Tiêu Thiên Tuyết với Lục Chá bị cả một cái hộp đầy Đông châu làm cho sững sờ, rồi lại đánh mắt nhìn Vi Oanh.

Một tia sáng rọi tới từ sau lưng thiếu nữ, khiến người nàng như được phủ một lớp kim quang nhàn nhạt, lớp lông tơ bên sườn mặt được nhuốm thành màu vàng, cả người toát ra mùi tiền.
Tiêu Thiên Tuyết: Không ngờ Oanh Oanh mới thật sự giàu có!
Nghe nói xuất thân của Oanh Oanh không tốt, nên cũng bởi vì việc ấy mà bị Cung Bối Nô cười nhạo, bây giờ mà nhìn cả cái hộp Đông châu này thì còn có ai dám nói nàng ấy không có tiền cơ chứ!
"Chất lượng của đống Đông châu này tốt thật." Tiêu Thiên Tuyết cầm lấy một viên, vân vê nó ở trong lòng bàn tay, ngay trong lời nói tỏ vẻ yêu thích, nàng ta cười bảo: "Một viên này có thể mua được cả con phố, Oanh Oanh, hay chúng ta mang tới Thượng Công Cục làm thành vài món đồ trang sức nhé?"
Vi Oanh lắc đầu: "Thôi nào, đặt vào trong hộp đi."
Tiêu Thiên Tuyết tưởng chỉ có viên kia là trên kim quan của Hoàng đế, còn những cái khác đều là quỹ nhỏ của mình Vi Oanh, thấy nàng ấy có vẻ không mấy bận tâm, thì nàng ta bèn nói: "Oanh Oanh, thế..."
Vi Oanh nhướng mày: "Sao?"
Tiêu Thiên Tuyết cười cười, đan xoắn các ngón tay vào với nhau, hơi ngượng nghịu nói: "Muội có thể mua ít Đông châu từ chỗ tỷ không? Hoặc tỷ muốn thứ đồ gì, chỉ cần muội có thì đều có thể đổi với muội."
Nếu như Đông châu là của nàng, Vi Oanh sẽ tặng đi mà chẳng nghĩ ngợi gì.

Nàng là nhiệm vụ giả, bảo vật có giá trị liên thành trong mắt thế nhân lại chẳng đáng nhắc tới đối với nàng, dẫu sao cũng không mang đi được.
Nhưng đây là Đông châu tháo từ trên kim quan của Hoàng đế xuống...
Nàng suy tư một chốc, bất chợt nhớ tới đôi mắt cún con ươn ướt đen láy của Vân Thiều, nàng liền xòe tay với Tiêu Thiên Tuyết, xin lỗi: "Không được, chỉ có hộp Đông châu này là không được."
Tiêu Thiên Tuyết trước giờ luôn thấu tình đạt lý, trả lại Đông châu cho nàng, gật đầu bảo: "Là muội quá đường đột rồi, vốn không nên đưa ra loại yêu cầu mạo muội này." Nàng ta kéo khóe môi, cười: "Muội cứ tưởng Oanh Oanh không xem trọng cái này."
Vi Oanh x0a nắn ấn đường: "Ta không xem trọng, nhưng mà..."
Nhưng vì sao lại không chịu tặng cho người khác?
Vốn châu báu vàng bạc mà Hoàng đế ban thưởng cho nàng, trước giờ nàng đều hào phóng chia tặng cho bạn bè tùy tùng, không chút ngại ngần.

Nếu giờ Hoàng đế có ban thưởng cho nàng cái gì thì nàng cũng sẽ không ki bo, thế vì sao lại không nỡ bỏ mỗi hộp Đông châu này?
Mí mắt Vi Oanh lại bắt đầu nóng lên, sau khi bị nụ hôn thiêu đốt thì nhiệt độ còn sót lại vẫn quanh quẩn mãi không tan đi.

Nàng lại cầm chiếc khăn lạnh lên, đắp lên mắt rồi nằm lên chiếc ghế trúc, hai tay đan vào nhau, trông có vẻ vô cùng khoan thai.
Tiêu Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu sao Oanh Oanh lại đắp khăn lên mắt rồi bỗng dưng nằm xuống.

