Căn phòng thê lương hơn bởi tiếng khóc, tiếng kêu đau đớn của An Hy, máu đã nhuốm đỏ chậu nước nóng bốc hơi nghi ngút, ám lấy không khí một mùi tanh nồng, dưới đất những hũ thuốc ngổn ngang rơi vãi.

Người ngoài rèm ngồi đó, nói đúng là lòng gào thét như gió trên đỉnh Himalaya, lạnh như băng tảng ngàn năm.

Lãnh Mặc liên tục uống trà lạnh, cố gắng gồng mình lên, Tần Lang thì cứ đi đi lại lại cắn móng tay.

“Tiểu thư người cố chịu một tí, em sắp băng xong rồi.”Như Mây cố nén nước mắt vừa an ủi An Hy, nhưng cơ thể An Hy quả thực đã tróc da trầy thịt, nếu còn tiếp tục bị đánh thêm một chốc nữa có lẽ mãi mãi không liền da liền thịt được.

An Hy run run đưa bàn tay đã nát cả mười ngón mới được băng bó với lấy cái khăn cuộn lại đưa lên miệng cắn chặt lấy.

“ Tiểu thư người như thế này em phải sống sao chứ, người nhất định phải cố gắng lên không được có chuyện gì đâu.” Như Mây vốn đã mất tiếng cố gắng nói, nhưng chữ được chữ không.

Đêm đã khuya tuyết trời vẫn tiếp tục công việc mang đến cái gọi là mùa đông.

Nếu như ở đây người đau đớn đến thấu tim gan, cố gắng giành giật hơi thở với tử thần, cố gắng không buông bỏ cuộc đời này, cố gắng để hoàn thành trách nhiệm mình đã hứa hẹn.

Thì ngoài kia, căn phòng ấm áp với ánh đèn dầu cháy dữ dội lại đang vô cùng vui vẻ và màn nguyện,“ Đã gom đủ thuốc giảm đau ở Dược viện đây sao?”“ Vâng thưa phu nhân, ngoài ra tất cả thuốc trị thương cũng ở đây?.”“ Tốt lắm, thưởng cho hắn.”“ Đa tạ phu nhân.”“ Nhớ! nếu cái miệng của ngươi mà không biết giữ kín thì coi chừng không phải một mình mà cả gia quyến nhà ngươi cũng không thoát được bổn phu nhân đâu.”“ Vâng thưa phu nhân, nô tài biết rồi.”Đoàn Thu phu nhân đã tính đến chuyện này ngay từ khi An Hy bị trách phạt, Đoàn Thu phu nhân gọi đó là cái giá An Hy phải trả khi cố gắng đối đầu với mình.

Thỏa mãn khi thấy thật dễ dàng khi trả thù An Hy, một buổi tối đối với Đoàn Thu phu nhân không gì có thể hài lòng hơn.

“ Người đâu lôi ả nô tì kia đến đây cho ta.” Đoàn Thu phu nhân quát lên giận giữ.

Người được đưa vào thương tích khắp mình mẩy, máu bê bết từ đầu xuống chân, sớm đã không còn chút ý thức nào.

“ Tạt nước cô ta tỉnh cho ta.”Nha đầu tỉnh dậy, vô cùng sợ hãi, cố gắng lấy nốt hơi thở cuối cùng của mình van xin.

“ Phu nhân, xin hãy tha chết cho nô tì, lần sau nô tì sẽ cẩn thận hơn.”“ Còn có lần sau, ngươi biết chút nữa vì ngươi mà ta mang trọng tội Thứ mẫu hạ độc con trưởng không? suýt chút nữa nếu bị bại lộ Lão gia sẽ lấy cái đầu ta khỏi cổ không?”“ Phu nhân, xin người, dù sao Lã tiểu thư cũng bị trách phạt, thiếu tướng quân cũng vì cô ấy mà đối đầu với tướng quân, chuyện này chẳng phải sẽ có lợi cho phu nhân, có lợi cho Lãnh Khiết thiếu gia sao...”Đoàn Thu phu nhân gật gù, cuối cùng cũng tha mạng cho nha đầu đó, vì dù sao miệng lưỡi và cái đầu của nha đầu đó vẫn dùng được.

Dân gian có câu “ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” quả thực trong lúc này Cung Anh viện đang đúng với câu nói này.

Lãnh Mặc tức giận đến nổi gân xanh đã nổi hết lên, không thể bình tĩnh được.

