Nói xong, Đoạn Lăng Sương ra đi trong lòng gã.

Hôm nay cơ thể muội muội lạnh băng nằm trong gã, Lăng Sương đã không còn nữa, nhưng điều nàng nói như lời nguyền vẫn luôn quẩn quanh bên tai Đoạn Tông Kham.

Mỗi một chữ đều rõ ràng như vậy.

Gã cứ ôm thi thể của Lăng Sương như thế, bỗng hiểu được cảm giác của Lăng Sương, thì ra trên đời này, chỉ khi thật lòng quan tâm ai đó, con người mới thấy buồn khổ và hạnh phúc.

Rất nhiều người khuyên gã buông thi thể Lăng Sương ra, Quách Trấn cũng tới, nhưng gã lại không muốn, cho dù cãi lệnh Quách Trấn, gã cũng không muốn.

Quách Trấn không nói gì, trong trí nhớ của gã, hắn hình như thở dài, hình như an ủi gã gì đó, Đoạn Tông Kham không nhớ rõ lắm.

Rất nhiều người tới, rất nhiều người đi.

Không biết thiếp đi khi nào.

Thời điểm Đoạn Tông Kham tỉnh lại, trời đã sản, trong lòng đã không còn Lăng Sương đâu, chỉ có thanh kiếm sắc bén bên cạnh gã.

Ngoài cửa có rất nhiều, có người nói phu thê tiên đế và hài tử đã nhập liệm, lại có người chúc mừng gã.

Bọn họ nói gã lập công lớn, triều đình có chỉ, thăng quan hai cấp.

Lại có người nói hôm nay bệ hạ nạp tân phi, muốn gã vào cung cùng chúc mừng.

Trên thế gian này, thêm một người, thiếu một người, vốn chẳng có gì, thời gian vẫn cứ trôi qua. Lăng Sương qua đời, Đoạn Tông Kham bi ai muốn chết, nhưng hôm nay lên triều, gã phát hiện bản thân như đeo một chiếc mặt nạ, chỉ còn gương mặt bình đạm.

Những bi ai đó tuy rằng đều ở đây, nhưng dường như đã cách rất xa.

Thăng quan hai cấp, Quách Trấn vẫn tín nhiệm gã, tính mạng mấy trăm người Đoạn gia và gã được bảo toàn, dù thế nào đây cũng là chuyện tốt.

Lúc này, tiếng chim hót lảnh lót vang lên.

Đoạn Tông Kham ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên cành đào ngoài cửa, hỉ thước vui vẻ chơi đùa, líu lo không thôi.

[Hết]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play