Edit: Hươu

Harry cảm thấy mỗi học kỳ kể từ khi mình nhập học đến giờ không có thảm họa nhất, chỉ có thảm họa hơn.

Chiếc-cốc-nát nghe đồn chưa từng xảy ra sai sót kia phun ra tên nó, Harry chỉ muốn tạt ngay một xô nước vào để cho nó từ Cốc Lửa thành Cốc Nước luôn.

Tình trạng bị toàn trường tẩy chay như hồi năm hai lại tới nữa, đợt này Hermione và Ron cũng vẫn ở bên cạnh nó như ngày nào, dù sao thì đến Ron cũng nhìn ra được đấy không phải là do nó làm!

Từ ngày hôn môi với Tom, Harry không dám chui vào mộng tìm hắn nữa. Nó có chút ngại ngùng không biết đối mặt với Tom như thế nào, nhưng bị cô lập lần nữa cảm giác rất khó chịu, Harry cũng sẽ không lộ ra mặt yếu đuối của bản thân trước mặt bất cứ ai khác ngoài Tom. Thế là, nó đành phải căng da đầu, mặt đỏ bừng đi tìm Tom.

Một thời gian không gặp Tom trông càng thêm điển trai, bây giờ nhìn đã như một người trưởng thành rồi. Hắn có thể dễ dàng mà bế Harry lên ôm lấy nó.

Nhìn cậu nhóc vì ngượng mà ánh mắt nhìn đông ngó tây nhưng không dám nhìn hắn, Tom tâm tình tốt mà hôn lên cánh môi mềm mại kia, thế là như nguyện được nhìn chằm chằm.

"Đừng quan tâm bọn chúng, em chỉ cần là chính em là được rồi."

"Em thấy đầu học kỳ này đã là thảm họa, không biết đến cuối học kỳ sẽ thành ra thế nào nữa." Tự giễu cười cười, Harry nghĩ lại chưa từng có cái cuối kỳ nào ổn trong ba năm qua cả, bất an chợt dấy lên trong lòng.

"Đừng lo lắng." Lại cắn cắn đôi môi thơm ngon nọ, Tom mỉm cười nhìn bé đà điểu Harry vùi mặt vào ngực hắn. "Cuối kỳ sẽ ổn thôi, ta đảm bảo. Kỳ nghỉ hè năm nay ta sẽ tặng em một món quà sinh nhật tuyệt vời nhất."

Không phải là Harry không tin Tom, chỉ là nó gần như chẳng biết Tom rốt cuộc là ai, hay là Tom chỉ có thể gặp trong mộng làm sao tặng quà sinh nhật cho nó cũng là một vấn đề nan giải.

Khi Harry còn nhỏ từng nghĩ rằng Tom là một người bạn xuất hiện trong mơ do nó tưởng tượng ra vì quá cô đơn, nhưng sau đấy nó mới biết là không phải, bởi vì Tom hiểu biết rất nhiều thứ nó chưa biết.

Bọn nó chỉ có thể gặp mặt trong giấc mơ, Tom từng nói hắn vẫn luôn ở bên Harry, chỉ là Harry không hay biết thôi. Mà Harry cũng bỏ cuộc sau một hồi đoán già đoán non không ra.

Dù sao thì Tom vẫn sẽ luôn ở bên nó.

Nhưng hiện tại Harry cảm thấy tất thảy không còn đơn giản như thế nữa. Nó trưởng thành hơn rồi, tự nhiên có thể nhìn ra một số chuyện không mấy đơn thuần như vẻ ngoài.

Dường như Tom đang lên kế hoạch một chuyện gì đó mà Harry không biết. Nó biết Tom sẽ không hại nó nhưng nó rất không thích Tom của nó giấu giếm mình, vấn đề này làm cho Tom phải tốn hết một mớ công sức để dỗ dành nó. Cơ mà Harry cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho Tom, thế là nó im lặng tự mình rối rắm trong lòng, kết quả cứ thế mà liên tục mấy tuần.

Nó biết Tom là phù thủy nhưng không biết tại sao cảnh mơ của hai người lại liên kết với nhau. Tom biết mọi chuyện xảy ra với Harry giống như Tom sống ở trong đầu óc của nó vậy.

Harry Tom, Tom Harry.

Harry cưỡi Tia Chớp vượt qua bài thi rồng lửa đầu tiên, sau chiến thắng sít sao của nó thì sự thù địch của mọi người cũng vơi bớt, còn bắt đầu cổ vũ nó cố lên hoặc an ủi nó.

Trong bài thi thứ hai nó tìm thấy Ron và Hermione đang hôn mê dưới hồ Đen, phút chốc nó không rõ đâu mới là thứ quý giá của nó. Sau đó quán quân Durmstrang dùng thuật Biến hình biến nửa người trên thành cá mập cứu Hermione rồi nó mới có thể xác định được mục tiêu của mình là Ron.

Đêm trước bài thi thứ ba, Harry đứng trên mặt tuyết, nhìn Tom mà trong dĩ vãng đều là nó chủ động nhào tới nay lại bước về phía nó, dang tay ôm chặt lấy nó.

"Ổn cả chứ?"

Harry cảm thấy nghe được một câu "ổn cả chứ" của Tom còn muốn ổn hơn so với tình trạng thể xác và tinh thần của nó nhiều. Nó biết nó lại khiến Tom lo lắng rồi, mặc dù có chút áy náy nhưng biết được Tom quan tâm mình như vậy vẫn làm nó không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

"Vâng. Chỉ thi thoảng cảm thấy thế giới này thật tồi tệ." Dụi dụi trong ngực Tom, Harry vô cùng bi phẫn đối với chiều cao chỉ tới cổ người kia của mình.

"Ta cũng cảm thấy như thế." Buồn cười trông cậu bạn nhỏ nỗ lực kiễng chân để đọ chiều cao với mình, Tom lại ôm ghì lấy Harry. "Nhưng vì thế giới này có em, cho nên ta cam nguyện chịu đựng."

"Tom?" Đôi mắt Harry hấp háy, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông dường như muốn nói thêm gì đấy nữa.

Cuối cùng thì Tom cũng không nói ra, chỉ hôn Harry đến choáng váng.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, tin tưởng ta."

Harry rất bận lòng về sự khác thường của Tom, người đàn ông ấy trông có vẻ khá nôn nóng, khác hẳn dáng vẻ luôn ưu nhã và điềm tĩnh thường ngày. Chuyện này khiến Harry hoang mang và lo lắng tộc độ.

Vào buổi sáng cùng ngày bài thi thứ ba diễn ra, nó nhận được một lá thư động viên nặc danh từ Sirius làm tâm tình của nó tốt hơn đôi chút. Thế nhưng sự căng thẳng khi bài thi sẽ bắt đầu vào lúc hoàng hôn khiến nó bồn chồn buồn nôn giống như có con Quỷ Khổng lồ đang khiêu vũ trong dạ dày nó vậy, cứ nghĩ tới Tom là nó vốn thật vất vả mới tốt hơn được đôi chút càng thêm tâm thần không yên.

"Harry, bồ cần phải tập trung!" Hermione dùng sức siết tay Harry, thiếu điều bẻ gãy luôn ngón tay cậu trai. "Đừng suy nghĩ miên man nữa!"

"Cố lên bồ tèo! Tiền cược của mình trông cậy cả vào bồ!" Ron cứu vớt ngón tay Harry từ trong móng vuốt của Hermione ra, đồng thời tặng nó một cái ôm cổ vũ.

"Bồ thật không nên tham gia cá cược với Fred và George!" Hermione bực bội hừ một tiếng, sau đó lại lo lắng nhìn qua Harry. "Đừng quên thần chú chỉ hướng, nó rất hữu ích! Và còn──"

"Được rồi được rồi, Mione, tinh thần của tụi mình sẽ mãi luôn bên cạnh Harry, nể mặt Merlin trên cao bồ đừng tạo áp lực thêm cho cậu ấy nữa." Giúp Harry chuồn lẹ theo giáo sư McGonagall đến tìm người, Ron kéo Hermione trở lại chỗ ngồi trên bàn ăn.

Harry cảm kích nháy mắt với Ron, đi theo McGonagall rời khỏi Đại Sảnh Đường tiến vào một căn phòng nhỏ, nó vui đến mức muốn la to khi trông thấy bà Weasley và anh Bill đang chờ bên trong.

