“Chờ chút, chờ chút!”

An Ca chống hai tay lên ngực Cố Sâm, ngạc nhiên vô cùng, “Anh đừng nói bậy.

Ai, ai… làm gì anh?”

Hắn cho dù thế nào đi nữa thì trong mơ cũng sẽ không ôm Cố Sâm làm cái gì gì đó được.

Cái này, cái này quá kinh khủng rồi!

Cố Sâm sâu xa nhìn hắn, chân để trong chăn hơi nâng lên, đụng vào người An Ca.

An Ca thấy lạ, đưa tay sờ, chạm vào quần ngủ của Cố Sâm có xúc cảm hơi kì lạ.

An Ca lần nữa sờ trúng cái gì nhớp nhớp trên quần mình, kinh hoảng!

Hắn kinh sợ hỏi, “… Vậy tôi, tôi giặt quần áo cho anh được không?”

“Giặt quần áo?” Cố Sâm trầm giọng nói, “Cậu có biết hành động vừa rồi của cậu đối với tôi có ý gì không?”

Là đùa giỡn lưu manh, bỉ ôi thô lỗ.

An Ca đàng hoàng nhận sai, “Tôi biết, vậy anh nói đi chúng ta phải ra tòa hay âm thầm giải quyết? Nếu như kiện ra tòa thì… đối với danh dự của tôi và anh sẽ không tốt lắm.”

An Ca thương lượng, “Nếu không thì âm thầm giải quyết, tôi bồi thường tổn thất tinh thần cho anh?”

Ánh mắt Cố Sâm tối lại, “… Đều không được.”

An Ca cười khổ, “Vậy anh muốn chúng ta giải quyết như thế nào?”

Hắn đẩy ngực Cố Sâm ra, muốn thoát khỏi bàn tay giữ chặt của Cố Sâm, chân đụng vào một chỗ không nên đụng.

Má nó!

Tay An Ca nóng lên, trong nháy mắt rút chân về, hắn hoảng sợ trợn tròn mắt, “Anh, anh…”

Cố Sâm nhìn hắn, trong đôi mắt u tối mang một chút lửa, giống như đang cố gắng khắc chế ngọn lửa đang ngấm ngầm bốc cháy.

Đều là đàn ông, An Ca đương nhiên hiểu đó nghĩa là gì.

Hắn lần nữa kinh hoảng, “Chẳng, chẳng lẽ anh muốn cọ lại tôi?”

“Đừng nghĩ bậy.” Giọng của Cố Sâm ồm ồm, nhíu mày cảnh cáo hắn.

An Ca thở phào nhẹ nhõm.

Là một người đàn ông lạnh lùng, làm sao có thể như hắn ôm người khác cọ cọ được, quá làm hư hình tượng nam chính.

Kết quả còn chưa nghĩ xong, Cố Sâm đã dùng lực ôm hắn đè xuống, An Ca không chút đề phòng bị Cố Sâm đè dưới thân.

An Ca hoảng hốt, “Anh, anh định làm gì tôi!”

Cảm thụ bắp đùi bị ủi đau, An Ca chửi trong lòng mười ngàn lần câu má, má, má, má, má…

Chỉ có thể nói không hổ là nam chính, quá dọa người.

Cố Sâm đè phía trên, tròng mắt u ám nhìn An Ca, giọng nói khàn khàn, “Cậu vừa mới nói là đi kiện ra tòa?”

An Ca chớp mắt, không hiểu hỏi, “Anh… muốn kiện tôi thật?”

“Kiện cậu cái gì?” Cố Sâm chậm rãi hỏi, “Trong mắt người ngoài chúng ta là chồng chồng, những chuyện cậu vừa làm là hợp pháp.”

An Ca: “Đúng vậy.”

Cố Sâm: “Cho nên, chuyện này không có cách nào giải quyết.”

“… Cố tổng, chúng ta có thể đổi tư thế khác để đàm phán không? Anh không thấy tư thế này hơi kì sao, hay là…” An Ca chỉ vào hướng phòng tắm, chân thành đề nghị, “Nếu không anh vào trong giải quyết trước rồi chúng ta bàn sau?”

