn đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Vân Thiều đang khẽ cúi đầu, mày mờ mờ trong ánh nến, trông có vài phần trầm tĩnh.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, nàng ấy liền ngẩng đầu lên, mỉm cười với Vi Oanh, rồi đứng dậy đón.
Vi Oanh xoay người rồi lại nhìn về phía chồng sổ con trên bàn, hình như chúng còn nhiều hơn bình thường.

Đáng lẽ lúc này Hoàng đế nên gọi Hoàng hậu và Hiền phi cùng tới giúp đỡ sẻ chia công việc chứ nhỉ? Gọi nàng tới để làm gì?
Vân Thiều cẩn thận bưng bát sứ trên bàn lên, cười bảo: "Oanh Oanh, mau qua đây!"
Vi Oanh nhìn vẻ thần thần bí bí ấy thì trong lòng lấy làm tò mò, đến khi bước tới nhìn thì mới phát hiện ra là bát đựng rượu hoa quế.

Bây giờ vẫn chưa đến mùa quế hoa nở, những cây quế trong cung đình mới chỉ vừa hé nụ non, Vi Oanh chau mày, nàng ngửi thấy hương hoa thơm nồng nàn trong không khí.
Dường như Vân Thiều hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì, bèn nói: "Là hoa quế tươi mới nở ở Ý Châu, được đặt vào trong băng rồi cho ngựa phi nhanh đưa tới đây.

Oanh Oanh có thích không?"
Vi Oanh cầm lấy cái bát, cúi đầu nhấp một ngụm, trong lòng vô cớ lại nhớ tới một câu thơ thế này "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân trí thị lệ chi lai" (*), nàng ngước mắt lên nhìn vẻ mặt thiết tha mong đợi của Hoàng đế, cười bảo: "Ta rất thích."
Chỉ là nàng đang nghĩ không liệu rằng nàng có trở thành một yêu phi họa quốc hại dân hay không.
(*) Hai câu này nằm trong bài thứ nhất của chùm thơ ba bài Qúa Hoa Thanh Cung 过华清宫của Đỗ Mục.

Dựa trên sự kiện điển hình của chuyện vận chuyển quả lệ chi tươi (quả vải), phải dùng đến "nhất kỵ hồng trần" để vận chuyển chỉ vì một nụ cười của Dương Ngọc Hoàn.
Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng
Ai hay vải tiến đã về triều!
(Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu)
Vân Thiều để cho Vi Oanh ngồi xuống rồi uống rượu ủ hoa quế, còn mình thì trở lại bàn cố gắng làm việc, cứ nghĩ đến chuyện xong hết đống sổ con này là có thể ngủ với Oanh Oanh là nàng lại hăng hái vô cùng!
Sau khi uống xong rượu ủ hoa quế, Vi Oanh xoa bụng, nàng chuẩn bị loanh quanh vài vòng trong điện để tiêu thực.

Đi tới đi lui thì nàng bước tới trước chồng sổ con chất cao như núi, bèn tiện tay cầm lấy một cuốn.
Là sổ con công kích chuyện cải cách mới.
Nàng biết một số chuyện ở trên triều đình, từ sau khi Cung Hồng Ba quay lại thì hai đảng cũ mới trong triều lại càng giao phong gay gắt hơn, bây giờ mọi ánh mắt đều đang chăm chăm dồn về kỳ thi mùa xuân năm sau.

Dù bất kỳ ở nơi đâu thì con người vẫn luôn là yếu tố quan trọng nhất, thế nên Lại bộ còn được gọi là thiên quan.

