“Sếp Phó, không phải anh không biết bây giờ Tổng cục phát thanh – điện ảnh kiểm soát rất nghiêm ngặt, cho dù cô ấy không phải là nghệ sĩ nhưng làm biên kịch cũng có rủi ro rất lớn.”
“Một khi có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì dự án Truyền Kỳ Dung Phi có thể sẽ bị gác lại!”
“Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta nên thay thế biên kịch.”
Người này đã nói rất nhiều và Phó Đình Viễn cũng không ngắt lời ông ta.
Chờ ông ta nói xong, Phó Đình Viễn đã nói một câu trúng tim đen ông ta: “Làm sao ông biết cô ấy là biên kịch của Truyền Kỳ Dung Phi’?”.
Thứ nhất, mặc dù Du Ân đã bị lộ danh tính trên mạng nhưng thân phận biên kịch của cô vẫn chưa được tiết lộ.
Thứ hai, giám đốc điều hành cấp cao này không phụ trách các công việc của Bộ phận điện ảnh và truyền hình Phó thị, hơn nữa, ngoài Truyền Kỳ Dung Phi thì Phó thị còn rất nhiều dự án phim truyền hình khác bắt đầu cùng lúc, thể nên tại sao ông ta lại chỉ nhắm vào Truyền Kỳ Dung Phi”?
Nếu không phải có người đứng sau giật dây đề nghị thay thế Du Ân thì còn có lý do nào khác?
Giám đốc kia có chút không nói nên lời: “Tôi…”
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn rồi phớt lờ ông ta đi và chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Sau khi cuộc họp kết thúc, người đại diện của Thẩm Dao đã nán lại cuối cùng.
Cô ta nói chuyện với Phó Đình Viễn một cách hợp lý: “Sếp Phó, cô Thẩm đã liên lạc với tôi và nói cô ấy muốn tiếp tục công việc quay phim.”
Người đại diện của Thẩm Dao tên là Hồ Duyệt, là do chính Thẩm Dao tìm về.
Sau khi Thẩm Dao giải nghệ, Hồ Duyệt vẫn ở lại Phó thị và dẫn dắt hai nghệ sĩ khác.
Có lẽ vì có ấn tượng không tốt với Thẩm Dao nên Phó Đình Viễn cũng không thích người đại diện của cô ta.
Giọng điệu của anh lãnh đạm và hời hợt: “Được, cô có thể sắp xếp cho cô ta.”
Hồ Duyệt nói thêm: “Tôi nghe nói rằng nữ phụ thứ hai trong Truyền Kỳ Dung Phi vẫn chưa được quyết định, không biết liệu cô ấy có thể tham gia vai này không?”
Sự ghê tởm trong lòng Phó Đình Viễn ngày càng tăng cao, anh không kiên nhẫn nói: “Không phải do tôi quyết định. Nếu cô ta hứng thú với vai diễn này thì chỉ cần liên hệ với Chung Văn Thành để thử vai.”
Hồ Nguyệt có chút á khẩu không nói nên lời. Trước đây, bất cứ bộ phim nào Phó Đình Viễn đầu tư chỉ cần Thẩm Dao nói muốn đóng vai nào thì Phó Đình Viễn không nói nhiều lời đã đồng ý.
Không ngờ bây giờ lại bảo cô ta liên hệ với đạo diễn để Thẩm Dao thử vai, anh là chủ đầu tư, muốn Thẩm Dao đóng vai nào không phải chỉ cần một lời thôi sao?
Rõ ràng Phó Đình Viễn không muốn Thẩm Dao tham gia bộ phim này.
Hồ Duyệt chỉ có thể đáp: “Tôi biết rồi.”
Dù sao cô ta cũng chỉ là một người đưa tin, Thẩm Dao muốn làm gì đó là việc của Thẩm Dao.
Sau khi Hồ Duyệt rời đi, Phó Đình Viễn quay sang Chu Mi và nói: “Hãy liên lạc với Du Ân và bảo cô ấy đi cùng tôi đến gặp Rong Qingyao.”
Không phải lần trước cô ấy nói Dung Thanh Nghiêu là ứng cử viên sáng giá nhất cho vai nam chính sao, thế nên mời Dung Thanh Nghiêu là tốt nhất.
Là một nhà biên kịch, cô ấy nên tham gia để cùng giúp thuyết phục.
Chu Mi trả lời: “Được.”
Mười phút sau, Chu Mi có chút khó xử báo cáo với Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, Du Ân nói hôm nay cô ấy đau bụng không thể rời khỏi giường được cho nên không thể cùng anh đi gặp Dung Thanh Nghiêu…”
Phó Đình Viễn cười lạnh một tiếng: “Đau bụng?”
Lời bào chữa của cô thực sự rất vụng về.
Chu Mi lại giải thich hệ Du An: “Phụ nữ thực sự rất khó chịu lúc tới tháng, tôi không cảm thấy cô ấy giống như đang nói dối.”
Chu Mi cũng là một phụ nữ và cô ấy hiểu rõ những chuyện bất tiện trong thời kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.
Du Ân bị đau bụng còn bản thân cô là đau đầu.
Mỗi khi đến kỳ kinh, khoảng ngày thứ nhất hoặc thứ hai là cô lại bị đau đầu và không thể chiu được nếu không có thuốc giảm đau.