Khoan thai như thể đã nhập thổ.
"Oanh Oanh? Muội, muội không cần Đông châu đâu, muội chỉ hỏi bừa linh tinh thôi, tỷ không sao chứ?"
Vi Oanh không trả lời, chỉ đang nghĩ tại sao mình cứ không muỗn tặng hộp Đông châu này, tại sao nhỉ, sao trong vô số phần ban thưởng lại chỉ có hộp Đông châu này là đặc biệt?
Tiêu Thiên Tuyết lo lắng thì thầm vào tai nàng: "Oanh Oanh, tỷ sao thế? Xin lỗi, xin lỗi mà, muội không nên tự dưng nhắc tới yêu cầu như thế, chẳng qua là muốn đánh một bộ trang sức đẹp để tặng người ta thôi, ah, chẳng lẽ những Đông châu khác cũng là người ta tặng cho tỷ?"
Vi Oanh "ừm" một tiếng, rồi đột nhiên như nghĩ đến cái gì, nàng bèn xốc cái khăn mặt lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên Tuyết.
Tiêu Thiên Tuyết bị nàng nhìn tới độ đến cả người thấy sợ: "Oanh Oanh?"
Vi Oanh: "Ta hiểu rồi!"
Tiêu Thiên Tuyết thấy khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Tỷ hiểu cái gì?"
Vi Oanh ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu gối, chống cằm lên trên, mái tóc dài xõa xuống hai bên, đung đưa theo ghế, kẽo kẹt.
Nàng nghĩ thầm, hóa ra nàng không muốn tặng Đông châu cho người khác là bởi vì hộp Đông châu này đều là của Vân Thiều tặng cho nàng chứ không phải là Hoàng đế ban thưởng.
Là tặng, không phải là thưởng.
Là Vân Thiều, chứ không phải là bệ hạ.
Cái từ ban thưởng này là do quân vương nhìn từ trên cao xuống mà ban thưởng, mà người nhận ban thưởng thì phải quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn, nàng không hề thích.

Hơn nữa trong thâm cung, ai cũng đã từng được bệ hạ ban thưởng, nhưng...!khiến Vân Thiều phải đỏ mặt ngượng nghịu cởi kim quan Đông châu xuống, rồi hai tay đưa tặng thì chỉ có một mình nàng.
Thế nên không hề giống nhau.
Tiêu Thiên Tuyết: Oanh Oanh?"
Tiêu rồi! Cảm giác bản thân đã kích hoạt cơ quan kỳ quái gì đó, nên Oanh Oanh bắt đầu trở nên kỳ quặc rồi.

Nàng ta thò tay ra sau gáy Vi Oanh, thử tìm công tắc ẩn mà Vi Oanh đã nói chỉ có người thông minh mới có thể trông thấy, rồi ấn lại lần nữa.
Phần gáy của Vi Oanh hơi ngứa ngáy, nàng vội co mình sang một bên, ngơ ngác nhìn nàng ta: "Muội đang làm gì thế?"

Tiêu Thiên Tuyết: "Tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Nhìn nhau một lúc, Vi Oanh liền vươn tay ra nhéo mặt của nàng ta, rồi không thay đổi sắc mặt mà nói ra kết luận vừa rồi của mình, so với sự bình tĩnh của nàng thì vẻ mặt của Tiêu Thiên Tuyết ngay lập tức hoảng sợ, nàng ta trừng to mắt, cánh môi run rẩy, thi thoảng lại bật ra tiếng chửi thề địa phương ở Vân Châu.
"Mẹ ôi, cái hộp Đông châu này toàn là bệ hạ tặng cho tỷ?"
"Mẹ tôi ơi, sao tỷ không nói sớm! Ngộ nhỡ muội mang đi đánh thành trang sức thật, thì bệ hạ giết muội mất."
"Trời ơi, hai người làm lúc nào vậy, cùng nhau đến điện Dưỡng Tâm lúc nào, không phải là lúc mà mực cho bệ hạ đấy chứ?"
...
Vi Oanh bị hỏi tới độ đau hết cả đầu, nhức đầu nhất chính là Tiêu Thiên Tuyết vốn chẳng hề để ý tới "định lý tặng thưởng" mà nàng nghiên cứu ra, trái lại là tiếp tục hỏi nàng với Hoàng đế tạo thành cái hộp Đông châu lớn như thế này từ bao giờ.
Tiêu Thiên Tuyết ôm ngực, lòng nhói đau, nàng ta nhìn chiếc hộp Đông châu, hệt như trông thấy khuê mật bỗng nhiên lòi từ đâu ra một đứa nhãi.