Gia đình của nó, bà Weasley và anh Bill lấy thân phận người nhà của nó mà đến. Nó vô cùng cảm động, lại vừa có chút tiếc nuối vì Tom không tài nào đến xem nó thi đấu được, mà đấy vốn cũng là chuyện viễn vông không thể thành sự thật.

Trong mê cung tối mù dù có vươn tay cũng chẳng nhìn thấy gì sất, Harry phải dùng thần chú chỉ hướng nhiều lần liền để xác định phương hướng. Mỗi lần sử dụng, nó dường như có thể nghe thấy tiếng cổ vũ và nhắc nhở của Hermione và Ron ở bên tai, như thể bọn họ thật sự ở ngay bên cạnh nó vậy.

Có lẽ Ron nói rất đúng, tinh thần của bọn họ đã và sẽ luôn ở bên nó.

Vậy liệu có phải Tom cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nó không?

Sau khi Harry cứu Cedric Diggory, dưới sự kiên trì nhượng bộ của anh mà cầm lấy chiếc cúp, chẳng ngờ được rằng lúc nó vừa chạm vào chiếc cúp thì nó liền biến mất tại chỗ, cả người như thể bị quăng vào trong một cái máy giặt đang quay loạn vậy.

Chiếc cúp Tam Pháp Thuật đã bị biến thành Khóa cảng, Harry vừa mới nhận ra vấn đề này thì đã đến nơi. Lúc nó cho rằng mình sẽ té lăn quay xuống đất thì lại được một luồng phép thuật đỡ lấy, làm nó lơ lủng nhẹ nhàng đáp đất.

Harry trông thấy Peter Pettigrew rụt rè sợ hãi mà vung đũa phép khiến nó không còn chút sức lực phản kháng, đồng thời còn nhìn thấy trong ngực gã đàn ông kia đang ôm một cái túi.

"Now." (Ngay bây giờ.)

Một giọng nói trầm thấp mơ hồ mà lại quen thuộc không biết từ đâu phát ra, vang vọng trong khu nghĩa trang trống trải vắng người, sương trắng vờn quanh khắp nơi khiến mọi thứ càng thêm âm u ghê rợn. Peter sợ tới mức co rúm cả người lại, gã sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem bò đến bên mép một cái vạc lớn.

Peter Pettigrew lật chiếc túi lại và Harry nhìn một cái mặt dây chuyền vàng, một chiếc cốc vàng cùng với một chiếc nhẫn hình dáng thô kệch rớt từ trong túi ra rồi rơi tõm tõm vào trong vạc.

Tiếp đó Harry nghe không rõ Peter đang lẩm bẩm điều gì, nó cảm thấy vết sẹo tia chớp trên trán mình trở nên bỏng rát, lờ mờ mà nhìn gã đàn ông nhỏ thó kia cho nổ tung một ngôi mộ và lấy xương cốt bên trong ra bỏ vào vạc, sau đó gã ta rên rỉ chặt đứt bàn tay mình rồi lại cắt một đường trên cánh tay Harry để lấy máu nó. Tuy nhiên Harry lại không chút cảm thấy đau, thậm chí Peter còn giúp nó khép miệng vết thương lại ngay lập tức.

Toàn bộ nguyên liệu đều bỏ cả vào vạc, Harry mờ mịt cảm nhận sức nóng trên trán cùng với biến hóa trong cái vạc.

Mỗi một tấc linh hồn nó như cùng gào thét: Muốn gần gũi.

Cái vạc biến mất, một bóng người xuất hiện từ bên trong, đứng cạnh gã đàn ông đang quỳ rạp trên nền đất không ngừng nức nở kia.

Nhận thấy bùa phép ếm lên mình đã biến mất, Harry từ từ đứng dậy, nhìn người đàn ông mặc một thân áo sơ-mi quần tây vô cùng thân thuộc bước về phía nó.

Harry cảm thấy dường như mình lại trở về giấc mộng của mười mấy năm trước, lần đầu tiên đặt chân vào vùng trời tuyết trắng kia.

Đôi mắt thẫm đỏ ấy nhìn đăm đăm vào mình, ánh mắt sắc bén như muốn rạch mở lồng ngực ra, móc lấy trái tim nồng nhiệt hãy còn đang đập rộn ràng của nó. Sắc đỏ tươi hơn hẳn màu áo choàng của Quàng Khăn Đỏ.

── Who is the Big Bad Wolf? (Ai là Sói Xám nào?)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play