Lâm Thành Nhân tà mị cười nhạt, "Làm gì cô còn không biết?".
Sắc thái hiện lên trong mắt hắn là bất chấp, Lưu Họa nuốt nước miếng, lùi về phía sau, che kín quần áo trên người, "Anh đừng tới đây! Anh là tên khốn kiếp! Khốn kiếp! Biến thái! Anh thừa dịp
người gặp nguy lợi dụng!"
Lưu Họa, không ngừng mắng, chỉ thấy ánh mắt Lâm Thành Nhân càng ngày càng lạnh, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi!
Nếu như ánh mắt có thể khiến người ta đông cứng, chỉ sợ bây giờ Lưu Họa” đã trở thành một pho tượng đá!
"Mắng đủ chưa?"
Lưu Họa, ngậm miệng lại, tránh né ánh mắt hắn.
"Tôi là tên khốn kiếp, khốn kiếp, nhưng cô hết lần này tới lần khác muốn gả cho một tên khốn.
kiếp! Lưu HọaY! Cô đừng quên cô bây giờ đã gả cho tôi! Tối hôm nay là đêm động phòng hoa chúc chúng ta!"
Lưu Họa Y ngẩn ra, lời Lâm Thành Nhân vừa vặn đầm đến chỗ đau của cô.
Cô nắm gối bên người liền đập vào người hắn, "Anh đi ra ngoài! Anh cút ra ngoài cho tôi! Tôi không cho phép anh đụng vào tôi!".
Lâm Thành Nhân một tay chặn lấy gối ném xuống đất, sắc mặt dữ tợn, một cái tay khác cởi nút áo trên người mình, lộ ra vầng ngực cường tráng.
"Đây là phòng của tôi! Cô có tư cách gì phản
đối hay đòi hỏi trong phòng tôi?"
"Cô cho là cô sống đủ rồi?" Lâm Thành Nhân từng bước ép tới gần, một tay bấu vào cằm cô, Lưu Họa Y nhíu chặt mày nhưng bị buộc phải ngẩng mặt lên nhìn hắn.
"Hừ!" Lưu Họay giằng ra, định quay mặt chỗ khác, nhưng không hành công.
"Lưu Họa Y, cô nên biết đủ một chút, được tôi chọn trung, cô hẳn phải cảm thấy hào hứng mới đúng!"
"ĐỒvô si! Hèn hạ!" Lưu Họa Y mắng nhiếc.
Lâm Thành Nhân thoáng cười một tiếng, tiếng cười mang chút tàn khốc, lạnh lùng nhìn cô, "Nói tôi hèn hạ vô sỉ không chỉ một mình cô! Có nên vui mừng vì tôi không đánh đàn bà, nếu không chỉ bằng mấy câu nói vừa rồi kia, tôi có thể khiến cô chết không có chỗ chôn!"
Lưu Họar im lặng, ngưng giãy giụa, mi mắt rủ xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Anh muốn thế nào mới bỏ qua cho tôi?".
"Bỏ qua cho cô? Cô dẹp ý nghĩ đó đi!" Vừa dứt lời, Lâm Thành Nhân đè cô ngã xuống giường, giống như một con dã thú, tức giận gặm cắn da thịt mịn màng trắng nõn của cô, hầu khơi thông lửa giận trong lòng mình.
Lưu Họa Y nhắm mắt, lông mi khẽ run, không
nhúc nhích mặc hắn vầy vò.
"Lưu Họa, cô đừng quên, đây là nghĩa vụ mà cô phải làm! Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cô cũng phải cung kính hầu hạ tôi!".
"Dĩ nhiên, nếu như có phản kháng, tôi cũng có thể buông tha cô, bất quá tôi muốn cô biết, không có tôi, người anh trai đang ở nước Mỹ xa xôi của cô...".
Nói tới đây, người Lưu Họa Y khẽ run lên, không nói thêm gì nữa.
Lâm Thành Nhân gặm cắn dái tai trắng nõn cô, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai cô: "Lưu Họa Y, cô không phải ngoan cường như vậy sao? Ngươi không khuất phục chứ?"
Miệng hỏi, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, Lưu Họa Y ở dưới người hắn thở gấp, từng cơn.
Cô không sức lực phản kháng hắn, cũng không muốn tiếp tục giãy giụa vô ích...!Cô căn bản không thể phản kháng!
Trong phòng không khí dần dần trở nên đặc quánh, Lưu Họa” không thể ức chế vỡ vụn âm thanh từ cổ họng xông ra...!
Tỉnh dậy, đã là sáng sớm hôm sau, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp châu thân.
Lưu Họay mở mắt, xòe bàn tay ra đặt trước mắt, che lại ánh mặt trời khúc xạ chói mắt.
Lâm Thành Nhân tên khốn kia tối hôm qua làm rất nhiều lần.
Khiến cho cô đau đớn toàn thân.
Một chút cũng không biết kềm chế, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là thương hướng tiếc ngọc, một kẻ cầm thú, đáng chết mười phần!
.