Úi giời ơi, đàn ông đàn ang mà gặp gái cứ như gà mắc tóc, nói mãi không thành câu. Tôi đế thêm:
— Anh Luân hôm…hôm…nay…nay….bị…bị….lắp lắp à…?
Trông thế mà tẩm ngẩm tầm ngầm đá chết con voi lúc nào không biết, hơn tháng qua tôi không thấy ai đả động gì đến chuyện cô Trà hay cô Chè gì nữa, tưởng rằng câu chuyện ngôn tình giữa đời thực đã khép lại trong sự mơ mộng hão huyền của tôi. Thế mà hôm nay, trong ngày giỗ bên mâm cơm cúng điều bất ngờ đã xảy ra. Cô Trà nhà bán vật liệu đang ở trong thắp hương thành tâm khấn vái như kiểu dâu con gia đình. Hơn nữa nhìn cô Trà hôm nay với cô Trà hôm ở tôi đứng bên nhà thằng Cụm nhìn thấy khác nhau lắm. Hôm đó cô Trà ăn mặc có phần “ mát mẻ “, hôm nay set đồ mà cô lựa chọn nhẹ nhàng, thùy mị, nữ tính ra dáng thục nữ hơn rất nhiều. Tận mắt mục sở thị cô Trà thì thấy đúng là trẻ hơn so với tuổi. Mũi chắc có nâng nên cao lắm, cô Trà khẽ khàng nói với bác Xoan:
— Dạ, con cảm ơn, bác cứ để con tự nhiên, con với anh Luân cũng gặp nhau suốt mà. À, cô có quà cho Ánh Dương nè, lại đây con.
Giọng vừa nhẹ lại còn lễ phép, mẹ tôi như sực nhớ ra điều gì, bà hỏi:
— Đây có phải cái cô mà mày hỏi lần trước không.? Hóa ra là quen anh Luân à..?
Tôi nói nhỏ:
— Vầng, thì đấy….Tháng trước có nghe qua nên con mới hỏi mẹ. Nhà giàu lắm, cũng một đời chồng rồi. Nhưng trẻ hơn tuổi mẹ nhỉ..? Hơn anh Luân 2 tuổi đấy…
Mẹ tôi ngạc nhiên:
— Sao mày biết rõ thế..?
Tôi chống chế:
— Thì bạn con nhà nó gần nhà chị này, biết anh Luân có quen nên con hỏi dò tí hề hề.
Anh Luân bắt đầu giới thiệu từng thành viên trong nhà, anh nói:
— Giới thiệu với Trà đây là mẹ tôi, đây là bác hàng xóm, còn đây là con trai bác ấy. Nhà tôi với nhà bác cũng như gia đình vậy, có chuyện gì cũng giúp đỡ nhau. Chú Dương đây với tôi như anh em ruột, gắn bó thân thiết từ ngày còn cởi chuồng tắm mưa. Còn đây là con gái tôi, Trà cũng biết rồi.