“ Thuốc trị thương, thuốc giảm đau đâu phải thứ gì quý hiếm mà Lãnh phủ không có dù chỉ một chút chứ, lũ người mạt hạng ở Dược viện định đối đầu với ta sao?”Lãnh Mặc dùng một quyền đấm mạnh vào tường, trong lòng vô cùng khó chịu, vô cùng đau xót, không dám nhìn An Hy lúc này.

“ Bọn chúng nói đã Đoàn Thu phu nhân đã cho gom thuốc để tiếp viện ra biên ải vì vậy trong phủ mới bất ngờ không còn hai loại thuốc đó.”Tần Lang cúi mặt u ám giọng như lạc đi nói.

Như Mây ở bên cạnh lau người cho An Hy, khuôn mặt nhỏ nhắn như không còn chút khí tức nào nữa, hơi thở vô cùng yếu ớt, cuộc đời này cũng có lúc thở thôi cũng khó khăn như thế.

Như Mây cảm giác như trái tim mình đang ngàn lưỡi dao cứa vào, rỉ máu đau đớn.

“ An Hy cô chết chưa?” Lãnh Mặc đi đến lo lắng nhìn cơ thể được quấn băng không sót chỗ nào của An Hy run rung hỏi.

An Hy đang chuẩn bị khép đôi mắt mệt mỏi lại sau sự việc ập đến mà cô cảm thấy quá kinh hoàng này thì nghe được câu nói này của Lãnh Mặc lại cảm thấy ở nơi xa xôi, lạnh lẽo này cuối cùng cũng có người quan tâm mình, cũng có người vì mình mà túc trực bên giường không nỡ rời đi.

An Hy vẫn nhắm mắt, cố gắng nói một hơi,“ Chết rồi!”“ Nói được từ này thì cô sống sai lắm, không chết được đâu, mau tĩnh dưỡng đi, sao này sẽ không ai dám hành hạ cô ra nông nỗi như vậy nữa đâu.” Lãnh Mặc kéo dịch cái chăn lên sát cằm An Hy cực nhọc thở hắt một cái rồi nói với cô.

Có lẽ đêm nay là lần đầu tiên Lãnh Mặc chứng kiến cảnh giống như bản thân mình thương tích đầu mình, máu chảy không biết là bao nhiêu cho đủ, vô cùng đáng thương vô cùng uất ức.

Như Mây đã gục xuống bên cạnh An Hy, Tần Lang cũng mệt mỏi dựa vào thanh giường chợp mắt.

Lãnh Mặc một mình với khoảng không yên ắng nhìn người trên giường nhìn người dưới đất.

Cuối cùng mới ngộ ra một điều chỉ có họ sẵn sàng ở bên hắn ngay cả lúc này đây ai cũng sẵn sàng khi dẽ hắn.

Buổi đêm đầy sóng gió và tràn đầy sự quan tâm như cứu vớt thâm tâm con người.

Bát cháo nóng hổi, bốc khói nghi ngút, An Hy mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ, mệt mỏi mở đôi mắt, thân thể vốn đã không thể cử động được, cố gắng lật người sang một bên.

“ Cô muốn gì?”“ Nước.”Như Mây chạy đến giúp An Hy dựa người vào đầu giường, An Hy uống một hơi hết cả bình trà trên bàn“ Sao cô ngốc thế, chạy đến đó làm loạn như vậy, cô không biết câu một đánh ba không chột cũng què hả?”“ Thiếu tướng quân tiểu thư mà đã thông minh thì cần người làm ông trời với diêm vương của tiểu thư làm gì.” Sau một đêm ngẫm nghĩ mọi chuyện xảy ra cuối cùng Tần Lang cũng hiểu hết những gì mà Lãnh Mặc làm, lòng có chút tự hào.

“ Lãnh Mặc, ta không thích nhìn thấy người bên cạnh mình bị bắt nạt, bình thường bọn đã có thành kiến với Cung Anh viện, làm mọi chuyện để khi dễ nhưng cứ phớt lờ là xong sao cuối cùng còn dám ra tay bỏ độc vào thức ăn.

Thử hỏi nếu không cho nếm một bài học sau này Cung anh viện lúc nào cũng sống trong cảnh nguy hiểm ngày ngày căng mình ra cảnh giác sao.” An Hy mỉm cười một cái rồi nói hết nỗi lòng mình.