Nếu sang năm có thể thuận lợi tiến hành cuộc thi thì ắt sẽ có rất nhiều người trẻ tuổi ủng hộ Hoàng đế ra làm quan, có thể ban đầu bọn họ không có chức tước lớn, chỉ làm được vài việc lặt vặt, nhưng chỉ cần những dòng máu tươi trẻ này đổ vào quan trường thì kết cục thất bại của đảng cũ ắt sẽ được định.
Đạo lý này đến nàng còn có thể suy xét tỏ tường thì đám Cung Hồng Ba không thể không hiểu được.
Vi Oanh buông sổ con xuống, nàng nghĩ thầm, sang năm hẳn không phải là một năm sống yên ổn, triều đình đã thế thì hậu cung cũng như vậy.

Nàng tiện tay cầm một cuốn sổ con khác lên, vừa nhìn vui vẻ.

Cuốn sổ con này là những sắp xếp cụ thể về việc Lưu Lăng Vương vào kinh.
Trong nguyên tác luôn có rất nhiều con thiêu thân nhằm để thúc đẩy tình tiết truyện phát triển, Lư Lăng Vương chính là con thiêu thân kế tiếp.

Lư Lăng Vương là do một tay Đông Thái hậu nuôi nấng, nếu như không phải do Hoàng đế xuất hiện đột ngột thì vốn người này đã được lên ngôi đại bảo rồi.
Bây giờ Hoàng đế đang tại vị, hẳn là Thái hậu với Lư Lăng Vương đều có chút không cam tâm.

Thấy rồi đấy, Thái hậu mượn chuyện nhớ nhung Lư Lăng Vương thành bệnh mà tuyên Lư Lăng Vương vào kinh, cùng nhau làm Hoàng đế khó chịu.
Nhưng đối với Vi Oanh mà nói thì đây là tin tốt,chuyện này có nghĩa là tiến độ nhiệm vụ của nàng cũng có thể được thúc đẩy, có thể lại bắt đầu rút thưởng rồi!
Nàng cầm cuốn sổ con ngẩn ngơ, Hoàng đế khẽ bước đến gần, vừa trông thấy sổ con trên tay nàng thì sắc mặt chợt xám đi, chua lè nói: "Oanh Oanh quan tâm hắn lắm à?"
Oanh Oanh hoàn hồn: "Hử? Ai?"
Vân Thiều mím môi, lấy cuốn sổ con từ trong tay của nàng, rồi ném sang một bên: "Chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ vô liểm sỉ mà thôi."
Vi Oanh chớp mắt: "Bệ hạ với Lư Lăng Vương có xích mích gì à?"
Thiên Tuyết đã từng nói với nàng, hình như năm ấy Tiên đế đã thay đổi ý định, muốn truyền ngôi hoàng vị cho Lư Lăng Vương, bởi thế nên bệ hạ mới ghét vị huynh đệ họ hàng này sao?
Vân Thiều suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không có xích mích gì."
Nàng ấy liếc tấu chương ở trên mặt đầu rồi thay đổi lời nói: "Nhưng bây giờ thì có rồi."
Rõ ràng Oanh Oanh nhìn cuốn sổ con này suốt một nén nhang, chưa từng thấy nàng quan tâm chuyện gì như thế, Vân Thiều ngẫm nghĩ rồi siết chặt tay lại.
Vi Oanh tiếp tục đi bộ để tiêu thực, Vân Thiều chầm chậm đi tới bên cạnh nàng.
"Bệ hạ, không xem sổ con tiếp à?"
Vân Thiều cụp mắt, hàng mi dài rung rung, nàng ấy khẽ nói: "Xem đến mệt rồi, muốn đứng dậy đi lại."
Vi Oanh liền gật đầu, nàng còn nói: "Xem sổ con khá khổ cực đấy, không có việc gì thì đứng lên đi hai bước, một hai ba, một, hai, ba, tốt lắm, lại đi hai bước nữa, bệ hạ giỏi quá, người làm được rồi!"
Vân Thiều im lặng.