Ôi chao, một viên một lần...!này thì phải bảo nhiêu lần đây?
Ánh mắt nàng ta nhìn Vi Oanh càng thêm kính sợ: "Oanh Oanh, tỷ cực khổ rồi!"
Vi Oanh: "Hả? Cũng tàm tạm."
Tiêu Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, cũng dùng đôi mắt cún nóng hừng hực nhìn nàng: "Oanh Oanh, có phải tỷ thích bệ hạ không?"
Vi Oanh chau mày, hỏi câu không hiểu: "Thích?"
Tiêu Thiên Tuyết vội vàng gật đầu: "Đúng thế đúng thế, thích ấy! Chắc chắn tỷ thích người!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta khổ sở: "Nhưng Hiền phi tỷ tỷ đã từng dặn chúng ta rằng ngàn vạn không nên có cảm tình thực sự với bệ hạ, nếu thật sự thích thì sẽ muốn độc chiếm, nhưng ai có thể độc chiếm bệ hạ được?"
Tiêu Thiên Tuyết rầu rĩ nhìn tiểu tỷ muội, bắt đầu vì nàng mà lo lắng không yên.
Vi Oanh: "Hả? Ta không thích bệ hạ."
Ta không hề, ta không có, muội đừng có mà nói bậy.
Tiêu Thiên Tuyết nói tiếp: "Nhưng nếu tỷ không thích thì tại sao tỷ lại phải nhận Đông châu mà người tặng?"
Vi Oanh chầm chậm chớp mắt, hiếm khi thấy nàng không phản ứng lại.
Tiêu Thiên Tuyết gãi gãi gò má, tiếp tục nói về sự khác biệt giữa tặng và thưởng: "Đồ mà bệ hạ tặng cho chúng ta, chúng ta không cách nào cự tuyệt được, nhưng đồ người khác tặng cho tỷ, nếu như tỷ không thích thì tỷ có thể từ chối được mà.

Nếu như không thích thì tại sao phải nhận?"
Vi Oanh nghĩ cả một lúc lâu, rồi đập một cái lên đầu Tiêu Thiên Tuyết.

Tiêu Thiên Tuyết "á" lên một tiếng, ôm đầu kêu: "Oanh Oanh, tỷ làm gì thế?"
"Hả?" Vi Oanh thành thật đáp: "Không có gì, chỉ là đập thuận tay thôi."
Ánh mắt nàng liếc thấy một bóng người qua khóe mắt, nàng cười bảo: "Thiên Tuyết, chuyện vui đến rồi."
Tiêu Thiên Tuyết quay đầu lại: "Chuyện vui? Chuyện vui gì?"
Chuyện vui ăn vận điểm trang lộng lẫy, y hệt như con công xòe đuôi, hùng hổ đi tới.
Tiêu Thiên Tuyết trông thấy cái người này thì vui vẻ, vẫy tay bảo: "Tiệp dư, đến đây ngồi nào?"
Cung Bối Nô: "...!Hừ."
Hai ngày nay Cung Bối Nô sắp bị tức chết rồi, ai ai cũng biết chuyện nàng ta bị đánh đòn ở sơn trang nghỉ mát! Đều tại hai cái con người này kể lể khắp nơi, bây giờ lúc Lệ Tần đến điện Nồng Hoa thỉnh an thì đều bất giác nhìn vào mông của nàng ta.
Cung Bối Nô: Giận thành con cá nóc luôn.
Nàng ta dùng ánh mắt như dao liên tục khoét vào đám người Vi Oanh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ hai người này hẳn là đã bị lăng trì luôn rồi.
Vi Oanh như con cá (*), nàng không muốn đứng dậy, bèn vẫy vẫy tay cười bảo: "Tiệp Dư, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?"
(*) Ý chỉ những người tê liệt về cuộc sống, không có mục đích không có chí tiến thủ.
Cung Bối Nô giận tới nỗi đuôi mắt đỏ lên, trong ánh mắt lóe lên một tầng ánh nước, trừng mắt cắn khăn tay nhìn bọn họ.
Vi Oanh chớp mắt: "Uống chén trà không?"
Cung Bối Nô: Trừng mắt.
Tiêu Thiên Tuyết thầm thì: "Oanh Oanh, dáng vẻ nàng ta không đúng cho lắm."
Cung Bối Nô: Trợn mắt.
Vi Oanh bèn kệ nàng ta, để Lục Chá cái khăn khác rồi tiếp tục đắp mắt, nằm lên chiếc ghế trúc, chỉ muốn cứ mãi là con cá mặn thế này.

