Chương 666

Bây giờ bọn họ vẫn chưa đoán ra được kế hoạch của Từ Sướng, Du Ân ở bên cạnh anh còn xảy ra chuyện thì làm sao anh dám để Du Ân rời đi một mình.

Lúc ăn tối, Du Ân đang cầm muỗng đút canh Phó Đình Viễn thì Phó Thiến Thiến và Đổng Văn Huệ lần lượt bước vào.

Đổng Văn Huệ cầm một hộp cơm, hình như mang tới cho Phó Đình Viễn.

Phó Thiến Thiến đứng bên cạnh, bắt đầu chỉ trích Du Ân: “Có mấy người nắm chặt mọi cơ hội để lấy lòng trước mặt anh trai tôi, không danh không phận ngồi trước giường bệnh của anh trai tôi để đút cơm, thật hèn hạ. Nếu ban đầu cũng như vậy thì cần gì phải ly hôn cơ chứ?”

Miệng lưỡi của Phó Thiến Thiến cực kỳ thâm độc, Du Ân cũng không biết tại sao cô ta vẫn còn nhỏ mà lại cay nghiệt như vậy.

Nhưng Phó Thiến Thiến mắng cô một tràng, Du Ân còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Đình Viễn đã ra tay trước.

Anh dứt khoát cầm lấy chiếc ly mà anh dùng để uống nước trên tủ đầu giường, ném mạnh về phía Phó Thiến Thiến, chiếc ly đó được làm bằng thủy tinh, bên trong còn đựng đầy nước nóng mà Du Ân vừa mới rót đầy cho anh.

“Xoảng”, chiếc ly rơi xuống dưới chân Phó Thiến Thiến, mảnh thủy tinh và nước nóng bắn ra tung tóe, khiến Phó Thiến Thiến sợ đến mức hét toáng lên, lùi về sau mấy bước. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cút!” Phó Đình Viễn lạnh lùng quát vào mặt Phó Thiến Thiến, gân xanh trên trán nổi lên, có thể nhìn ra anh đang cực kỳ tức giận.

Không dễ gì Phó Đình Viễn mới tận dụng được cơ hội này để nhận được sự tha thứ của Du Ân, anh vẫn đang thấp thỏm lo sợ về tình cảm không dễ gì mới có được này, ai dè Phó Thiến Thiến vừa tới đã nói những lời này, Phó Đình Viễn không nổi giận mới là chuyện lạ đó.

Nếu có thể, anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với đứa em gái này.

Phó Thiến Thiến bị Phó Đình Viễn ném ly tới, nhất thời sợ chết khiếp, nhưng vẫn giậm chân tố cáo với Đổng Văn Huệ: “Mẹ! Mẹ nhìn anh con xem! Vì một người phụ nữ mà không thèm nhìn nhận người thân.”

Đổng Văn Huệ thấy Phó Đình Viễn sắp nổi giận lần nữa thì vội vàng mắng Phó Thiến Thiến: “Con bớt nói lại đi!”

Dứt lời, Đổng Văn Huệ lại cầm hộp cơm đi tới, chủ động nói: “Mẹ sợ buổi tối con không ăn cơm, nên cố ý nấu mấy món mang tới cho con.”

“Cảm ơn mẹ, con đã ăn no rồi.” Phó Đình Viễn chẳng hề cảm kích.

Anh không biết liệu trong lòng Đổng Văn Huệ có thật sự xem anh là con trai hay không, bây giờ mới mang cơm tới thì anh đã sớm chết đói rồi.

Đổng Văn Huệ hơi lúng túng, bà ta liếc nhìn Du Ân, hy vọng Du Ân có thể thay mặt Phó Đình Viễn nhận lấy hộp cơm trong tay bà ta, để người làm mẹ như bà ta bớt ngượng ngùng hơn.

Nhưng Du Ân chỉ hờ hững ngồi bên cạnh, không nói gì, như thể không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của bà ta.

Trong lòng Đổng Văn Huệ thầm nghiến răng, không hài lòng với thái độ khoanh tay đứng nhìn của Du Ân.

Nhưng ngẫm kỹ lại, bà ta đâu còn mặt mũi nào để yêu cầu Du Ân giải vây giúp mình.

Ban đầu khi Du Ân làm con dâu của bà ta, bà ta cũng đâu giúp Du Ân giải vây lần nào?

Bà ta không những không giải vây, mà còn cố ý sỉ nhục Du Ân, đẩy Du Ân vào tình thế xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play