Lát sau nàng ấy nói: "Oanh Oanh, không phải ta bị gãy chân thân tàn đi đường."
Vi Oanh cười đến độ mặt mày cong cong: "Được rồi, được rồi bệ hạ, chúng ta cùng đi!"
Vân Thiều theo bên cạnh nàng, như nghĩ đến điều gì, nàng ấy hỏi: "Oanh Oanh với Cung Bối Nô có tranh chấp gì phải không?"
Vi Oanh "à" lên một tiếng: "Nàng ta cáo trạng với bệ hạ rồi à?"
Vân Thiều nở nụ cười trêu đùa, nàng ấy dừng bước lại, ung dung nhìn Vi Oanh, dịu giọng hỏi: "Nàng ta khóc chạy về điện Nùng Hoa, Oanh Oanh...! dạy dỗ nàng ta thế nào vậy?"
Vi Oanh buông thõng tay, vẻ mặt ngây thơ: "Ta nào có làm gì đâu.

Hơn nữa, là do nàng ta làm đổ hộp trước mà."
Vân Thiều nghiêng đầu hỏi: "Là cái hộp gì?"
Vi Oanh suy ngẫm rồi nói thật: "Cũng không phải cái hộp quý giá gì, chẳng qua là Đông châu mà bệ hạ tặng ta để ở bên trong, cái hộp ấy vừa rơi, khiến toàn bộ viên châu đều rơi xuống hết, nên ta bèn lắm lời nói nàng ta hai câu, dạy cho nàng ta một bài học."
Vân Thiều nghe xong, hai gò má ửng đỏ, dịu dàng hỏi rằng: "Hóa ra là bởi vì ta?"
Nàng ấy khe khẽ cười rồi lại bảo: "Nếu Oanh Oanh vẫn còn muốn Đông châu thì chỗ ta vẫn còn."
Nói rồi nàng ấy bèn muốn cởi kim quan của mình xuống, lại tháo Đông châu mà cung nhân gắn lên xuống.
Vi Oanh liền vội vàng giữ Hoàng đế lại: "Bệ hạ, thôi đừng, ta cũng không phải vì chuyện cái hộp rơi mà giận, chỉ là muốn khiến nàng ta hiểu ra rằng bản thân làm chuyện sai thì phải tự chịu trách nhiệm, thật ra bản tính nàng ta không hề xấu, chỉ là đang ở một vị trí như thế nên tóm chung lại là không có ai dạy cho nàng ta chút đạo lý gì cả.

Cái này không tính là thiệt thòi gì."
Nói rồi, Vi Oanh như nghĩ đến điều gì, khóe miệng nàng nhếch lên: "Hoàng yến bị nhốt trong lồ ng chim thì trước sau gì cũng vẫn phải đối mặt với đòn roi từ các thế lực hắc ám khác nhau, huống hồ ta còn chưa đánh mạnh vào mông nàng ta!"
Trong ánh mắt Vân Thiều phản chiếu ánh sáng của đèn lồ ng trong cung đình, có rất sáng, sáng vẻ tươi cười cũng trở nên dịu dàng hơn, nàng ấy khẽ giọng hỏi: "Thế phải như thế nào thì Oanh Oanh mới giận đến độ đánh mông người ta?"
Vi Oanh chống cằm suy nghĩ: "Xem tình hình thế nào thôi, dù sao ta khá thấy phiền đám hùng hài tử."
Trong sự nghiệp của nàng hết lần này đến lần khác phải gặp hùng hài tử, mà đứa này khó trị hơn đứa kia, ngẫm lại thì phiền vô cùng, làm bạch nguyệt quang cũng chẳng dễ dàng gì mà.
Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng lạch cạnh, bèn quay đầu lại nhìn, Hoàng đế đã đẩy hết đống sổ con xuống dưới đất, cười tủm tỉm hỏi nàng: "Oanh Oanh giận rồi à?"
Vi Oanh: "Hả?"
Vân Thiều nằm dài người lên bàn, bày ra cái tư thế có một không hai, cười bảo: "Vậy tới đi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play