“Mợ chủ, mong cô nén bi thương.” Thương Thạch nhặt hợp đồng lên trầm thấp an ủi.

“Trước khi chết Hách Yến Sâm đã nói gì?” Giọng nói của Mạc Quân khàn khàn, đôi mắt không có chút dao động hỏi.

“Anh ấy nói... Bảo tôi phụ tá cô, còn nói đời này rất xin lỗi cô...”

“Vậy sao?” Mạc Quân cười nhạt, không nói bất cứ câu nào nữa. Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng theo đám Thương Thạch từ nước Z trở lại thành phố B, tham dự lễ tang của Hách Yến Sâm.

Mà đây cũng là sau khi Mạc Quân rời đi một năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Cũng không muốn nhìn thấy nhất, chính là thi thể của anh.

Thi thể của Hách Yến Sâm được chữa trị rất hoàn mỹ, anh nằm trong quan tài thủy tinh, dung mạo tuấn tú, đôi mắt nhắm lại nhìn giống như ngủ thiếp đi.

Mạc Quân im lặng nhìn anh, không khóc, cũng không nói bất cứ câu nào. Cô im lặng ở bên cạnh anh vào đêm cuối, sau khi lễ tang của anh kết thúc, một mình cô vẫn ở lại.

Trời rất xanh, đám mây cũng rất trắng.

Mạc Quân mặc lễ phục màu đen an tĩnh đứng trước bia mộ, gương mặt tái nhợt, trắng bệch làm mất đi ba phần nhan sắc.

Trong tay cô là một phần văn kiện, đây là văn kiện cô mới đạt được vào sáng hôm nay.

Không ai biết nội dung trong văn kiện, bao gồm chính cô, cũng không biết kết quả.

Nhưng toàn bộ, hình như đã không cần đi xác định.

“Là anh, đúng không?” Nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông tuấn tú trên bia mộ, Mạc Quân khàn giọng hỏi ra.



Giọng nói của cô khàn khàn không chân thực, giống như gió thổi qua sẽ phiêu tán.

“Cố ý thay lòng đổi dạ, mục đích là vì khiến em rời khỏi anh, phải không?” Mạc Quân tiếp tục khàn giọng hỏi, nhưng Hách Yến Sâm trên ảnh chụp không thể trả lời cô được.

Mà cô, cũng không cần anh trả lời.

“Vẫn luôn gạt em, chính vì sợ em không thể tiếp nhận, đúng không? Nhưng em vẫn đoán được... Bởi vì em từng nằm mơ, em mơ thấy ngực anh đều là máu, bên trong... Trống rỗng. Có phải anh muốn nói với em đó là giấc mơ hay không, em cũng cho rằng đó là giấc mơ. Nhưng mà bây giờ, em biết không phải.” Mạc Quân cười yếu ớt, vẻ mặt luôn an tĩnh như vậy, không có một chút kích động.

“Khi gác đêm cho anh, em lật xem ngực anh, quả nhiên có để lại sẹo. Cho nên sao anh có thể để mình nằm trong quan tài lạnh như băng suốt một năm, mới bằng lòng gặp em? Khiến em bây giờ mới biết được, sao anh có thể ích kỷ như vậy, muốn làm gì thì làm?”

Chất vấn người đàn ông trên bia mộ, Mạc Quân chậm rãi giơ văn kiện trong tay lên: “Sợ anh chống chế, em còn làm xét nghiệm, nếu là thật, trong cơ thể em chắc chắn có DNA của anh. Nhưng mà không cần xem, em đã biết kết quả, trái tim anh, nó đã nói cho em biết kết quả...”

Dựa theo đau đớn của trái tim, gương mặt Mạc Quân càng lúc càng trắng xanh.

“Suốt một năm qua, mỗi ngày nó đều khó chịu khi em nhớ tới anh... Cho nên em sớm nên đoán được, sớm nên đoán được...”

Chỉ là vì sao, cứ muốn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Không, cô đã sớm không còn nước mắt, đời này, chỉ sợ cô không có biện pháp chảy nước mắt nữa.

“Hách Yến Sâm, anh tội gì phải làm thế, mệnh em tiện, sớm muộn gì cũng phải chết, em thậm chí sẽ không vì anh mà khóc. Cho nên anh thiệt lớn, giao trái tim cho em, em chẳng những không sống được lâu, còn không khóc vì anh, anh thực sự thiệt lớn rồi...”

Mạc Quân cười lạnh, chậm rãi mở văn kiện trong tay.

Nhìn chằm chằm kết quả phía trên, tươi cười của cô càng trở nên trầm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play