Lý Túng bị tiếng chim hót đánh thức, nghe tiếng, hình như là hỉ thước.
Cửa sổ chưa mở, âm thanh đã rất rõ ràng, nhớ tới bên ngoài có cây đào, bỗng nổi hứng thú, hắn liền hỏi người bên cạnh.
"Hoa đào nở chưa?"
Đoạn Lăng Sương đang nấu canh trước giường, nghe hắn hỏi, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Lý Túng mỉm cười nhìn mình, nàng cũng nở nụ cười.
Rất ít khi thấy Lý Túng thoải mái như vậy, từ khi thoái vị, hắn nằm liệt giường vì bệnh, nàng thường xuyên thấy hắn buồn bực không vui, hiếm thấy nhẹ nhàng như hôm nay.
Nếu có thể cười nhiều thì tốt, Đoạn Lăng Sương nghĩ, lòng lại chua xót. Nhưng sự chua xót này không thể để lộ trên mặt, nàng cũng chỉ mỉm cười.
"Nở rồi, mấy ngày trước đã nở, vương gia muốn xem không?"
Thị nữ Tân Hà mở cửa sổ, liền thấy cây hoa đào nở rộ giữa sân, hỉ thước đậu trên cành, ríu rít không thôi.
Lý Túng nhìn hôi lâu, quay đầu cười nói với Đoạn Lăng Sương: "Tục ngữ có câu có hỉ thước, chuyện tốt sẽ tới. Ngày mai Đại Lang đầy tháng, nếu có thể giữ được đứa nhỏ này, ta cho dù không làm hoàng đế cũng đáng. Lăng Sương, nàng đoán xem, ca ca nàng hôm nay có đến không?"
Hài tử do thị thiếp mới sinh, là nhi tử thứ sáu của Lý Túng.
Nhưng giờ đây, năm nhi tử trước đều chết non, hài tử được Lý Túng coi như trưởng tử, nhũ danh là Đại Lang.
Đoạn Lăng Sương không dám trả lời, lén nhìn Lý Túng, phát hiện sắc mặt hắn cực kỳ bình tháng, giống hệt thái độ khi viết chiếu thư thoái vị nửa năm trước với Quách Trấn, lòng nàng không khỏi khổ sở.
Lo lắng không phải vô cớ, năm nhi tử dưới gối Lý Túng đều chết dưới tay sủng thần Đoạn Tông Kham của đương kim tân đế Quách Trấn.
Đoạn Tông Kham lại là nhi tử của Lăng Sương, thê cữu của Lý Túng, cho tới nay luôn nguyện trung thành với Quách Trấn.
Nhưng gã rất tốt với Lăng Sương, Lý Túng nhường ngôi, Quách Trấn phong hắn làm Nghĩa Hưng Vương, chi phí ăn mặc rỗng tuếch, cuộc sống của Lý Túng có thể duy trì, tất cả đều nhờ tài vật Đoạn Tông Kham cung cấp.
Đối với ân oán giữa huynh trưởng và Lý Túng, Lăng Sương chỉ biết lặng lẽ chống đỡ.
Biết nàng khó xử, Lý Túng thở dài, thay đổi chủ đề.
"Ta muốn gặp Đại Lang. Hải Lan, ngươi đi bế hài tử tới đây. Lăng Sương, nàng cũng ngồi đi, nhìn nàng bận đến đầu đầy mồ hôi kìa, qua đây."
Nói với thị nữ và Lăng Sương xong, hắn định xốc chăn xuống giường, nhưng hai chân lại chết lặng, không thể động đậy. Lý Túng lúc này mới nhớ ra hai chân mình đã tê liệt ba tháng, dù thời gian qua lâu như vậy, hắn vẫn chưa quen, không khỏi phẫn hận.
Quách Trân muốn gì hắn đều cho, trên đời này hắn không cầu gì cả, tại sao còn hạ độc hắn, thuốc khiến hai chân hắn tê liệt, thiếu niên ngày xưa am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, oai hùng tỏa sáng hiện giờ đã thành một phên nhân.
Có khi hắn cũng nghĩ cứ thế này đúng là sống không bằng chết, nhưng nhìn Đoạn Lăng Sương lo lắng cho hắn, Lý Túng liền cảm thấy sống cũng tốt. Thê tử của hắn là nữ tử tốt, hoạn nạn gắn bó cùng hắn, sống chết có nhau, hắn đã liên lụy cả đời nàng, không thể hại tới tính mạng của nàng nữa.
