Giọng của Cố Sâm nghe có chút nặng nề, An Ca còn tưởng Cố Sâm còn vì chuyện Triệu Mặc tán tỉnh trong bữa tiệc lần trước làm tức giận, nên muốn phủi sạch quan hệ.

Hắn a a trong lòng đồng tình, nói, “Biết, biết.”

Còn chỉ tên Triệu Mặc, cùng giải thích, “Bây giờ tôi cũng không theo đuổi hắn.”

Cố Sâm nhìn An Ca, tâm trạng thay đổi cong môi lên, chậm chạp nói, “… Vậy thì tốt.”

Nói xong hắn nắm cổ tay An Ca, kéo vào trong hội trường tìm chỗ ngồi.

Hôm nay là show ca nhạc, là show cuối năm các đài truyền hình thường tổ chức, hội trường có thể chứa đến gần mười ngàn người.

An Ca và Cố Sâm là khách mời đặc biệt, chỗ ngồi là ở khu VIP phía trước.

Mà ngồi xung quanh họ ngoại trừ các nhà tài trợ cho chương trình, các nhà có tên tuổi trong giới giải trí ra, hầu hết đều là những phu nhân có tiếng tăm, bạn bè của Tề Tĩnh.

Cho nên sau khi ngồi xuống, cả hai phát hiện trước sau hai bên đều là người quen cũ, hai người đi chào hỏi:

“Dạ chào dì Vương.”

“Dạ dì Trương.”

“Lưu phu nhân, đã lâu không gặp.”

“Từ tiểu thư, xin chào, xin chào.”

Mấy dì ăn mặc tao nhã, thấy hai chàng trai anh tuấn nắm tay nhau, liền ba mồm bảy miệng nói, “Úi chà, hai tháng trước còn đi dự đám cưới của hai đứa, thấy hai đứa thân mật thế này, thiệt làm cho người ta hâm mộ.”

“Đúng vậy, hai đứa giờ là giai thoại trong giới tụi dì đó, vừa trẻ đẹp vừa có sự nghiệp.

Có thể làm ba mẹ hài lòng biết bao nhiêu.”

“Cuộc hôn nhân môn đăng hậu đối có nằm mơ cũng khó thấy, ít nhiều cũng nhờ quan hệ của Cố phu nhân và An phu nhân thân thiết, thúc đẩy hôn sự cho hai đứa con trai.”



An Ca: …

Tại sao ai ai cũng nói quan hệ của hắn và Cố Sâm là vợ chồng tốt?

Còn mang nụ cười mẹ hiền đập CP?

Cố Sâm vẫn như trước, đối mặt với các dì vẫn mang nụ cười xã giao, lễ phép.

Bây giờ cũng rất kiên nhẫn, bình dị gần gũi trò chuyện với từng người chào hỏi mình, thậm chí còn nói về chuyện nhà.

Điều này dẫn đến làm thời gian xã giao của bọn họ kéo rất dài.

An Ca ban đầu nói mấy câu, sau đó thì đi theo lưng Cố Sâm, giữ nụ cười trên mặt.

Cười tới cứng cả cơ.

Không biết ai ở phía sau nói một câu, “Ai da, nhìn đôi vợ chồng son kìa, từ lúc vào đây không hề buông tay ra.”

An Ca giờ mới ý thức được, Cố Sâm nắm cổ tay hắn nãy giờ không buông, còn đi xung quanh trò chuyện với khách khứa.

Y như cố tình khoe khoang quan hệ của hai người.

An Ca vội vàng lắc lắc cánh tay, tỏ ý bảo Cố Sâm thả tay ra.

Cố Sâm lại càng nắm chặt hơn.

Cho đến khi gần đến giờ mở màn, cả hai mới ngồi vào chỗ.

An Ca nhích lại nói vào tai Cố Sâm, lắc lắc cổ tay, thấp giọng nhắc nhở, “Đừng nắm nữa, hết phải giả bộ rồi!”

Cố Sâm nghiêng tầm mắt nhìn An Ca, muốn nói cái gì nhưng lại thôi.

Chẳng qua là thả lỏng tay.

An Ca rút tay về, vén tay áo lên nhìn, “Anh nắm đỏ hết cổ tay tôi rồi!”

Trên cổ tay đúng là có một vết hồng, vì da trắng quá nên càng làm nó thêm nổi bật.

Da của tiểu thiếu gia đúng là nhạy cảm, rõ ràng không đau không ngứa, mà đỏ lên y như vừa bị bạo lực vậy.

An Ca cau mày, đang muốn thả tay áo xuống, Cố Sâm lại duỗi tay tới, xoa xoa lên vết đỏ trên cổ tay hắn.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da mềm mại, nhẹ đến mức cảm giác như điện giật.

An Ca không nhịn được khẽ run run, “Anh, anh làm gì vậy?”

Giọng nói của Cố Sâm trầm trầm, “… Xoa cho cậu.”

An Ca đánh một cái lên mu bàn tay Cố Sâm, “Không cần!”

Sau khi khách VIP vào chỗ hết, hội trường liền mở cổng cho khán giả vào, người xem dưới sự hướng dẫn của nhân viên, lần lượt đi vào hội trường y như thủy triều.

Cả hội trường to lớn rất nhanh liền chật chội.

Còn một lúc nữa mới đến thời gian mở màn, An Ca lấy máy tính bảng và điện thoại ra lên mạng, xem tin tức kinh tế ở thị trường trong và ngoài nước.

Sau khi tập trung tinh thần, những âm thanh ồn ào xung quanh tự động bị chắn ngoài bình phong, ngay cả khi âm nhạc vang lên, MC lên dẫn chương trình cũng không biết.

Cho đến khi mấy dì ngồi xung quanh bảo, “Là Vi Gia Văn, nghệ sĩ đàn piano lên độc tấu.”

“Năm nay có thể mời Vi lão sư, tổ sản xuất cũng rất chịu chi.”

“Haiz, khí chất của Vi lão sư không hề giống với mấy người đàn ông lúc nãy, đúng là người nhận được mấy giải thưởng lớn ở nước ngoài có khác.”

“Vi lão sư là nghệ thuật gia, thân phận là nghệ sĩ đàn piano.

Làm sao có thể so với đám ngôi sao lưu lượng được.”

Vi Gia Văn?

An Ca lúc này mới ngẩng đầu lên.

Vi Gia Văn đang được MC giới thiệu lên sân khấu. Truyện Xuyên Nhanh

Hắn đứng trên sân khấu nhìn chằm chằm vị trí chính giữa, thân hình cao gầy, lưng đứng thẳng, đang mặc một bộ vest màu trắng đuôi tôm.

Vốn đã mang khí chất nghệ sĩ cùng giá trị nhan sắc rất cao, gương mặt được make up kỹ lưỡng càng làm hắn tỏa sáng hơn khi đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Không hổ là người theo đuổi nam chính, quả thật rất tuấn tú.

An Ca suy nghĩ, quay sang nhìn Cố Sâm.

Cố Sâm cũng xoay qua nhìn hắn.

Ánh mắt chạm nhau, Cố Sâm thấp giọng hỏi, “Có khát không?”

An Ca gật đầu, “Có nước không?”

Từ lúc rời khỏi nhà đến giờ cũng khá lâu, hắn luôn bận rộn không có uống một ngụm nước, nghe Cố Sâm hỏi như vậy thật sự thấy hơi khô cổ.

Cố Sâm lấy ly trà sữa ở trong khay để ly bên cạnh, cầm ống hút đưa tới bên miệng An Ca.

An Ca đang cầm điện thoại và máy tính bảng, trong lúc bất chợt không còn tay để cầm.

Không hề suy nghĩ, há miệng ngậm ống hút uống một ngụm.

“Trà sữa dừa!”

Mắt An Ca sáng lên, nhỏ giọng hỏi, “Anh lấy ở đâu ra vậy?”

Cố Sâm nói, “Tôi thấy có người cầm nên hỏi họ mua ở đâu.

Bảo vệ sĩ của cậu đi mua một ly.”

An Ca cười nói, “Anh còn rất biết chọn nha, tôi thích nhất là trà sữa vị dừa.”

Cố Sâm cong môi, lại cầm ống hút đưa tới.

An Ca rất tự nhiên ngậm ống hút uống trà sữa, đôi môi hồng hồng ngậm ống hút màu đen, động tác mím môi hút trà sữa làm nó hơi dính một chút nước màu trắng ướt át.

Cố Sâm giữ ly trà, trái cổ hơi trượt lên xuống.

Giống như hắn cũng khát, cũng muốn uống một miếng vậy.

Trên sân khấu, Vi Gia Văn nhìn hai người, hắn thấy Cố Sâm dựa càng ngày càng gần An Ca, đầu tựa sát vào nhau, thì thầm gì đó.

Còn thấy Cố Sâm cầm trà sữa đút cho An Ca uống.

Nụ cười trong mắt Vi Gia Văn cứng lại, từ từ tan ra.

MC giao sân khấu lại cho hắn, Vi Gia Văn cầm micro giới thiệu bản nhạc mình chuẩn bị biểu diễn, “Đây là một bản nhạc tôi sáng tác vào hai tháng trước, nó vốn là một bài mang âm hưởng ca dao nông thôn miền bắc Âu, kể về chuyện tình yêu của một cặp thanh mai trúc mã.”

Hắn hơi dừng lại, ánh mắt quét qua Cố Sâm, nói tiếp, “Câu chuyện nói về hai vị công tử là hàng xóm từ nhỏ, trong quá trình trưởng thành thì nảy sinh tình cảm.

Chỉ tiếc khi hai người lớn lên, vì theo đuổi giấc mơ của mình mà chia xa.

Mơ ước của cả hai cũng đã thực hiện được, nhưng cuộc sống không vui vẻ, cứ cảm thấy thiếu một điều gì, dùng cái gì cũng không thể lấp đầy.

Cho đến khi họ gặp lại nhau.”

Vi Gia Văn nói đến đây thì ngừng, không có nói cả hai có trở về bên nhau hay không, hắn cười nói, “Cho nên bản nhạc này của tôi là có tên ‘Tương phùng có anh’.”

An Ca nghe ra cái gì, cúi đầu nói với Cố Sâm, “Anh ta nói anh đó.”

Cố Sâm khó chịu, “Đừng nói nhảm.”

Sau đó vươn tay nắm cổ tay An Ca.

An Ca giơ lên né tránh, “Buông ra đi.”

Đúng là, sao Cố Sâm cứ lôi lôi kéo kéo mình vậy.



Bản nhạc của Vi Gia Văn đàn mở màn tới bảy phút, An Ca cố gắng kiên nhẫn nghe xong, tiếp tục cúi đầu xem tin tức thị trường.

Trong chốc lát, nhận ra mọi người xung quanh xôn xao, ngẩng đầu lên nhìn, Vi Gia Văn bảo staff lấy thêm một cái ghế đặt bên cạnh hắn, ngồi xuống.

Khán giả xung quanh không chú ý tới tình hình trên sân khấu, hưng phấn giơ điện thoại lên chụp hình, còn không ngừng muốn Vi Gia Văn kí tên cho.

An Ca nhìn Cố Sâm, trong mắt mang sự nghi vấn: Sao không ngồi cạnh anh mà lại ngồi cạnh tôi?

Cố Sâm lạnh lùng nhìn Vi Gia Văn một cái, cầm ly trà sữa đưa tới miệng An Ca.

An Ca giống như trẻ nhỏ được người lớn đút quà vặt, há miệng hút, nuốt luôn nghi vấn trong lòng cùng trà sữa xuống bụng.

Vi Gia Văn liếc qua bằng dư quang, cười né người ngồi xuống, hỏi An Ca, “An thiếu gia không muốn xin chữ ký của tôi sao?”

An Ca cắn ống hút hỏi, “Ai?”

Vi Gia Văn nói, “An phu nhân mẹ cậu rất thích nghe tôi đàn.

Hôm qua liên lạc với tôi còn muốn xin chữ ký, cậu không định mang về cho bà sao?”

Tề Tĩnh quả thật rất thích âm nhạc cổ điển và giao hưởng, An Ca đang định nói vậy ký cho tôi một bản đi, thì Cố Sâm kéo tay An Ca nói, “Lúc đi mẹ mình cũng không nói chuyện này, chắc là khỏi đi.”

Rồi nhìn Vi Gia Văn cười nhạt, “Mẹ anh muốn xin chữ ký của em tất nhiên sẽ tự tìm em.”

Mẹ anh? Mẹ anh??

Cố Sâm gọi thuận miệng vậy?

Nụ cười trên mặt Vi Gia Văn cứng lại, rõ ràng hai người là hợp đồng hôn nhân, nhưng hành động này của Cố Sâm rốt cuộc là sao? Anh ấy thật sự thích An Ca sao?

Sao mà… có thể?

Show ca nhạc vẫn tiếp tục, tiếng vỗ tay trong hội trường vẫn vang lên không ngừng, An Ca lâu lâu lại nhìn một cái, chủ yếu vẫn tập trung vào nghiên cứu thị trường.

Giữa chừng, điện thoại của Cố Sâm rung mấy lần, hình như là chuyện quan trọng, hắn không thể làm gì khác hơn là nói với An Ca, “Tôi ra ngoài gọi điện thoại, cậu chờ tôi một chút.”

An Ca không ngẩng đầu, nói, “Được.”

Kết quả, Cố Sâm vừa đi, Vi Gia Văn đã xáp tới hỏi, “An thiếu gia, nói chuyện một lát không?”

Trong giọng nói có ý gì đó sâu xa.

An Ca mỉm cười, “… Mời Vi tiên sinh.”

Vi Gia Văn hỏi, “Cậu hiểu Cố Sâm không?”

An Ca lắc đầu, “Không hiểu.”

“Tôi thì hiểu.” Vi Gia Văn nhỏ giọng xuống, nhếch mép nói, “Tôi và anh ấy đã quen biết nhau hơn 20 năm rồi, tôi hiểu anh ấy hơn bất kì ai.”

An Ca a a nói, “Nếu Cố Sâm biết mình có một người bạn có lòng như anh, chắc hẳn rất vui vẻ.”

Vi Gia Văn cười nhẹ một tiếng, rất không biết làm sao, “Người này từ nhỏ đã biết mình muốn làm cái gì, cho dù làm gì cũng đạt được thứ mình muốn.

Vì thế anh ấy có thể lợi dụng tất cả những thứ mình có thể, kể cả người.

Không ai có thể cao hơn sự nghiệp của anh ấy cả.

Cho dù là ai, tới cuối cùng cũng sẽ bị loại bỏ thôi.”

An Ca hỏi, “Anh đang khen ảnh đó à?”

Vi Gia Văn nghiêng đầu, nhìn An Ca, “An thiếu gia nghe xong, không có gì muốn hỏi sao?”

An Ca suy nghĩ, rất chân thành nói, “Cái này Vi tiên sinh có thể yên tâm, Anh chắc chắn không có gì để Cố Sâm lợi dụng.”

Vi Gia Văn mang một bụng đầy lời muốn nói, bị câu của An Ca làm nghẹn lại, xém chút nữa nội thương.

Hắn sở dĩ nói những câu này với An Ca, là muốn An Ca biết, Cố Sâm muốn dùng hợp đồng để lợi dụng An Ca.

Cho dù bây giờ Cố Sâm như thế nào, một năm sau, An Ca cũng sẽ bị vứt bỏ.

Hắn muốn nói cho An Ca nghe, để An Ca đau lòng, nhưng An Ca lại giả ngu với hắn.

Vi Gia Văn cười nhạt trong lòng, “Tôi khuyên An thiếu gia đừng cho đi quá nhiều, nếu không sau này sẽ mất nhiều hơn.” Trong mắt hắn mang ý sâu xa, “Dù sao tôi cũng biết tại sao hai người kết hôn, cũng biết chừng nào ly dị.”

An Ca:?

Chẳng lẽ Vi Gia Văn biết về hợp đồng, Cố Sâm nói cho hắn biết sao?

Dù sao lần trước An Ca bị Lục Phong lừa một lần, cho nên cảnh giác hơn nhiều.

Hắn làm như bất mãn nói, “Vi tiên sinh nói gì tôi chẳng hiểu.

Quan hệ của tôi và Cố Sâm rất tốt, tại sao phải ly dị?”

Vi Gia Văn giễu cợt, “An thiếu gia, có một số chuyện, không thể lừa tất cả mọi người được.” Hắn nhàn nhạt nhắc nhở, “Tôi nói, tôi là bạn thân của Cố Sâm hơn 20 năm rồi.

Chuyện của Cố Sâm, sao tôi không biết được?”

Vi Gia Văn cố ý nói câu này để An Ca hiểu lầm, muốn nói với An Ca là, Cố Sâm đã nói về tin quan trọng của hợp đồng với người bạn thân là hắn đây.

Cho dù tình cảm của Cố Sâm đối với An Ca là thật lòng, hay là đóng cho người ngoài nhìn, hắn vẫn muốn làm An Ca khó chịu, cũng muốn làm đôi vợ chồng hợp đồng này cãi nhau.

An Ca nghĩ trong lòng: Hừ, thứ trà xanh.

Mặc dù những lời Vi Gia Văn nói không làm An Ca cảm thấy gì, nhưng cứ ngồi nói nói bên cạnh làm hắn thật sự rất phiền.

An Ca quyết định ném chuyện này cho Cố Sâm.

Vì thế khi hắn thấy Cố Sâm quay lại, đôi mắt ngây thơ liền sáng lên, bất mãn tố cáo, “Bạn anh cứ chọc em kìa, nói biết chúng ta khi nào thì ly dị! Còn nói… anh đối với em là xài xong sẽ bỏ.”

Nói xong còn uất ức hừ một tiếng.

Vi Gia Văn:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play