Cố Sâm nhìn hắn, trái cổ chuyển động lên xuống, nhìn như muốn nói nhưng lại nuốt ngược vào trong.

Nhịn một lúc lâu, hắn âm thầm nói mấy chữ, “Bàn xong rồi tính.”

An Ca cười khổ, “Được, dù sao người khó chịu cũng không phải tôi.

Anh nói đi, muốn tôi xin lỗi thế nào.”

Cố Sâm trầm giọng hỏi ngược lại, “Tại sao? Cậu xem đây là chuyện cần phải xin lỗi? Trước khi kết hôn, cậu muốn xảy ra quan hệ với tôi.

Còn hỏi chúng ta bắt đầu từ cơ thể trước hay muốn tiếp tục lâu dài.”

Cố Sâm nhìn An Ca, khàn khàn nói, “Bây giờ cậu được như ý rồi.”

“Không không không!” An Ca vội vàng dừng hắn lại.

An Ca cho là Cố Sâm nghĩ mình không trong sáng, có ý gì với hắn mới cố ý ôm hắn cọ tới cọ lui, nên liền liều mạng giải thích, “Tôi vừa rồi, không phải cố ý làm cái gì đó với anh!”

Còn giơ tay lên thề, “Anh yên tâm, bây giờ tôi chắc chắn không có bất kì suy nghĩ gì với anh.

Sau khi hợp đồng kết thúc, tôi lập tức dọn đi ngay, tuyệt đối không dông dài, sau này không quấy rầy gì anh nữa! Nếu anh vì chuyện này mà muốn ly dị trước thời hạn, vậy anh nói một câu, tôi lập tức đồng ý.”

Giọng nói nghiêm túc, ánh mắt kiên định, không hề giống như nói dối.

Cố Sâm giật mình, ngơ ngác nhìn An Ca, hồi lâu mới hỏi, “Cậu nói… thật?”

An Ca gật đầu chắc nịch, “Thật!”

“Cho nên, Cố tổng có thể thả tôi ra chưa? Người anh em của anh chọt tôi đau quá.”



Tề Tĩnh biết hôm nay là cuối tuần nên muốn để cả hai ngủ thêm một lát, mười giờ hơn cũng không lên phòng gọi Cố Sâm và An Ca dậy.

Bà ở dưới lầu dọn cơm trưa, còn tự tay xuống làm hai món.

Thấy cả hai ăn mặc chỉnh tề đi xuống, liền vội vàng giục bọn họ tới ăn cơm, còn nói, “Tiểu Ca, bạn của mẹ cho cho hai tấm vé đi xem show ca nhạc cuối năm, nhưng ba con buổi chiều phải ăn cơm với khách không đi được, mẹ đi một mình thì không có gì vui.

Chi bằng đưa hai tấm vé này cho hai đứa.”

An Ca hỏi, “Show ca nhạc gì vậy mẹ?”

Tề Tĩnh nói, “Là show trên kênh truyền hình thành phố, mỗi năm đều quay, hiện trường có thu hình, mời đến toàn là ca nhạc sĩ có thực lực.”

An Ca không hứng thú lắm, tìm lý do từ chối, “Mẹ, buổi chiều con còn phải xem sàn giao dịch quốc tế, mẹ đưa vé cho bạn bè đi đi.”

Tề Tĩnh đánh hắn một cái, “Sàn có mở đâu mà con coi cái gì.

Cuối tuần khó mà có thời gian rảnh, vợ chồng người ta đều đi hẹn hò xem phim.

Hai đứa bình thường bận rộn nhiều việc, cuối tuần cũng làm, không mệt hả con? Thỉnh thoảng vợ chồng son cũng ra ngoài xem biểu diễn này nọ, ăn bữa tối lãng mạn, đi dạo dọc bờ sông, tốt biết bao nhiêu.”

