Cuộc đời này ai mà không trải qua những đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống chứ.

Có những khoảnh khắc chỉ nên là ký ức, có những đoạn trường chỉ nên là những chuyện đã trải qua.

Con người dù cho những gì đã nếm trải khi nghĩ về liền cảm động đến rơi lệ, nhưng đó chỉ là những chuyện trong quá khứ chúng ta phải sống trong hiện tại, hướng về tương lai.

Sải chân bước trên cuộc đời này, để cuối cùng ta mới biết chỉ có trái tim mới chân thành.

Người ta đã từng yêu, chuyện ta đã dùng hết tâm can mình để rồi nhận lấy đau đớn bi ai, ta lạc quan, mạnh mẽ để nó vào trong hồi ức tự mình quên đi, bởi cuối cùng thời gian là thứ nói cho ta kết cục cuối cùng mà thôi.

An Hy mơ màng, giấc mơ đó là khoảnh khắc cuối cùng cô ở thời hiện đại đau thương đến nhường nào.

Yêu thương thật nhiều, cho đi thật nhiều, nhận lại chỉ toàn hứa hẹn ngày một nhiều, để rồi cuối cùng sinh mạng này cũng không còn nữa, anh đứng đấy nhìn cô ánh mắt không chút hối hận, cô ta đứng đó tàn nhẫn trao tay cho tử thần.

Đời người vốn là trải qua rất nhiều chuyện nhưng chuyện bị chính lòng tin của mình phản bội thì mãi mãi nó là vết thương hằn sâu trong tâm can đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có thể tha thứ được bởi vì nó không bao giờ xứng đáng với hai từ “ tha thứ”.

“ An Hy, An Hy tỉnh lại, tỉnh lại đi, xa ta chưa bao lâu sao nàng lại ra nông nỗi này chứ….

Ta thực sự đau lòng.

.” Nam nhân gương mặt đau đớn, bàn tay đã run lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt, giọng nói trầm ấm mang theo mùi vị chua xót.

Hơi thở yếu ớt, mệt mỏi đau nhức sực tỉnh dậy, đôi mắt mở to hết cỡ vô cùng kinh ngạc, vô cùng sững sờ.

“ Khuôn mặt này.

sao có thể giống nhau đến như thế….

không thể nào.

.”“ An Hy nàng nói nhảm cái gì vậy, ta là Lãnh Khiết đây, nàng mau tỉnh dậy đi...” Lãnh Khiết nắm lấy tay An Hy rồi từ từ đỡ cô vào lòng gằn giọng nói.

“ Không phải, sao có thể đến được đây chứ, cả đời này tôi sẽ không thoát được anh sao tên bội bạc lấy hết thanh xuân, tình yêu, hạnh phúc của tôi...” An Hy vẫn mơ hồ cảm giác Lãnh Khiết là người đàn ông phản bội cô ở thời hiện đại.

“ An Hy bình tĩnh nào, ta về với nàng rồi đây, từ nay ta sẽ không để nàng phải chịu đau đớn như thế này đau...”“ Dối trá, dối trá, đừng động vào tôi.” An Hy đẩy Lãnh Khiết ra, khuôn mặt thoáng lên vẻ khó chịu vô cùng.

“ Tất cả là lỗi của ta, lỗi của ta nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, nàng kích động như thế vết thương sẽ càng đau hơn, ta sai rồi, ta sai rồi...” Lãnh Khiết giọng nói như lạc đi, càng nói càng đau lòng hơn.

An Hy khóc nấc lên, mặc kệ cảm xúc của chính bản thân mình, Lãnh Khiết càng tiến đến cô càng cảm thấy sợ hãi, càng cảm thấy tội lỗi đã gây ra với chính bản thân mình.

An Hy vừa đau đớn về thể xác vừa đau đớn về tinh thần.

“ An Hy ta không làm hại nàng đâu, nàng đừng tỏ ra sợ hãi như thế, An Hy ta là Lãnh Khiết….” giọng nói của Lãnh Khiết trở nên gấp gáp vô cùng cứ tưởng là An Hy như trước kia vô cùng ghét Lãnh Mặc, vô cùng sợ hãi đối diện trước mặt Lãnh Mặc.

“ Tôi không nghe gì hết, không nghe gì hết….” An Hy bịt tai lại lắc đầu, tâm trạng vô cùng xấu.

“ An Hy được rồi ta không động vào nàng nữa, nàng bĩnh tĩnh lại, bình tĩnh, có phải Lãnh Mặc đã nói gì với nàng không?” Lãnh Khiết đứng thẳng dậy, cách một khoảng với An Hy ánh mắt ánh lên vài tia bất lực hỏi An Hy.

“ Tại sao anh lại chọn cách phản bội để đáp lại tình cảm của tôi, anh thấy anh sống đủ tốt rồi nên phải chọn tôi làm chuyện khốn nạn sao.

tại sao.

.” An Hy vẫn rất mơ hồ, chỉ trách Lãnh Khiết có khuôn mặt quá giống người đó.

“ An Hy dù ta có muốn làm gì nữa, cũng là vì chúng ta, về sau này của chúng ta, ta biết nàng đau đớn, ta biết nàng trách ta, nhưng ta chưa bao giờ lừa dối nàng, chuyện này nàng phải tin ta, Lãnh Khiết ta sẽ không bao giờ phụ bạc với nàng...” Lãnh Khiết như khóc cùng An Hy, không hiểu lời An Hy nói bao nhiêu chỉ nghĩ rằng cô đang hờn dỗi.

An Hy sau một hồi vật vã cuối cùng chẳng còn chút sức lực nào, từ từ ngất đi, Lãnh Khiết ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mà bấy lâu nay hắn không được gặp lại.

Đối với sự mất tích của hắn là vì Đoàn Thu phu nhân muốn hắn ra chiến trường để tướng quân thấy được hắn có tài trí để nắm giữ binh quyền sau này có thể củng cố thế lực với đằng bên ngoại.

Mơ màng, đau khổ, bi ai giống như bỉ ngạn hoa biết là đối phương sẽ tồn tại nhưng khi hoa biến mất lá mới xuất hiện, vạn kiếp luân hồi vạn kiếp vạn kiếp xa nhau, vạn kiếp nhớ, vạn kiếp thương, vạn kiếp hai chữ đợi chờ chữ duyên.

“ An Hy nàng có còn yêu ta không, còn muốn chúng ta bỏ mặc mọi chuyện cùng nhau rời khỏi đây không?” Lãnh Khiết thì thầm vào tai An Hy hỏi vướng mắc nhất trong lòng mình.

“ Đã yêu rồi, đã trao hết rồi, đến cả sinh mạng cũng lấy rồi, người còn muốn gì ở ta nữa, vẫn chưa thỏa mãn sao.

.” Mơ hồ nói ra những cảm giác, những lời tự mình chôn chặt mà nước mắt vẫn đi cùng với sự bi ai tột cùng.

m“ Là ta bắt nàng phải đợi lâu rồi, nàng có phải rất khổ sở không, được ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây...” Như Mây hớt hải chạy vào, mải sắc thuốc cho An Hy nên không để ý thời gian.

Lãnh Mặc hơi khó chịu một chút vừa mới rời đi muốn tắm một chút,không ngờ đúng lúc Lãnh Khiết xuất hiện.

Như Mây bước vào nhìn thấy Lãnh Khiết đang ôm An Hy trong lòng thực sự là không thoải mái một chút nào.

“ Lãnh thiếu gia, người đến từ khi nào vậy?” Như Mây thỉnh an rồi cất tiếng hỏi.

“ Nàng ấy bị thương ra nông nỗi này sao không một ai ở đây, nhỡ có chuyện gì thì sao, ngươi vô tâm với chủ tử của mình như thế hả.”Lãnh Khiết quát lên, khiến Như Mây hồn bay phách vía, vô quỳ xuống.

“ Lúc nô tì rời đi sắc thuốc, thiếu tướng quân còn ở đây, không hiểu….”“ Ngươi tin được tên Lãnh Mặc đó sao, từ lúc ngươi và nàng ấy đến đây hắn đã đối xử tốt với hai người lần nào chưa? mà bây giờ lại để nàng ấy ở một mình với hắn?” thanh âm mỗi lúc càng gay gắt hơn, càng tức giận hơn như đang oán trách và lo lắng.

“ Thiếu tướng quân rất quan tâm đến tiểu thư không còn bắt nạt tiểu thư nữa, tiểu thư cũng rất vui vẻ khi ở bên cạnh ngài ấy, vì thế….” Như Mây nói một hơi rồi lắp bắp không nói hết.

“ Vì thế cái gì, hắn là đang làm chuyện ly gián tình cảm của ta với An Hy, ta sẽ không để nàng ấy ở đây thêm một giây nào nữa” Lãnh Khiết dường như đã tức giận khi nghe những lời đó của Như Mây đến nỗi bất chấp tất cả định đưa An Hy đi.

Thời gian cuối cùng là kẻ quyết định tất cả mọi chuyện trên đời này, để rồi nếu nó có vô tình thì người cũng chẳng thể níu kéo được điều gì nữa.

Con người đôi khi phải đánh mất nhau mới nhận ra người bên cạnh mình quan trọng đến nhường nào, nhưng chuyện nói về cơ hội sẽ có thể xảy ra hoặc không thể xảy ra.

Đời người trân quý không phải đoạn trường tình cảm thực sự chỉ khiến con người ta rơi lệ mà thôi.

Ngỡ như mặt đất đã thấm hơi sương giá lạnh lẽo ngoài kia, ngỡ như trong lòng chẳng vấn tơ vương nào thì vẫn là hai chữ cắt đứt.

“ Lãnh Khiết, ngươi định mang hôn thê của ta đi đâu vậy?”Lãnh Mặc từ từ xuất hiện, thanh âm vô cùng lạnh lẽo, âm u.

“ Đến rồi sao, ngươi vô dụng đến nỗi không bảo vệ được nàng ấy, ngươi nhìn xem bộ dạng của nàng ấy bây giờ đã thê thảm đến mức nào, có lấy tư cách gì giữ nàng ấy lại.” Lãnh Khiết tay nắm thành quyền vô cùng tức giận nói với Lãnh Mặc.

“ Nàng ấy bị thương là muốn bảo vệ ta, đương nhiên việc chăm sóc nàng ấy không liên quan gì đến ngươi.

À mà ngươi thì có tư cách gì đòi mang nàng ấy đi?” Lãnh Mặc vô cùng bĩnh tĩnh nói với Lãnh Khiết rồi đẩy Lãnh Khiết khỏi người An Hy đỡ lấy cô.

Lãnh Khiết tức giận rút kiếm ra kề sát cổ Lãnh Mặc, ánh mắt thâm sâu ánh lên sự căm hận, chỉ muốn một đao giết chết Lãnh Mặc.

An Hy vẫn trong tình trạng chưa tỉnh táo, nhìn thấy đao kề sát cổ Lãnh Mặc vội lấy tay đẩy ra, ôm lấy Lãnh Mặc cố nhìn xem hắn có bị thương không.

Lãnh Khiết là vô cùng bất ngờ trước phản ứng này của An Hy, đau lòng hỏi nàng.

“ Có ta ở đây rồi, An Hy chỉ cần nàng nói muốn hắn chết ta sẽ giết chết hắn cho nàng.”“ Cút đi, đâm một nhát vào tim ta đau đớn như vậy giờ còn muốn hại người của ta sao.

?”Lãnh Mặc có chút bất ngờ về lời nói này của An Hy, Lãnh Mặc không biết đó là lời nói muốn bảo vệ Lãnh Khiết khi thất lễ với huynh trưởng hay lời nói đó là thật lòng của cô nữa, chỉ là cảm thấy nhất định không thể để cô bị Lãnh Khiết mang đi.

“ Lãnh Khiết đệ đệ, nàng ấy vốn là hôn thê của ta, cớ gì phải làm khó cả ba như vậy.

Nữ nhân ngoài kia thiếu gì người xinh đẹp hơn nàng ấy, thân phận cũng cao quý hơn nàng ây.

Đừng ở đây làm càn nữa để nàng ấy tĩnh dưỡng.”Lãnh Khiết ngật ngưỡng bước đi, tâm trạng vô cùng tệ, giống như lạc mất hồn, chỉ trách trong lòng mình đã yêu sai người sao?“ Rốt cuộc có bao giờ yêu tôi thật lòng chưa hay chỉ là lợi dụng sự ngu ngốc của tôi ích kỉ về thứ bản thân muốn?” An Hy cố gắng nói rõ ràng từng chữ, bởi khuôn mặt người đó ở thời hiện đại cuối cùng cô nhìn thấy vô cùng dửng dưng.

“ Sẽ không có ai yêu nàng bằng ta đâu.” Lãnh Khiết ánh mắt buồn bã cầm tay An Hy nói nhưng cô không biết sức lực ở đâu, hất mạnh tay Lãnh Khiết ra, khiến hắn có chút bất ngờ đập mạnh xuống thành giường.

Hắn thoáng bất ngờ một giây rồi lẳng lặng bỏ đi.

Như Mây mặt đã không còn giọt máu nào, không thể ngờ Lãnh Khiết có thể mất tự chủ như thế, vô cùng thẳng thừng, vô cùng quyết đoán trước mặt hôn phu của An Hy, xem ra quan hệ của hai anh em khác phụ mẫu nhà này không tốt cho lắm.

Lãnh Mặc hôn nhẹ vào trán An Hy rồi cúi xuống nói.

“ Hắn nói dối đấy, hắn không yêu nàng đâu, trong lòng nàng chỉ có một mình ta thôi.”An Hy không biết có nghe được lời này bao nhiêu nhưng cô chỉ mỉm cười.

Mộng đã hoàn, người cũng đã không còn trước mặt, cuối cùng là vì thực tại, dù có thế nào vẫn là đẹp nhất, thực nhất.

Trên bầu trời kia đã mang đến mệnh kiếp đặt vào tay người, mong rằng đời người không cần chờ quá lâu để có thể nhận ra..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play