Nếu hắn không còn trên đời, Lăng Sương chắc chắn sẽ đi theo hắn.
Hắn quá hiểu tính cách của Lăng Sương.
...
Đêm đại hôn, lần đầu tân nương của hắn và hắn gặp nhau, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn hắn, hỏi hắn là phu quân của nàng sao.
Lý Túng gật đầu, nàng liền chủ động cùng hắn uống máu ăn thề, thề không rời không bỏ.
Đó là phong tục của dị tộc biên cương, miệng vết thương chữ thập ở cổ tay kề sát nhau, đại biểu đời này họ đã kết duyên, nàng nói, đây là chuyện cả đời của hai người họ.
Thành thân, là chuyện cả đời của hai người.
Tối hôm đó, Lý Túng biết hắn thích đôi mắt trong sáng kia, còn cả thê tử tính tình như lửa.
Nữ tử xuất thân tướng môn, tính cách có phải đều cương liệt vậy không?
Nhớ lại, Lý Túng bật cười.
Trong lúc này, Đoạn Lăng Sương đã đi đến bên cạnh. Nàng cầm một cái mâm nhỏ, bên trong có một chén canh thịt, hơi nóng tản ra, mùi hương mê người xông vào mũi.
Ngửi một cái, Lý Túng cẩn thận nếm thử.
"Thủ nghệ của nàng càng ngày càng tốt..." Nói được một nữa, giọng hắn bỗng trầm xuống, "Khổ cho nàng rồi, Lăng Sương..."
Đoạn Lăng Sương sống ở biên quan với phụ thân, kiều quý từ nhỏ, mười sáu tuổi được phong Lâm Nghi vương phi, mười tám tuổi lập làm hoàng hậu. Sau khi Lý Túng thoái vị trở thành Nghĩa Hưng Vương, nàng cũng giáng xuống thành Nghĩa Hưng vương phi. Hiện tại, nữ tử hai mươi tuổi đang ở độ tuổi đẹp nhất, hắn vốn nên cho nàng cuộc sống tốt hơn, nhưng hôm nay nàng lại giống một dân phụ bình thường lo liệu việc nhà.
Đoạn Lăng Sương nghe vậy, kinh ngạc, biết Lý Túng lại cảm thấy có lỗi với nàng.
Nhưng hắn không biết, nàng cũng áy náy với hắn.
Lúc trước việc ăn uống giao cho người khác, Lý Túng bị hạ thuốc, bởi vậy nằm liệt trên giường, bản thân nàng cũng có trách nhiệm. Có vết xe đổ ở trước, nàng lại không yên tâm, thay vì cả ngày lo lắng đề phòng, chi bằng tự mình chiếu cố. Trong phòng sắp xếp một khu bếp để nấu ăn, tuy vất vả, nhưng lại có thể yên tâm.
Có một số việc chỉ có thể giữ trong lòng, cho nên nàng chỉ biết mỉm cười, làm bộ hờn dỗi.
"Giữa phu thê cần gì phân biệt chàng với thiếp! Lăng Sương không khổ, bệ hạ cũng đừng nghĩ Lăng Sương khổ. Ngày mai Đại Lang đầy tháng, vương gia đã nghĩ được cái tên hay chưa?"
Lý Túng gật đầu, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Lăng Sương, nói: "Có rồi, lấy một chữ 'Kỳ', sao hả?"
Hắn rất tâm đắc, nàng lặng lẽ nhìn, im lặng không đáp. Thấy Lý Túng không vui nhíu mày, nàng mới cười nói: "Ý đẹp như ngọc, tên hay."
Trong lúc nói chuyện, Hải Liên đã bế hài tử đến cạnh Lý Túng.
Đại Lang ngủ rồi, Lý Túng thương tiếc nhìn gương mặt ngây thơ của hài tử, muốn duỗi tay sờ mặt nó, lại không dám. Do dự một hồi, Đoạn Lăng Sương buồn bực nhìn hắn, Lý Túng cười ngượng ngùng.
"Chạm vào nó, liệu có đánh thức nó không?"
"Thiếp không biết, hay là vương gia cứ để nó ngủ đi, ngày tháng sau này còn dài."
"Cũng đúng."
Thình lình bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, phu thê hai người ngẩng đầu, thấy một hạ nhân căng thẳng đi đến.
"Vương gia, vương phi, Đoạn đại nhân tới rồi, mời vương phi ra sảnh ngoài gặp mặt."
