Phó Đình Viễn cau mày, mấy ngày đến tháng của phụ nữ sao?
Sao trước đây anh lại không biết Du Ân cũng gặp mấy vấn đề này?
Trong ba năm Du Ân ở bên anh, anh chưa bao giờ nghe nói rằng cô bị ốm ngoại trừ thỉnh thoảng bị cảm.
Sau đó anh nghĩ, trước đây cũng có rất nhiều chuyện anh không biết nên mới đổi giọng nói: “Vậy bảo Chung Văn Thành đi cùng tôi.”
“Vâng.” Chu Mi trả lời, nhắc đến Chung Văn Thành cô lại vội vàng nói thêm: “Tối hôm qua khi chúng tôi ăn tối cùng nhau Du Ân đã nói rằng…sếp Chung đã thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy”.
“Cái gì?” Phó Đình Viễn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. “Thổ lộ?”
Mặc dù anh có thể thấy rõ thái độ của Chung Văn Thành đối với Du Ân khác thường nhưng anh không ngờ rằng Chung Văn Thành thực sự thổ lộ tình yêu của mình.
Chu Mi gật đầu: “Du Ân nói đó là ngày mà nhóm người Du Thế Quần đòi đi Chung Đỉnh.”
“Trâu già gặm cỏ non, ông ta không thấy chuyện này xấu hổ sao?” Phó Đình Viễn vô duyên vô cơ mắng Chung Văn Thành vài câu.
Sau đó anh tỏ vẻ kinh tởm nói: “Đừng gọi ông ta, tôi sẽ tự đi.”
Lúc này anh đang khó chịu khi nghĩ tới Chung Văn Thành, nếu gặp mặt có lẽ anh sẽ ra tay, tốt nhất là không nên gặp mặt.
Chu Mi nín cười nói: “Vâng.”
Chu Mi đương nhiên biết tại sao Phó Đình Viễn lại đột ngột đổi ý không muốn đi với Chung Văn Thành, chắc hẳn anh ấy đang rất tức giận trước lời thổ lộ của Chung Văn Thành với Du Ân.
Đúng là bụng của Du Ân không được khỏe khi đến kỳ kinh nhưng không đến nỗi cô không thể rời khỏi giường, vì vậy cô cố ý kiếm cớ không đi cùng Phó Đình Viễn.
Nhưng sau khi suy nghĩ cô đã gọi cho chung Văn Thành và nói với ông chuyện Phó Đình Viễn sẽ đến gặp Dung Thanh Nghiêu.
Du Ân không biết liệu Phó Đình Viễn có mời Chung Văn Thành đi cùng không nhưng cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu Chung Văn Thành đi.
Gần đây cô ấy đã thảo luận nhiều điều với Chung Văn Thành trong quá trình viết kịch bản, nếu Chung Văn Thành cũng đến đó thì ông ấy có thể nói chuyện rõ ràng với Dung Thanh Nghiêu về kịch bản của mình.
Thế nên nửa giờ sau Phó Đình Viễn và Chu Mi gặp Chung Văn Thành đang ở trước cửa phòng làm việc của Dung Thanh Nghiêu.
Sắc mặt Phó Đình Viễn lập tức sa sầm nhưng vẻ mặt Chung Văn Thành vẫn bình tĩnh nói: “Du Ân nói sếp Phó tới gặp Dung Thanh Nghiêu, ngày nào chúng tôi cũng trò chuyện và thảo luận trong suốt quá trình viết kịch bản của cô ấy cho nên tôi cũng hiểu rõ ràng về kịch bản và cốt truyện, chúng tôi nhất trí rằng tốt hơn hết là tôi nên đến.”
Trò chuyện và thảo luận mỗi ngày?
Bọn họ nhất trí rằng?
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn chung Văn Thành, khuôn mặt anh lại trầm xuống vài phần.
Không nói một lời, anh dẫn đầu và đi vào văn phòng của Dung Thanh Nghiêu, theo sau là Chung Văn Thành đang gật đầu trò chuyện vui vẻ với Chu Mi.
Trong phòng làm việc, Dung Thanh Nghiêu nhìn hai người đàn ông với vẻ mặt rõ ràng, có chút nghi ngờ hỏi: “Anh, sếp Phó, hai người có chắc là đối tác của nhau không?”
Chung Văn Thành tốt nghiệp cùng trường với Dung Thanh Nghiêu nhưng Chung Văn Thành lớn hơn Dung Thanh Nghiêu vài tuổi.
Không có gì lạ khi Dung Thanh Nghiêu hói như vậy bởi vì bầu không khí giữa Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành quá kỳ lạ, không có cảm giác họ sẽ cùng hợp tác trong một bộ phim truyền hình mà giống như họ sẽ là kẻ thù không đội trời chung ngay tức khắc.
Chính xác mà nói, phần lớn là do cảm xúc cá nhân của Phó Đình Xa không ổn.
Chung Văn Thành vẫn rất bình tình và thoải mái, ông gần như hiểu rô tại sao Phó Đình Viễn đột nhiên lại có ác cảm với mình như vậy, có lẽ là vì Du Ân.
Trước câu hỏi của Dung Thanh Nghiêu, Chung Văn Thành lên tiếng trước.
Ông ấy đưa một bản sao của kịch bản mà mình mang đến cho Dung Thanh Nghiêu và nói: “Phó tổng sắp kết hôn phải giải quyết rất nhiều việc nên chuyện cậu ấy không có tâm trạng tốt và mệt là điều dễ hiểu.”