Nói xong vừa cười vừa đánh An Ca một cái.

An Ca nghĩ, hồi sáng Cố Sâm vừa nghi ngờ hắn không trong sáng, còn hung hãn cảnh cáo một phen.

Bây giờ mẹ nói vợ chồng người ta đi hẹn hò, Cố Sâm nhất định sẽ càng ghét hơn.

Vì thế hắn thay Cố Sâm từ chối, “Mẹ, Cố Sâm hôm nay cũng không có thời gian, lúc nãy ảnh còn nói chiều phải tới công ty họp, xử lý chút chuyện gấp.”

Nói xong còn như giành công nhìn Cố Sâm, “Đúng không?”

Cố Sâm ngước mắt nhìn hắn, quay lại cười với Tề Tĩnh, “Thật ra công ty cũng không có việc gì gấp lắm, con giao cho cấp dưới làm cũng được.”

An Ca: …

Tề Tĩnh: “Đúng vậy, làm sếp thì cũng phải dành thời gian cho gia đình, có thể giao cho cấp dưới làm chuyện nhỏ thì cứ giao, nghỉ ngơi giải trí, làm việc với nghỉ ngơi phải cân bằng.

Hai đứa chờ mẹ, mẹ lên lầu lấy thư mời.”

Cố Sâm lễ phép nói, “Cám ơn mẹ.”

An Ca: …

Thấy mẹ đi rồi, An Ca giơ ngón cái về phía Cố Sâm, nể phục nói, “Làm vậy để dỗ người lớn! Điểm này tôi phải nể anh.

Thư mời nhất định là ghế VIP, chúng ta không đi cũng lãng phí.

Nếu không thì đưa cho Tiểu Trương phòng tôi đi, để hắn dẫn bạn gái đi xem.”

Cố Sâm cúi đầu ăn cơm, nhàn nhạt nói, “Mẹ mình nói muốn hai đứa đi, không thể gạt bà được.”

An Ca: “Không cần, anh không cần làm khó mình, ở chỗ đó mấy tiếng đối với anh mà nói là lãng phí thời gian làm việc.”

Cố Sâm vẫn nói như cũ, “Mẹ mình nói, làm việc kết hợp nghỉ ngơi mới tốt.”

An Ca: …

Tề Tĩnh đưa thư mời cho hai người xong, còn gọi điện thoại cho tổ sản xuất, chính miệng giao phó, “Hôm nay con trai nhỏ của tôi, Tiểu Ca với chồng nó, Cố Sâm đi xem show.

Hai đứa này bình thường không đi giải trí gì, hôm nay mới đi hẹn hò.

Nhờ cậu chăm sóc giúp đỡ giùm tôi.”

Sau đó còn bảo tài xế kiêm vệ sĩ của An gia lái xe chở cả hai đi xem ca nhạc.

An Ca nhìn thế trận không thể chạy thoát, không thể làm gì khác hơn là cầm thư mời leo lên xe, nhìn Cố Sâm như đồng bệnh tương liên nói, “Sạc điện thoại đầy pin đi, đến lúc đó nhàm chàn còn có thể lên mạng xem tin tức.”

Cố Sâm lên xe ngồi hàng ghế sau cùng An Ca, nói một câu, “Sẽ không chán.”

An Ca:???

Cố Sâm tuy chỉ nói không cười, nhưng rõ ràng có thể thấy môi hắn hơi cong lên, trông như có chút chờ mong.

Chẳng lẽ Cố Sâm thích âm nhạc?

Chẳng qua khi đến nơi, hai người nhìn thấy hai cái tên quen thuộc trên danh sách nghệ sĩ tham gia.

MC giới thiệu chương trình: Triệu Mặc.

Mở màn độc tấu piano: Vi Gia Văn.

Cố Sâm đột nhiên kéo cổ tay An Ca, giọng nói hơi căng thẳng, “Tôi không biết bọn họ sẽ ở đây, tôi không có bất kì suy nghĩ gì với họ cả!”

An Ca:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play