"Nên tới rồi, vẫn không thể trốn thoát." Lý Túng cười như không cười, hắn quay đầu nhìn bên ngoài, hỉ thước trên cành đào vẫn náo nhiệt như thế.
Ai bảo nhìn thấy hỉ thước thì chuyện tốt tới!
Hắn cúi đầu nhìn Đại Lang vẫn ngủ say, con của hắn, hài tử chào đời không đủ tháng, tay xoa nhẹ nhàng.
"Lý Kỳ, mạng con không tốt, không nên sinh trong nhà đế vương..."
Giọng Lý Túng rất thấp, ngữ điệu vẫn bình thản như thường, nhưng hai thị nữ Hải Liên và Tân Hà đã bật khóc.
Sự việc đã qua lần nữa tái diễn, vốn tưởng từ bỏ ngôi vị hoàng đế thì sẽ có thể giữ được thê nhi của mình, bây giờ mới biết dù thoái nhượng cỡ nào cũng chỉ đổi lấy đuổi tận giết tuyệt.
Mặt hài tử ở trong tầm tay hắn, Lý Túng nhẹ nhàng vỗ về nó, miệng lẩm bẩm.
Đoạn Lăng Sương sớm đã khóc không thành tiếng, ôm lấy vai hắn.
"Vương gia, ngài khóc ra đi... Ngài khóc ra đi..."
Nhưng Lý Túng dù muốn khóc cũng không có nước mắt, con của hắn, năm đứa đều vì hắn mà vô tội bỏ mạng, hiện tại hắn thoái vị, nhưng con của hắn vẫn không thể bình an.
Nhưng không còn cũng tốt, đời người thảm đạm như vậy, chỉ cần một mình hắn chịu đựng là được, hài tử vô tội.
Lý Túng đột nhiên nghĩ có phải hắn đã làm sai gì nên ông trời muốn phạt hắn không...
Lý Túng im lặng rất lâu, ngơ ngác nhìn Đại Lang chăm chú, thình lình duỗi tay bóp cổ nó.
"Thay vì để kẻ khác giết con, chi bằng người làm phụ thân như ta ra tay. Một hài tử thì có tội gì, đều là tội của ta, ta nên xuống A Tì Địa Ngục, trước kia phụ thân không bảo vệ được hài tử của mình, vậy lúc này để phụ thân đưa con lên đường... Kỳ, con có chịu không?"
Lý Túng nói chuyện cùng hài tử, nhưng hài tử chưa đủ tháng làm sao biết trả lời. Có lẽ đau đớn, Đại Lang mở mắt, bật khóc thành tiếng.
Tiếng khóc cực kỳ thê lương.
Lý Túng chỉ nhìn, vẫn luôn nhìn, tay càng dùng sức.
Đoạn Lăng Sương vội bẻ tay hắn ra, tay hắn lại càng bóp chặt.
Sắc mặt Đại Lang dần xanh tím, tay nhỏ giãy giụa bất động.
Lý Túng buông tay, Đoạn Lăng Sương cũng buông tay, bất lực dựa vào hắn, bi ai lan tràn.
Bỗng nhiên, Lý Túng nở nụ cười.
"Lăng Sương, may mà nàng không có hài tử, không cần chịu tra tấn như vậy, hiện giờ ta cũng tốt rồi, không cần lại chịu tra tấn nữa. Đi gặp Đoạn Tông Kham, nói với gã, lần này không cần gã ra tay."
Vì thế, Đoạn Lăng Sương ra sảnh ngoài gặp Đoạn Tông Kham, cũng nói như vậy.
Đoạn Tông Kham gật đầu, cười nói: "Thế cũng tốt, không cần ta ra tay."
Lời nói vô cùng bình đạm, giống như một sinh mệnh mất đi không hề có ý nghĩa với gã.
Đoạn Lăng Sương nhắm mắt.
"Nếu mục đích đã đạt được, huynh trưởng không cần ở lại nữa, Lăng Sương tiễn huynh trưởng."
"Không vội, huynh muội chúng ta hiếm khi gặp nhau, muội ở cùng đại ca một lát, chúng ta trò chuyện được không?" Đoạn Tông Kham gọi nàng lại, thương cảm nói.
"Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước làm vậy!" Đoạn Lăng Sương lắc đầu, tuy chần chờ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh gã.
Trầm mặc hồi lâu.
Đoạn Tông Kham nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nói: "Muội gầy đi nhiều rồi."
"Huynh cũng vậy."
