“Thậm chí, mọi thứ của anh đều thành của em, em lấy đi mọi thứ của anh, anh đều không còn gì, mọi thứ đều đã là của em. Thật tốt, mọi thứ của anh đều đã là của em, anh thực sự thiệt lớn. Anh thành người ngốc nhất trên thế giới này, anh biết không? Càng đáng buồn chính là, em không thích anh, mọi thứ của anh em không hiếm lạ. Cho nên anh cho em uổng phí rồi, em sẽ không cần, em không hiếm lạ... Anh nghe thấy không, em không hiếm lạ! Anh nhanh lấy về đi, lập tức lấy về đi, em thực sự không hiếm lạ. Xem như em cầu xin anh, anh lấy về có được không, hả? A, a...”

Cuối cùng Mạc Quân như bệnh tâm thần kêu lên, không nhịn nổi quỳ rạp trên đất.

Cô ôm chặt lấy trái tim đau nhức, yết hầu cũng khó chịu như bị thứ gì chặn lấy, khiến cô không thể thở, đau đớn như bị người ta xé ra.

Văn kiện, đã rơi xuống đất.

Hai tay Mạc Quân ấn lên ngực, gương mặt đáng sợ cúi đầu, chống trước mặt bia mộ.

Cô không còn như bệnh tâm thần, cũng không có bất cứ động tác gì, cứ yên tĩnh dựa vào chỗ đó như cũ.

Gió chậm rãi thổi qua, hoa cúc nhỏ màu trắng hơi lay động. Bầu trời vẫn xanh như cũ, mây vẫn trắng như thế.

Mọi thứ đều tuyệt vời như vậy...

Nhưng một giọt huyết châu đỏ tươi, bỗng nhiên rơi lên trên đóa hoa màu trắng.

Sau đó một giọt, lại một giọt.



Năm ấy Mạc Quân 25 tuổi, bởi vì cơ tim quặn đau, cô bất hạnh qua đời. Khi mọi người phát hiện ra cô, thì thấy trên gò má cô có hai hàng huyết lệ thấy mà ghê người.

Chỉ khiến người ta cảm thấy khó hiểu duy nhất, khóe miệng của cô giống như nở nụ cười được giải thoát.

...

Mạc Quân không chết, lại mở mắt ra, cô phát hiện mình nằm trong một ngõ nhỏ âm u không người.

Dưới người, là đá lát ẩm ướt lạnh lẽo.

Trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm mốc, còn có mùi cồn, cùng với mùi máu tanh... Như có như không.

Cảnh tượng như vậy, cảm giác như vậy, giống như đã từng quen thuộc.

Một người đàn ông mùi thối đầy người đột nhiên đè lên người cô, khi hai tay ghê tởm của anh ta chạm vào da thịt cô, Mạc Quân bắt đầu vùng vẫy theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng cơ thể cô dưới tác dụng của cồn, có chút mềm nhũn vô lực, mà kẻ lang thang đè trên người cô lại tràn ngập sức mạnh.

Trong đầu Mạc Quân trống rỗng, chỉ vùng vẫy theo bản năng, trong đầu có giọng nói đang nói với cô, chết cũng không thể để anh ta thực hiện được.



“Bốp...” Đột nhiên có một cái tát đánh lên mặt cô. Phản kháng của cô, khiến kẻ lang thang bất mãn.

Người đàn ông miệng đầy tanh tưởi hùng hùng hổ hổ, bàn tay thô ráp dùng lực bóp chặt cái cổ yếu ớt của cô.

Phản kháng của Mạc Quân bắt đầu trở nên yếu hơn, nhưng đôi mắt cô lại trợn to đầy rung động.

Bởi vì cô nghĩ tới, cảnh tượng như vậy từng xuất hiện vào rất nhiều năm trước...

“Cút!” Đột nhiên trong lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Ở trong ngõ nhỏ âm u không người này, giọng nói này có vẻ đột ngột, khiến người ta vô cùng kinh hãi. Kẻ lang thang không nghĩ tới vậy mà ở trong chỗ tối còn cất giấu một người, toàn thân anh ta cứng ngắc, dừng động tác lại theo bản năng.

Mà khi Mạc Quân nghe thấy giọng nói quen thuộc, mà không chân thực này, trái tim co rút nhanh một lát.

“Kẻ nào, kẻ nào ở chỗ đó?” Kẻ lang thang buông Mạc Quân ra, trong mắt lộ ra tàn nhẫn, thật cẩn thận đi về chỗ tối.

Mạc Quân chống người dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ đó, cô không nhìn thấy được người trong chỗ tối.

Nhưng cô ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, còn kèm theo chút mùi máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play