“ Chẳng phải những năm qua ta đã ở đây và như thế sao, cô đừng cố chấp chuyện này nữa bản thân cô đã ra nông nỗi này rồi còn muốn tiếp tục sao?” Lãnh Mặc thở dài một tiếng rồi nói.

An Hy hấy Lãnh Mặc quả thật rất cô độc tại chính nơi gọi là nhà của mình, một cảm giác chua xót tràn ngập trong hơi thở của cô.

An Hy với lấy tay Lãnh Mặc cầm lấy.

“ Trước đây ta cũng vô cùng cam chịu, rõ ràng là công sức của mình vốn sẽ đạt được vị trí cao hơn nhưng vì người đó hơn ta gia thế cuối cùng ta phải chấp nhận mất đi cơ hội thăng tiến đó của mình.

Ngươi nói xem nếu như ta cứ cố gắng, cố gắng thậm chí bán mạng vì sự nghiệp của mình nhưng cứ bị đè nén không dám phản kháng vậy thì ta cũng chỉ là tồn tại chứ không sống.

Vì vậy ta nhất định không để hai từ “ khi dễ” xuất hiện ở đây đâu.”Lãnh Mặc đưa tay áp vào má An Hy, ánh mắt vô cùng dịu dàng, mặc dù không hiểu hết mấy lời cô nói nhưng cũng cảm nhận được sự quan tâm của cô.

“ Cô muốn làm loạn gì cũng được, chỉ cần đừng xuất hiện thêm bất cứ một lần nào trước mặt ta bộ dạng thảm hại đầu tóc rũ rượi, cơ thể vấy máu là được.”An Hy nhẹ nhàng mỉm cười, vốn định nói thêm thì một cơn đau truyền đến đại não của cô, khuôn mặt của An Hy lập tức nhăn lại, nước mắt bắt đầu giàn giụa.

Lãnh Mặc hỏi Tần Lang một lần nữa về thuốc giảm đau, nhưng Tần Lang chỉ lắc đầu không hiểu mấy hiệu thuốc xung quanh đây cũng không còn nữa.

Bất chợt có tiếng động bên ngoài, Tần Lang vội chạy ra,“ Thiếu tướng quân là thuốc giảm đau và còn….”Tần Lang khó hiểu không biết là ai biết mà mang thuốc giảm đau đến đây, còn có thêm một nhành cúc họa mi bên cạnh.

Lãnh Mặc lấy lọ thuốc nhanh chóng đưa cho An Hy uống, có vẻ rất công hiệu, đồng tử của An Hy dần dần giãn ta.

Như Mây cầm lấy nhành hoa ngồi bên cạnh An hy, khó hiểu nhìn.

An Hy run run động vào những cánh hoa, buồn rười rượi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cô đơn và buồn bã trong đêm ta sẽ ngóng trông về hướng bóng hình người nơi đó, ngươi đang gửi gắm điều này sao.”“ Ý tiểu thư người này đang rất lo lắng cho tiểu thư sao?”“ Tần Lãng nơi biên ải Lãnh Khiết đang trấn giữ có phải là nơi trồng loài hoa này?” Lãnh Mặc ngờ ngợ rồi hỏi nhỏ với Tần Lang.

“ Đúng là vậy thư thiếu tướng quân.”An Hy quả thực chỉ muốn nói đến ý nghĩa của loài hoa này nhưng ai cũng nghĩ một hướng khác, thậm chí ai kia lại nghĩ sâu xa đến đau lòng.

An Hy rút miếng ngọc bội ra, hóa ra hoa văn trên đó là cúc họa mi loài hoa trong vườn của bà.

An Hy nhắm mắt lại dòng kí ức ấm áp bên bà hiện lên, cô như quên đi đau đớn, mỉm cười chìm vào giấc mộng.

Giấc mộng như quay trở lại nơi bình yên nhất, nhiều yêu thương nhất cuộc đời đau đớn của bản thân mình.

Lãnh Mặc vẫn ngồi đó chăm chú nhìn An Hy chẳng bỏ qua một chút nào phản ứng của cô.

Cuối cùng tự cho là những suy nghĩ trong lòng là sự thật, để rồi ngậm trong họng một cảm giác đắng chát, lòng trào dâng một nỗi bi ai.

“Rốt cuộc cô yêu hắn nhiều đến nhường nào mà chỉ cần nhìn thấy tín vật.

đau như vậy vẫn có thể mỉm cười.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play