Nàng chỉ là một con cá thích hưởng thụ không muốn động não thôi.
Nhưng dáng vẻ không quan tâm để ý này lại khiến cho Cung Bối Nô càng tức giận hơn.

Cung Bối Nô tức tới độ phình to hai má, nàng ta nghĩ thầm, bây giờ có tiền đồ rồi là không thèm nhìn mình nữa!

Giận thành một đống cá nóc luôn!
"Các người tại sao lại kể chuyện ở sơn trang nghỉ mát ra?" Nàng ta to tiếng chất vấn, rồi lại có chút uất ức: "Khiến nhiều người cười nhạo ta như thế."
Cực kỳ đáng giận.
Vốn nàng ta còn cảm thấy con người Đoạn Vi Oanh khá được, khi ấy còn nhắc nhở chuyện hòa thượng với nàng ấy, mà tại sao người này lại có thể như thế?
Cung Bối Nộ giận tới mức cả người như trương phình lên, nước mắt lưng tròng bảo: "Đều tại các ngươi!"
Tiêu Thiên Tuyết mở miệng định nói với nàng ta mấy câu, nhưng lại bị Vi Oanh níu lại.
Xét theo lẽ thường mà nói, Vi Oanh mà thấy nữ hài đổ lệ thì trong lòng sẽ có vài phần không nỡ, có lẽ là bởi ngày trước ở viện phúc lợi đã từng trải qua cảm giác tương tự, khi ấy nàng uất ức ngồi xổm trên bậc thang khóc lóc luôn rất muốn có ai đó đến xoa đầu an ủi nàng.

Nhưng lại chẳng hề có một ai.
Vi Oanh đứng dậy, nhìn Cung Bối Nô.
Nàng cao hơn Cung Bối Nô hơn non nửa cái đầu, vả lại còn đứng ở trên hành lang cao hơn một bậc, nên nhìn người ta từ trên cao trông xuống thế này lại có cảm giác áp chế vô cùng.
Cung Bối Nô bị quan sát thì lùi về sau vài bước, tựa như con công đang cụp cái đuôi lộng lẫy của nó xuống, chột dạ lẩm bẩm rằng: "Ngươi nhìn, nhìn ta làm gì?"
Vi Oanh lẳng lặng đưa tay lên, trong cái ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, chậm rãi đáp xuống đầu nàng ta, vỗ vỗ hai cái, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ, nói rằng: "Đừng ở đây hô to gọi nhỏ nữa, ngoan nào."
Vỗ rồi xoa, nàng nghĩ, vẫn là vỗ Hoàng đế thoải mái nhất.
Có lẽ là do Hoàng đế luôn mềm mỏng với nàng chăng, còn đối mặt với thiếu nữ trước mặt thường hay dựng lông đuôi này thì cảm giác sờ không tốt lắm.
Tiêu Thiên Tuyết cắn khăn tay: Đến cả Cung Bối Nô mà Oanh Oanh cũng xoa đầu!
Đột nhiên thấy chua xót quá!
Phản ứng của Cung Bối Nô còn lớn hơn, nàng ta trợn tròn mắt, nhìn nàng một cách không tài nào tin nổi, giọng run rẩy: "Ngươi, ngươi làm gì thế!
Vi Oanh cười: "Thấy ngươi đáng yêu, nên không nhịn được phải đưa tay xoa."
Cung Bỗi Nô ngưng lại, hai má hơi ửng hồng, lớn tiếng nói: "Búi tóc ta vất vả vấn lên bị ngươi a rối rồi!"
Vi Oanh tốt tính cười: "Đến phòng ta, để ta sửa lại cho ngươi?"
Qua lúc lâu sau, Cung Bối Nô hừ một tiếng mũi, mắng: "Ai cần ngươi sửa sang."
Vi Oanh cười càng sâu hơn, nàng bưng chén trà híp mắt cười nhìn thiếu nữ, không nhịn được lại cười tiếp.
Cung Bối Nô trợn tròn mắt: "Ngươi cười cái gì? Đang cười nhạo ta đấy à? Đều tại ngươi nói lung tung khắp nơi..."
Bị cái vẻ tươi cười của Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết k ích thích, nên dưới sự kích động nàng ta không cẩn thận vung tay làm đổ chiếc hộp ở trên bàn, chiếc hộp gỗ không được đậy kín rơi cạch xuống dưới đất, những hạt Đông châu lăn đầy đất.
Vẻ tươi cười của Vi Oanh cứng đờ lại..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play