*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hươu
Harry đang mơ.
Trong giấc mơ, nó vẫn mặc bộ quần áo cũ mèm của Dudley, cái khổ áo rộng rinh gần như có thể nhét vừa hai đứa như nó, đến cả cái quần cũng đành phải tìm một sợi dây nịt mà thắt chặt lại quanh eo chứ không thì chẳng tài nào mặc nổi chúng cả.
Nó đang đứng trên một vùng quạnh quẽ tuyết phủ trắng xóa đến lóa mắt, giá rét thổi quét làm tung tóe những mảnh tuyết vụn, tựa như tiếng thở hồng hộc thô bạo của một con thú hoang. Vậy mà Harry không hề cảm thấy lạnh.
Đến khi nó hoàn hồn thì bỗng phát hiện không biết từ bao giờ mình đã được khoác thêm một chiếc áo chùng màu đen, trông nó hệt như cái mà mấy pháp sư phù thủy hay mặc trong phim hoạt hình trên TV mà Dudley thích xem.
Có một cậu trai khác đang đứng trong vùng băng tuyết.
Mái tóc đen ngắn khác hẳn với quả đầu rối bù như tổ chim của Harry, đuôi tóc mềm mại dán vào bên má, khẽ phất phơ khi làn gió vờn qua.
Harry.
Cậu ta gọi.
Đôi môi nhợt nhạt của cậu trai nhếch lên thành một nụ cười mỉm và Harry nghĩ rằng mình gần như có thể trông thấy chiếc răng nanh lấp ló giữa cánh môi ấy.
Cậu trai ấy chỉ nói một câu, Harry nhìn vào đôi mắt cậu ta, sắc đỏ máu, tựa như màu áo choàng của
Cô bé quàng khăn đỏ.
"Who is the
Big Bad Wolf?"
(Ai là Sói Xám nào?)※
Harry Potter là một đứa trẻ kỳ quặc.
Ít nhất thì trong suốt mười một năm qua vợ chồng Dursley đều liều mạng thuyết phục những người khác như thế.
Mà trên thực tế, Harry vẫn luôn trông nhỏ con hơn so với mấy đứa nhóc cùng tuổi rất nhiều, lúc nào cũng ăn mặc lôi thôi và quần áo thì vô cùng cũ kĩ, đeo một cặp kính tròn gọng đen cổ lỗ sĩ, tóc tai thì bù xù mất trật tự như bụi cây chưa từng được cắt tỉa. Thằng bé cực gầy, tuy nhìn chẳng giống như bị bỏ đói nghiêm trọng nhưng quả thật nó rất phù hợp với cái mô tả 'da bọc xương' ấy.
Trên toàn thân cậu nhóc vừa tồi tàn vừa đen đúa này, thứ rực rỡ và sạch sẽ nhất chính là đôi mắt mang sắc xanh lục bảo kia của cậu ta. Nó tựa thảo nguyên mùa xuân tràn trề nhựa sống, luôn hồi chăm chú nhìn ngắm thế giới này và mọi người như thể đang tìm kiếm một điều gì đó.
Mà những khi có người hỏi nó đang tìm cái gì, nó vẫn chỉ trả lời cùng một câu.
"Mình đang tìm
Sói Xám."
Đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp chớp chớp, cô bé ôm một quyển sách trông nặng gần một nửa bản thân cô nàng, cố sức lật nó ra đến số trang mình cần. "Harry, ở Hogwarts không thể nào có Sói Xám đâu."
Cậu nhóc tóc đỏ vừa nhai bánh nướng mật ong mang từ trong sảnh ra vừa dựa vào thân cây giơ tay nâng ly sữa bò lên nốc một hơi, no căng mà ợ một cái rồi mới chậm rãi lau khóe miệng dính sữa, cười hì hì lấy cái tay còn dính vụn bánh nướng mật ong vỗ vỗ bả vai Harry: "Đừng nghe Hermione nói, George và Fred bảo trong Rừng Cấm có Người Sói đó, biết đâu được cũng sẽ có Sói Xám thật."
