Bởi vì cô còn ngửi thấy được mùi hương nước hoa thuộc về phái nữ ở trên người anh...
“Anh đến rồi, gần đây em thế nào?” Hách Yến Sâm đứng bên cạnh giường rủ mắt nhìn chằm chằm cô, trầm thấp thản nhiên mở miệng, giọng điệu giống như hỏi một người xa lạ.
Mạc Quân cũng nâng mắt, dùng ánh mắt bình tĩnh không có tình cảm nhìn anh: “Em rất tốt, cuối cùng thời gian cũng càng ngày càng ít đi.”
Đôi mắt tối đen của Hách Yến Sâm lóe sáng, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên giường, nở nụ cười nói: “Nói cho em một tin tức tốt, cuối cùng có thể tìm được trái tim để cấy ghép rồi. Các bác sĩ đều rất vui, nói đây là một kỳ tích, bọn họ sẽ mau chóng giúp em sắp xếp phẫu thuật, cho nên em sẽ không...”
“Không cần.” Mạc Quân đột nhiên kiên định cắt ngang lời nói của anh, giọng nói không có một chút dao động: “Em sẽ không cấy ghép, cứ như vậy đi, em không có hứng thú sống lâu thêm một ngày. Huống hồ sau khi cấy ghép, cũng chỉ sống thêm mấy năm mà thôi.”
Cơ thể của mình, cô biết rõ ràng nhất.
Người bình thường cấy ghép tim cũng khó sống thêm mấy năm, càng đừng nói tới cô đã bị độc dược ăn mòn dần.
Cho nên cấy ghép trái tim cũng là làm điều thừa, cô đã không còn chút lưu luyến nào đối với thế giới này.
Lời nói của Mạc Quân vô cùng kiên định, không có một chút dỗi nào, cô thực sự không muốn sống nữa.
Đối với cô mà nói còn sống là một loại hành hạ, tử vong mới là giải thoát.
Trong lúc này Hách Yến Sâm bị phản ứng của cô làm cho không nói được nên lời.
Rất lâu sau, anh mới trầm giọng nói: “Chẳng lẽ em không muốn trải qua cuộc sống chân chính, không có bất cứ thống khổ và ân oán gì, chỉ đơn thuần sống cuộc sống thuộc về em sao?”
Anh đột nhiên nói, giống như một chút mồi lửa, đột nhiên lướt qua trong lòng Mạc Quân.
Đôi mắt Mạc Quân vốn tối đen tĩnh mịch, giống như cũng xuất hiện vết nứt...
“Mạc Quân, đời này em còn chưa trải qua cuộc sống em muốn.” Giọng nói của Hách Yến Sâm trầm thấp vang lên.
Lông mi của Mạc Quân hơi run lên.
Đúng vậy, đời này cô còn chưa có một ngày chân chính vui vẻ.
Chưa từng có một ngày chân chính thuộc về mình, một ngày đơn thuần...
“Cho nên cơ hội này em không thể đánh mất.” Hai tay thon dài của Hách Yến Sâm không nhịn được nắm lấy đôi tay toàn xương của cô, Mạc Quân đột nhiên như bị kim châm lùi về sau, đôi mắt vốn ảm đạm không có ánh sáng xuất hiện kiên nghị.
“Chúng ta ly hôn đi.” Bỗng nhiên cô nói.
Hai tay Hách Yến Sâm đột nhiên cứng đờ ở giữa không trung, đôi mắt đen cũng giống như bị đông lại.
Mạc Quân thản nhiên nhìn thẳng anh, không có bất cứ giải thích gì: “Em sẽ trải qua cuộc sống em muốn, nhưng chỉ có mình em.”
Chỉ có mình em, nhân sinh của em không còn cần bất cứ người nào, cũng bao gồm cả anh...
Bỗng nhiên Hách Yến Sâm hiểu ý cô.
Trong mắt anh nhanh chóng lóe lên cảm xúc phức tạp, không biết có phải là ảo giác của Mạc Quân hay không, anh giống như có chút vui mừng.
Quả nhiên, anh đã sớm muốn thoát khỏi cô...
“Được...” Hách Yến Sâm không hỏi nhiều, giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “Anh tôn trọng ý nguyện của em.”
Sau đó anh đứng thẳng người, rủ mắt nhìn chằm chằm cô mấy giây, chỉ để lại hai chữ này rồi đi.
“Bảo trọng.” Anh nói.
Mạc Quân không ngẩng đầu, mãi đến khi anh rời đi, cô cũng không ngẩng đầu.
Trên mặt cô không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng Tiểu Mạc vẫn luôn an tĩnh nằm sấp bên cạnh cô lại khổ sở nhìn chằm chằm cô...
...
Sau khi Hách Yến Sâm rời đi, thì không còn xuất hiện nữa.
Bởi vì cơ thể Mạc Quân không thể kéo dài được nữa, cộng thêm thời gian lưu giữ trái tim rất ngắn, nhất định phải mau chóng phẫu thuật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT