Đang lúc cô vui mừng vì không thấy Lâm Thành Nhân, chỉ nghe "Âm" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, thời gian tựa như trong nháy mắt bị đông cứng.
Lưu Họa Y trợn mắt há hốc nhìn hình ảnh đập vào mắt.
Làn da màu đồng cường tráng khỏe mạnh, phần bụng sáu múi phập phồng, cơ thể cao lớn nhưng cân đối được hắn chăm sóc rất tốt, từng giọt nước khúc xạ ánh sáng lóe lên, từ cổ chảy xuống ngực, lướt qua chiếc eo hẹp, chảy xuống và biến mất bên trong chiếc khăn tắm lớn màu trắng vắt hờ hững ngang hông, đường cong hấp dẫn tản ra mị lực cuồng dã..
Lưu Họa Y nuốt nước bọt, đáy lòng nói thầm một câu, lấy sắc dụ người!
"Sáng sớm làm cô mù mắt rồi à?" Lâm Thành Nhân cau mày.
Gò má giống như bị hun nóng, Lưu Họa nhanh chóng nhắm tịt mắt, đôi má và vành tai lập tức đỏ rựng, cả người đều tựa như đang bị nướng trên than hồng, nóng muốn phát sốt.
Thấy cô xấu hổ như chưa trải sự đời, dáng vẻ mắc cỡ đỏ bừng hai gò má, giống như một con thỏ trắng ngây thơ, điềm đạm đáng yêu, Lâm Thành
Nhân thiếu chút nữa không nhịn được nhào tới.
Nhưng vừa nghĩ tới lần đầu tiên chung đụng cô, đi vào một cách thuận lợi không hề trở ngại, ánh mắt hắn bất thình lình liền trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt nhìn Lưu Họa Y mang vẻ chán ghét.
"Đại tiểu thư, cô thật là khéo giả vờ, ngay cả người không còn trinh trắng như cô cũng biết đỏ mặt? Thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt!"
Khóe miệng giuông lên, hai tay khoanh trước ngực vẫn ung dung nhìn chế giễu cô.
"Cô chắc hẳn đã từng lên giường với không ít đàn ông chứ ? Chỉ tiếc, kẻ hèn này cảm thấy công phu trên giường của tiểu thư cô vẫn chưa thuần thục lắm, cần cần mẫn học tập nhiều hơn!"
Lưu Họay sửng sốt một chút, lập tức phản ứng! Đáng chết, Lâm Thành Nhân dám nói mình là xe bus miễn phí?
Đêm hôm đó, người đàn ông kia ngang ngược xông vào, còn cướp đi sự trong trắng của cô, cô mới là người cầm ăn hoàng liên có khổ không nói ra được! Nỗi oan ức của cô tìm ai than thở?
Thân thể Lưu Họa Y phập phồng dưới chăn, khuôn mặt cô bị chọc giận, đỏ ửng đến nỗi có thể nhỏ máu!
Những Lưu Họa, cũng không phải là đèn cạn dầu, lúc này cô trầm mặt xuống, giọng mỉa mai nói: "Lâm Thành Nhân, anh là đồ miệng cho không mọc nổi ngà voi! Không biết đầu đuôi thì im miệng cho tôi!"
"Cô nói lại lần nữa?" Sắc mặt Lâm Thành Nhân trong nháy mắt trở nên hung ác tới cực điểm!
Trong mắt hắn đột nhiên tóe ra một tia bằng lãnh, hắn trầm mặt mặt không cảm xúc, cả người toát ra một sức mạnh bức người.
Lưu Họa Y theo bản năng rụt vào trong chăn.
"Lưu Họa Y! Có bản lãnh cô cứ tiếp tục mồm nhanh hơn não, tôi có nhiều nhất chính là thời gian, tôi sẽ từ từ chơi với cô, ngược lại tôi muốn xem miệng lưỡi bén nhọn của cô có thể chống đỡ được tới khi nào!"
Nói xong,"Ầm " một tiếng, Lâm Thành Nhân đập cửa bỏ đi.
Lưu Họathở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái, căm hận nhìn bóng lưng hắn, đáy lòng âm thầm mắng: Lâm Thành Nhân anh tốt nhất giữ mồm giữ miệng, tích chút phúc đức, nếu không đến lúc đó xuống âm tào địa phủ, Diêm vương cũng không tha cho anh!
Nhặt quần áo tán loạn rơi trên mặt đất, Lưu Họa, chịu đựng đau xót giữa hai đùi, đi vào phòng tắm, kết quả lúc thấy dấu vết trên người mình.
"A!" Cô hét lên.
Trong phút chốc, từ trong phòng tắm vọng ra tiếng thét định tại nhức óc, ngay sau đó liền nghe được Lưu Họa Y lôi hết toàn bộ trên dưới mười tám đời tổ tông Lâm Thành Nhân mắng chửi một trận!
Người giúp việc dưới lầu nghe sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, ánh mắt sợ hãi nhìn người trong cuộc, hết thảy đổ mồ hôi giùm Lưu Họa Y.
Mà Lâm Thành Nhân tựa như không nghe thấy, thần sắc như thường.
Lưu Họa Y đứng ở trước gương nhìn cả người mình trên dưới chi chít vết hôn, cô đổ mồ hôi lạnh.