Cô bé ngẩng phắt đầu dậy khỏi cuốn sách, tức giận trừng mắt với cậu nhóc tóc đỏ một cái, thấy hai thằng nhóc run lên trước ánh mắt sắc lẻm của mình mới vừa lòng tiếp tục vùi đầu vào trong sách vở.
Harry và Ron cho nhau cái liếc mắt của người anh em cùng chung cảnh ngộ, le lưỡi bày mặt quỷ với nhau rồi bật cười ha há. Sau đó lại bị Hermione xạc cho một trận vì quấy rầy cô nàng đọc sách, hai cu cậu giờ mới chịu ngồi yên tiếp tục ăn điểm tâm.
Cắn một miếng bánh donut thơm ngọt, Harry ngắm thảm cỏ rộng lớn bên hồ Đen, tự hỏi khi tuyết mùa đông rơi liệu nó có trắng tinh khôi và đẹp đẽ như trong mộng hay không.
Tựa như được phủ lên một tấm vải trắng to lớn, sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn điểm tô sắc màu lên nó rồi lại thấy như thế sẽ phá hỏng sự tĩnh lặng của tuyết trắng kia mà không dám động.
Cậu con trai ấy vẫn đứng ở nơi đó, tựa một vết mực đen vô tình vươn trên tấm da dê.
Cậu trai nói cậu ta tên
Tom.
Tom kể cho nó nghe rất nhiều chuyện, bao gồm chuyện nhà Dursley giấu giếm nó về một thế giới khác.
Thế giới Phù thủy, thế giới thuộc về Harry và Tom.
Tom dạy cho nó rất nhiều phép thuật và bùa chú. Đối với Harry mà nói, trong tủ chén nhỏ hẹp tối tăm, bụi bặm vụn gỗ phiêu tán, mỗi ngày mở mắt đều sẽ có con nhện rớt vào mũi,
Tom là cả thế giới của nó.
Mà Tom vẫn luôn hỏi Harry một câu hỏi tương tự vào mỗi đêm trước khi nó tỉnh khỏi giấc mộng.
"Harry à, sao bồ lại muốn tìm Sói Xám?"
Hermione ôm sách, Ron thì ngoan ngoãn cầm giỏ cơm dã ngoại còn Harry đeo cặp sách giúp hai người bạn, ba người vui vẻ kề vai rảo bước về phía lâu đài. Nhìn cậu bạn mắt xanh như đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Hermione không khỏi bật thốt thắc mắc của mình.
Cô đã đọc được tên tuổi Harry Potter qua rất nhiều cuốn sách, cô nàng luôn thích ghi nhớ nội dung trong sách vở vào đầu tự nhận mình chắc chắn đã đủ hiểu biết sâu sắc đối với cậu trai ấy, nhưng mãi đến khi thật sự quen biết làm bạn với Harry, cô mới hiểu ra rằng mình chẳng hề biết gì về cậu con trai ấy cả.
Tuy Harry có sự hoạt bát của Gryffindor nhưng hầu hết thời gian đều vô cùng yên lặng, cậu luôn lặng lẽ nhìn vào khoảng không xa xăm nhưng dường như lại chẳng đặc biệt chú ý đến cái gì cả, mà chỉ như đang hồi tưởng. Đôi khi còn chợt lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu, khác hoàn toàn so với nụ cười mang theo chút dè dặt khi đối diện với bọn họ. Nụ cười ấy rất tự nhiên, nó toát lên niềm hạnh phúc và ỷ lại từ tận đáy lòng, trông như thể đang mỉm cười với một người nào đấy vậy, điều này khiến Hermione rất muốn biết là ai mới có thể làm cho Harry bộc lộ nét cười như thế.
Từ miêu tả của Ron và thái độ lảng tránh không muốn nói của Harry đối với "người nhà" mà xem, Hermione đại khái đoán được Chúa Cứu Thế của thế giới Pháp thuật sống cũng chẳng tốt đẹp mấy, cô bé mãi không hiểu tại sao cụ Dumbledore lại để Harry sống trong cái nhà tồi tệ như vậy. Lúc nhìn Harry lại không khỏi muốn chăm sóc cậu, Herminone tự nhủ với lòng rằng mình phải làm một người chị chăm lo cho cậu ấy mới được.
Cậu thiếu niên chớp chớp đôi mắt xanh biếc, nhìn hai người bạn thân đang chằm chằm vào mình. Nó biết Ron và Hermione khác với đám người chỉ luôn để ý nhìn chòng chọc vết sẹo trên trán nó, tụi nó là thật lòng kết bạn với mình. Harry rất biết ơn họ nhưng nó vẫn không định nói về Tom cho bọn họ hay.
Đó là bí mật nhỏ của nó. Dù rằng bây giờ thế giới quanh nó đã rộng mở hơn, Tom đã từng ─ và sẽ vẫn luôn ─ là cả thế giới của nó.
Nếu có thể, Harry không muốn làm Chúa Cứu Thế gì gì đó đâu, nó chỉ muốn đi bất cứ chốn nào cùng với Tom của nó thôi, cho dù bọn họ chỉ có thể gặp nhau trong mơ.
"Chậc chậc, lại là lão dơi già kìa."
Tiếng oán giận của Ron vừa lúc dời đi sự chú ý của Hermione, Harry không khỏi thở phào một hơi, cũng thầm quyết định chờ đến bữa tối lấy thêm cho Ron mấy cái đùi gà. Theo sau hai người nhìn về phía lối vào lâu đài, quả nhiên trông thấy vị giáo sư Độc Dược mặc một cây đen thùi đang đi ra khỏi cổng lớn mở to, rẽ phải xuống lối nhỏ rồi đi thẳng về phía Rừng Cấm.
Vạt áo chùng phù thủy đen nhánh tung bay sau lưng Snape, thoạt nhìn như một đôi cánh mỏng đang giương ra.
"Ổng vô Rừng Cấm làm gì vậy?"
"Mong cậu nhớ rõ cho, thầy ấy là giáo sư dạy môn Độc Dược của trường chúng ta." Hừ hừ một tiếng, Hermione kéo Ron còn đang không ngừng nhìn trộm đi tiếp. "Mình nghe đàn chị năm ba nói rằng Rừng Cấm có rất nhiều nguyên liệu độc dược, chắc là thầy ấy đi thu thập một chút nguyên liệu." Dứt lời còn tặng kèm cho cậu chàng tóc đỏ cái ánh mắt 'sao bồ ngốc như thế'.
"Mình biết chứ! Nhưng ổng là Snape đó! Không chừng ổng đi làm chuyện xấu gì đó cũng nên!" Ron đỏ bừng mặt, dù bị lôi lôi kéo kéo nhưng vẫn như cũ kiên trì với thuyết âm mưu của mình, Harry biết cậu thật ra chỉ là không muốn chịu thua thôi. "Hơn nữa, chẳng phải Harry cũng từng nói rồi đấy thôi? Hồi hôm Halloween ấy, ông ta còn định lẻn qua con chó ba đầu quái quỷ kia──"
Harry theo sau hai đứa bạn mãi bận tranh cãi lên cầu thang, nghĩ lại về người đàn ông vừa mới trông thấy.
Nó biết Severus Snape có vẻ rất ghét mình nên ngay buổi học đầu tiên đã gây khó dễ cho nó rồi. Cũng may là Tom đã dạy nó một ít thường thức cơ bản về độc dược mới không đến nỗi một câu cũng trả lời không được, nhưng dù nó có đáp đúng cũng chẳng được khen thưởng tí tẹo gì cả. Mà thực tế, nó có thể lờ mờ nhận thấy từ trong ánh mắt đen kịt của người đàn ông đó một tia căm hận, lại tựa hồ trộn lẫn một vài thứ cảm xúc càng thêm phức tạp khác.
Có thật là Snape định trộm thứ bên dưới cửa sập không? Nói tới kẻ đáng ngờ, thật ra thì Harry cảm thấy giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám Quirrell còn kỳ quặc hơn.
Quirrell luôn quấn một chiếc khăn xếp quái gở trên đầu, lại rất rụt rè nhát cáy, trên người thoang thoảng một mùi hương khá dị, ngoại trừ mùi tỏi cực nồng ra tựa hồ còn thoáng thấy một mùi tanh hôi của vật thối rửa. Điều này khiến Harry theo bản năng có hơi sợ, không dám lại gần gã ta.
"Không cần phải lo về gã ta đâu, nhóc con ạ."
Tom vẫn như thường lệ đứng giữa khoảng không mênh mông tuyết trắng.
Chân đạp tuyết đọng lõm xuống tạo thành những dấu vết thật sâu, Harry nghiêng nghiêng ngả ngả đến bên cạnh Tom, nhìn vào cặp mắt trông còn rực đỏ hơn màu áo choàng của Quàng Khăn Đỏ ấy.
"Nhưng mà em thật sự cảm thấy giáo sư Quirrell rất là lạ..." Harry bất mãn dẩu môi, lấy ngón tay vò vò vặn vặn áo chùng của mình, lầu bà lầu bầu.
Tom nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn dáng vẻ giận dỗi của cậu bé, vươn tay xoa xoa đầu nó: "Ta chỉ muốn em không phải lo lắng thôi, chứ không nói gã không có điểm đáng ngờ."
Harry chợt ngẩng đầu nhìn Tom – không biết vì sao mà còn lớn nhanh hơn cả mình – bấy giờ đã trông như thiếu niên mười lăm tuổi, chộp lấy cái tay đang xoa dịu mình. "Có thiệt không? Như vậy giáo sư Snape bị thương thật ra là do ngăn cản gã sao?"
"Severus Snape là người tốt." Tom nói đầy chắc nịch nhưng Harry vẫn nghe được sự mỉa mai từ trong giọng điệu của hắn. Thiếu niên mắt đỏ cười cười ngắm bộ dạng lo lắng của cậu nhóc, nhìn đăm đăm vào sắc xanh biếc ngập tràn sức sống nọ, ngón tay nhéo nhéo gò má non mềm. "Đối với em thì là vậy."
Harry nhào vào lòng Tom cọ cọ, để mặc bàn tay của thiếu niên vỗ về nhè nhẹ trên lưng mình, ngửi mùi hoa Gardenia* trên người Tom, Harry cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ.
"Một chút gợi ý nho nhỏ cho chuyến mạo hiểm của em." Giọng Tom như tiếng ca ru ngủ, nhẹ nhàng bay bổng trong thế giới rộng lớn chỉ có hai người bọn họ. "Hãy tìm theo hướng giả kim thuật."
Nicolas Flamel.
Harry trợn mắt với dòng chữ nhỏ téo in trên trang sách, vừa lắng nghe Hermione giải thích như đọc thuộc lòng vừa thầm cảm ơn sự trợ giúp nhỏ của Tom, để nó không cần phải đọc lại một đống sách "có thể có đáp án" do cô phù thủy nhỏ đề ra.
Trên sách đề cập đến Hòn đá Phù thủy có thể giúp người ta trường sinh bất tử. Ron cảm thấy rất tuyệt cú mèo, Hermione thì thấy quả nhiên phép thuật luôn có muôn vàn điều khó mà tưởng. Về phần Harry chỉ cảm thấy nếu thật sự trường sinh bất tử thì chẳng phải sẽ rất cô đơn à?
"Sao lại nói như vậy?" Tom cười cười nhìn cậu bé đưa ra cái suy nghĩ này, vươn tay ôm nó vào lòng.
Harry cuộn người ủ mình trong mùi hương thân thuộc, ngắm thiếu niên đôi ngươi đỏ sẫm. "Bạn bè bên cạnh sẽ từng người một ra đi, vậy không phải sẽ rất đau khổ ư?"
"Thì lại tìm bạn bè mới là được thôi?"
"Thế nhưng bọn họ đã không còn là Hermione mê sách mê đến mức muốn nuốt hết chúng vào bụng, cũng không còn là cậu bạn Ron sẽ cùng với em chép bài tập nữa." Cậu bé chớp đôi mắt xoay người lại ngồi trên đùi Tom, đôi bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu thiếu niên, trông vào sắc đỏ máu chỉ phản chiếu bóng hình mình kia. "Nếu như thế, cũng sẽ không có Tom."
Thiếu niên mắt đỏ khẽ nhếch môi cười, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cậu bạn nhỏ. "Ta là
duy nhất ư?"
Cậu bé híp cặp mắt xanh biếc xinh đẹp, nở nụ cười như thể ôm trọn được cả thế giới.
"
Duy nhất của Harry."
Hòn đá Phù thủy đã bị tiêu hủy, tuy trông hòn đá ấy đỏ tươi rất giống đôi mắt của Tom khiến Harry có hơi không nỡ khi giao lại nó.
Dumbledore nói kẻ hóa thành khói đen gào thét thảm thiết và biến mất khi đó chính là Voldemort, vị Chúa Tể Hắc Ám đã giết chết ba má nó rồi lại bị nó đánh bại kia.
Nhưng mà Harry thậm chí còn chả nhớ rõ mình đã đánh bại Chúa Tể Hắc Ám như thế nào cả, cho dù là lúc một tuổi hay là khi đứng trước tấm gương Erised lúc bấy giờ.
Voldemort đã tan tành mây khói vẫn là từ cụ Dumbledore kể lại cho nó nghe thì nó mới hay biết.
Nó chỉ nhớ rõ là nó nhìn thấy tay giáo sư Quirrell chạm vào mình thì như bị phỏng mà phồng rộp lên, sau đó nó liền mất ý thức, tỉnh táo lại đã đứng trong một vùng tuyết trắng thân thuộc, nhưng lại không thấy Tom đâu.
Harry chạy mòn mỏi, gọi thật lâu thật lâu, quanh quẩn hết vòng này tới vòng khác, đến khi nó muốn bật khóc vì khó chịu và đau khổ, vì nỗi cô đơn khi bị bỏ rơi, Tom mới từ đằng sau bế nó lên.
Thiếu niên mắt đỏ trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, thế nhưng Harry cũng không để bụng.
Nó gắt gao ôm chặt lấy Tom, thiếu niên nói hắn có chút việc phải làm và xin lỗi vì đã để nó ở đây một mình. Nó nghe, cũng chỉ lắc lắc đầu.
Sao cũng chẳng quan trọng, miễn là Tom không có rời bỏ nó, chỉ cần Tom vẫn ở bên nó là được.
"Tom, giáo sư Dumbledore nói Quirrell đã bị giết chết, nhưng mà kiểm tra trong căn phòng đó lại không còn người thứ ba nào khác ngoài em đã hôn mê. Tom có biết chuyện gì đã xảy ra không?" Sau khi trò chuyện với giáo sư Dumbledore xong lại bị bắt đi ngủ sớm, Harry lại lần nữa bước vào trong miền trắng bạc, nó gối đầu lên đùi Tom, ngón tay lúc có lúc không nghịch tuyết dưới người.
Chốn này chưa từng rét lạnh như vùng băng tuyết thật sự, dù bị buộc phải khoác thêm áo chùng nhưng vẫn có thể nói là khá thoải mái và dễ chịu. Tuyết phủ khắp mặt đất, mềm mại như kẹo bông gòn, hồi Harry năm tuổi đã từng bị Tom cười nhạo khi muốn vớt tuyết lên bỏ vào miệng ăn thử.
"Chuyện này à..." Thiếu niên mắt đỏ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé, đầu ngón tay nhẹ cọ trên vành tai non mềm. "Em cảm thấy
ai là Sói Xám nào?"
※
*Hoa Gardenia: Hoa Ngọc Anh, dành dành, chi tử