Chương 1536
Nhưng Bạch Thư Hân lại không ngờ đồ ngốc này quá vội vàng, cũng không biết kêu cứu mà đã liều lĩnh lao xuống nước.
Cô ta nấp dưới đáy thuyền, lòng như thắt lại khi nhìn giây phút anh ta lao xuống kia.
Anh ta liên tục lặn xuống nước, lòng như lửa đốt vội vàng tìm kiếm, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng từng cảnh tượng ấy. Ngoài miệng nói hận, nhưng trong đáy lòng vẫn là lo lắng không bỏ xuống được sao?
Tên khẩu thị tâm phi nói một đáng làm một nền này.
Ôn Mạc Ngôn chỉ bị tích nước trong phải, không có gì đáng lo ngại, chờ khi nào tỉnh táo lại sẽ không sao nữa.
Mà cô ta cũng thay quần áo sạch sẽ, ở lại bên giường.
Sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, cơ thể lạnh ngắt.
Hơi cảm lạnh.
“Tại sao thể lực của anh lại kém như vậy?”
Cô ta không nhịn được phần nàn.
Đúng lúc này, y tá nói: “Bệnh nhân bị rối loạn nhịp tim, thần kinh căng thẳng vô cùng, lại thiếu ngủ nên hệ miễn dịch của cơ thể yếu, mới bị như thế”
Bị thiếu ngủ sao? “Chắc là mấy ngày nay ngủ không ngon giấc rồi, vậy có thể nhân cơ hội này để nghỉ ngơi thật tốt đi
Bạch Thư Hân nghe nói như thế, trái tim khẽ run lên, khóe miệng không nhịn được công lên một nụ cười đáng chất.
“Xem ra là em hiểu lầm anh, hóa ra những ngày này cuộc sống của anh còn khó khăn hơn em rất nhiều, em còn tưởng rằng anh đã có bạn gái mới, cũng đã quên đi thời gian qua rồi.”
“Mặc dù chúng ta không được ở bên nhau, nhưng anh đã bảo vệ được gia đình của anh, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Ôn Mạc Ngôn, nếu anh rời bỏ em thì anh nhất định sẽ tìm được người tốt hơn. Anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn, anh không thể tùy ý làm loạn được ”
Tình yêu là quan trọng, nhưng người thân và gia đình cũng không thể từ bỏ được.
Cô ta không muốn anh ta rơi vào tình thế khó xử nên chỉ có thể chọn cách rời đi.
Bạch Thư Hân tựa vào cửa sổ ôm chặt lấy cánh tay Ôn Mạc Ngôn, cô ta cũng đi vào giấc mộng vì mỏi mêt.
Cô ta ngủ mê man, cảm thấy có người nào đó chạm vào đầu mình, động tác này giống như đang chạm vào một con mèo hay một con chó.
Cô ta hơi nhưởng mày, mở đôi mắt làm nhèm ngái ngủ ra, Đập vào mắt, là một gương mặt quen thuộc.
Anh ta cười nhẹ nhàng nhìn Bạch Thư Hân, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng.
“Đã lâu không gặp, Bạch Thư Hân
Cô ta bỗng nhiên giật cả mình, đứng dậy rồi nghĩ đến cái gì đó: “Anh… là Thiên Ngôn?”
“Đúng vậy, tên đó mệt mỏi quá, rơi vào hôn mê nên tôi mới ra ngoài. Tôi cứ tưởng rằng chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa, nhưng quả nhiên là trời rất thương tôi”