Lại trầm mặc, vốn dĩ không nên thế này, cho dù không còn gì muốn nói cũng phải tìm chuyện để nói. Cả hai đều muốn mở miệng, nhưng vừa nhìn sắc mặt đối phương, cùng nghĩ tới một vấn đề, hai huynh muội nhìn nhau cười, đều cảm thấy bi ai.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người khăng khít thân mật từ nhỏ đã trở nên xa lạ, tuy rằng đây là điều hiển nhiên, nhưng vẫn bi thương.
Đột nhiên nhớ tới quyết định làm thay đổi tất cả tối hôm đó.
...
Đêm đó, Đoạn Tông Kham quyết định trung thành với Quách Trấn, Lăng Sương cũng được gả cho Lâm Nghi Vương làm chính phi.
Dưới ánh trăng, thiếu niên bái phỏng Quách Trấn trở về, phát hiện trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Nhìn muội muội vui mừng mà thẹn thùng, gã cũng rất vui, khi đó gã không biết chung thân muội muội đã định, người còn lại trong mối nhân duyên này là nhân vật thế nào.
Đoạn Tông Kham chỉ nghĩ chỉ cần nàng vui vẻ thì tốt, mãi đến lúc có người tới nói với gã người kia là ai.
Khách đến không ngừng, những người đó đều nói chúc mừng.
Phụ thân cũng vậy, vui vẻ nhìn sính lễ cả phòng.
Chỉ có một mình gã bi thương.
Chỉ có một mình gã biết vì sự phản bội của gã, phụ thân không thương lượng với gã hôn sự của Lăng Sương.
Lâm Nghi Vương Lý Túng thật ra là người được chọn rất tốt, thanh niên oai hùng, tri thư đạt lý, cùng muội muội cũng coi như duyên trời tác hợp. Nhưng phụ thân không hiểu lý do gã phản đối lại không thể nói, thiên hạ này sớm muộn gì cũng rơi vào tay Quách Trấn, đương kim thiên tử cũng thế, Lâm Nghi Vương cũng vậy, kết cục sớm đã định.
Hà tất vì một gia tộc xuống dốc mà hại cả đời muội muội.
Lúc đó nói gì cũng vô dụng, mọi việc ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi, ví dụ như gã quyết định trung thành với Quách Tấn, ví dụ như muội muội thích Lý Túng, tất cả đều đã chú định. Gã nhìn chúng xảy ra, chỉ biết bất lực.
Đoạn Tông Kham cũng từng hỏi Lăng Sương nghĩ gì về Lý Túng, muội muội chỉ cười, không đáp, nàng lại không biết sắc mặt nàng đã để lộ sự thẹn thùng cùng vui sướng.
Có khi chỉ gặp mặt một lần đã có thể bị người ta đánh cắp trái tim.
Ngày xuất giá, Đoạn Tông Kham nói với Lăng Sương, có chuyện gì, muội cứ tới tìm ta.
Gã chỉ có thể muội muội từng bước bước vào trong lốc xoáy, bản thân lại bất lực, nhưng nếu có thể giúp đỡ, gã sẽ không bàng quang đứng nhìn.
May mày Lý Túng đối xử với Lăng Sương rất tốt, khi đó gã còn chưa phải tâm phúc của Quách Trấn, gã cũng từng cho rằng cứ tiếp tục như vậy cũng tốt, cho đến khi ca ca của Lý Túng - đương kim hoàng đế đột nhiên băng hà.
Quách Trấn nói, lập Lâm Nghi Vương Lý Túng làm tân đế.
Ngày Lý Túng đăng cơ, Quách Trấn bị ám sát, Đoạn Tông Kham liều mạng chống đỡ thích khách, bảo vệ tính mạng Quách Trấn. Ngày đó, gã trở thành can tướng đắc lực của Quách Trấn.
Quách Trấn nằm trên giường bệnh, chuyện đầu tiên sai gã đi làm chính là giết ba nhi tử của Lý Túng.
Giống như tiên đế, Lý Túng không cần nhi tử.
Vương triều này tương lai là của Quách Trấn.
Đoạn Tông Kham trầm mặc nhận lệnh, chuyện như vậy không cho phép gã nói không.
Không phải tự gã ra tay, nhưng Đoạn Tông Kham vẫn cảm thấy mấy hài tử đáng yêu kia đều chết trong tay mình. Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, sau khi biết gã là kẻ làm chủ đứng sau, ánh mắt Lăng Sương tràn ngập sự khinh bỉ, còn Lý Túng nhìn gã, thái độ không đội trời chung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT