Chương 1537
“Cũng may là anh đi ra, nếu không Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại mà nhìn thấy tôi ở đây thì chắc chắn cảnh tượng sẽ rất xấu hổ”
“Chậc chậc chậc, em thật là nhẫn tâm mà, lời dứt khoát như vậy em cũng nói ra được, tôi ở trong cơ thể anh ta cũng khó chịu muốn chết”
“Vậy thì anh cũng hận tôi sao?”
Cô ta cười khổ nói.
“Hận em làm cái gì, người em nói chia tay cũng không phải là tôi, em chia tay với tên phế vật kia thì không phải tôi có cơ hội rồi sao, chúng ta làm quen đi.”
“Cơ thể này của anh còn có một người bạn gái ở London đấy, cảm ơn” Bạch Thư Hân tức giận nói.
Thiên Ngôn nghe vậy, nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Đúng vậy nhỉ, tên là Christie, dáng người hình chữ S. Đêm hôm đó, mặc một bộ váy liền thân, ngã vào trong ngực tên phế vật kia…”
“Anh nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho tôi!”
Cảm xúc của Bạch Thư Hân có chút kích động, gắt gao nắm chặt cổ áo của anh ta, chất vấn, “Cái gì? Em là người muốn chia tay, người ta bắt đầu một mối quan hệ mới, làm gì với người khác hình như đều không liên quan đến em thì phải?” Thiện Ngôn khẽ cười nói, có chút bất cần đời, vô cùng xấu xa ngà ngón.
Lời này khiến Bạch Thư Hân á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy…
Bây giờ cô ta làm gì còn tư cách chứ.
Cô ta từ từ thả ngón tay ra để trấn an tâm trạng “Em còn muốn nghe hay không? Sau đó chuyện gì xảy ra, tôi đều có thể thấy rõ ràng!”
“Không cần, anh ấy… Chuyện của anh ấy không liên quan gì đến tôi, tôi không có hứng thú. Sắc mặt cô ta tái nhợt, cứng miệng.
“Nếu như em thật sự yêu Lệ Nghiêm, vay thi khi nghe được những lời này chắc chắn sẽ không biểu hiện như vậy đầu. Đúng như tôi nghĩ, nhất định em có một nỗi khổ tâm nào đó. Đáng tiếc thật, tuy rằng tôi hiểu nhưng tên phế vật kia lại không. Em tát Ôn Thanh Vân một cái là anh ta đã lập tức đánh mất lý trí rồi. Haiz, tôi chỉ là một nhân cách thứ hai của anh ta thôi nên cũng không có trách nhiệm với gia đình anh ta, tôi không có tình cảm quá nhiều về người chị này.”
“Nhưng tình cảm của tôi đối với em là thật lòng, tôi tuyệt đối trung thành với em.”
“Nhưng thân thể của anh thuộc về anh ấy, anh phai tro ve London.”
“Nói tới nói lui, em vẫn quan tâm đến tên phế vật kia.”
Thiện Ngôn bất đắc dĩ nói, ở ngay trước mặt mình mà nghĩ đến người đàn ông khác thì có phải hơi không từ tế rồi không? “Vậy làm sao bây giờ?”
“Anh đổi lại với anh ấy đi.”
“chở một chút nữa, tôi cũng phải thờ một hơi, nghỉ ngơi thật tốt một chút.” Anh ta duỗi thân thể ra thật lâu rồi mới được hoạt động gân cốt một chút. Bạch Thư Hân nghe vậy, há to miệng nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản,
Cô ta cũng không muốn đối mặt với Ôn Mạc Ngôn, sụp đổ đến mức gần như thở không ra hơi.
“Tôi đói rồi”
Thiện Ngôn mở miệng nói.
Bạch Thư Hân không còn cách nào khác, đánh dẫn anh ta trở về chung cư.
Khi mở cửa thì gặp Thiệu Kinh Đình đang bước ra để đổ rác.