Một câu nói của An Ca làm bầu không khí trở nên vi diệu.

Vi Gia Văn gần như không giấu được kinh ngạc nhìn An Ca, rồi lại nhìn Cố Sâm.

Cố Sâm nhất thời không phản ứng lại, chẳng qua là theo bản năng đóng vai chồng chồng trước mặt người ngoài.

Cộng thêm lần trước nghe An Ca nói: Nhẫn to quá, không biết làm rơi ở đâu.

Hắn bình tĩnh trả lời, “Không tìm thấy cũng không sao, anh mua chiếc khác cho em.”

Cố Sâm còn vô cùng phối hợp!

An Ca nghĩ, đại khái là vì Cố Sâm không muốn ai biết mối quan hệ hợp đồng giữa bọn họ.

Vì thế càng được voi đòi tiên, “Vậy lần sau em muốn tự chọn.”

Cố Sâm nâng tách trà để tới bên miệng, tầm mắt đặt lên bàn tay của An Ca.

Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, da trắng nõn, là một đôi bàn tay được chăm sóc tốt, chưa từng trải qua mưa gió.

Hắn đột nhiên nghĩ, bàn tay này mà đeo một chiếc nhẫn thích hợp thì sẽ rất đẹp.

Nước trà ấm đưa vào trong miệng từ từ nuốt xuống, mùi trà thơm làm tâm trạng thoải mái, cả người vui thích.

Cố Sâm nhịn không được hơi mỉm cười.

Hắn để tách trà xuống, nói với An Ca, “Được, mai anh sẽ kêu người sắp xếp.”

An Ca:???

Cái này cũng quá phối hợp rồi đi!

Nhưng mà cảnh này ở trong mắt Vi Gia Văn lại thành: An Ca tùy ý làm nũng, Cố Sâm dung túng thuận theo.

Là dáng vẻ chỉ có tình nhân mới có.

Trong trí nhớ, Cố Sâm chưa từng cười thích ý như vậy.

Cho dù lúc xã giao cũng chỉ là cười nhạt.

Nhưng vừa rồi khi nhìn về phía An Ca mỉm cười, trông như rất vui vẻ, là niềm vui toát ra từ nội tâm.

Cố Sâm thật sự thích An Ca? Làm sao có thể!

Trái tim trong lồng ngực đập “bùm bùm bùm”, tay chân run rẩy luống cuống.

Hắn hiểu Cố Sâm, cho nên mới tới đây khiêu khích An Ca.

Nhưng bây giờ lại cho hắn thấy một sự thật không thể chấp nhận: Bảo vật mình luôn luôn bảo vệ bây giờ đã bay tới chỗ một người đàn ông khác.

Khoảng thời gian sau đó Vi Gia Văn ảm đạm đi nhiều, càng không nói khích với An Ca nữa.

Khi nói chuyện với Cố Sâm cũng chỉ nói về chuyện công việc.

Lúc ra về, Cố Sâm tiễn hắn ra cửa.

An Ca không có mặt, Vi Gia Văn đứng dưới ánh đèn đường, nhẹ giọng hỏi, “Anh thật sự thích An Ca?”

Hắn nhìn Cố Sâm, đôi mắt sâu thẳm, giống như có thể xuyên thấu lòng người.

Cố Sâm bị hỏi mà ngẩn ra, trong lòng tự nhảy ra một câu trả lời: Không ghét.

Cho dù An Ca lúc trước như thế nào, hay An Ca ở trong miệng người ngoài nói như thế nào.

An Ca bây giờ — Hắn không ghét.

Chẳng qua hắn không cách nào trả lời câu hỏi của Vi Gia Văn, hơi né ánh mắt đi, mơ hồ hỏi lại, “Cũng kết hôn rồi, em thấy sao?”

Vi Gia Văn nắm chặt tay, tựa như muốn kiềm chế sự run rẩy, hỏi, “Nếu năm đó em không đi nước ngoài, anh có… anh có…”

Hắn không dám hỏi tiếp, hắn không có tự tin.

Cố Sâm cho là hắn đang nói về chuyện công việc, khuyên nhủ, “Chuyên nghành của em tốt nhất vẫn nên ra nước ngoài phát triển, bây giờ nhìn thành tích của em đi, đã nói lựa chọn ban đầu của em là đúng.”

Vi Gia Văn bật cười, Cố Sâm vẫn luôn như thế.

Căn bản chẳng hiểu đến tâm tư của hắn.

“Anh thay đổi rất nhiều.” Hắn thở dài một hơi, nói, “Một Cố thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng ngày trước, hôm nay lại để cho em thấy đi pha trà cho người khác.

Lần đầu tiên… thấy anh kiên nhẫn với một người như vậy.

Cho nên An Ca ở trong lòng anh chắc là khá đặc biệt đi.”

Cố Sâm chậc một tiếng, khẽ cau mày, “Em không biết thôi, hai ông bà họ An chiều cậu ấy riết thành hư.

Tùy hứng, yếu ớt còn thích sai khiến.

Đồ nặng xíu thôi cũng ngại, phải nhờ anh giúp, đi làm còn cần anh đưa đón.

Đúng là chiều quá thành hư.”

Nhìn sắc mặt và lời nói thì như chê trách, nhưng hành động đều là hắn dung tung cho người ta.

Vi Gia Văn cảm thấy, mình đúng là ăn ở không tới đây tìm ngược.



Sau khi Vi Gia Văn đi về, Cố Sâm mới hiểu ý câu kia của An Ca: Tối hôm qua sợ nhẫn bị cấn, nên bắt em tháo xuống.

Trong lòng hắn có chút cảm giác khác thường, quay vào nhà thấy An Ca đang dọn ấm chén, nói, “Sau này… mấy lời đó đừng nói lung tung.”

An Ca bưng mâm trà, “Hả? Nói cái gì?”

Cố Sâm há miệng, dừng lại mấy giây, “… Nhẫn cấn gì đó, cái cách nói làm người ta hiểu lầm, đừng nói nữa!”

An Ca giơ bàn tay trống không lên, “Vậy sau này người ta hỏi tới, anh bảo tôi trả lời thế nào?”

Cố Sâm: “Lúc nãy tôi cũng nói là mua chiếc khác cho cậu rồi.”

An Ca “Ồ” một tiếng, “Mua thật? Tôi vừa rồi cũng cố tình nói đùa thôi.

Với lại tôi không thích đeo trang sức.”

Cố Sâm nghiêng đầu cảnh cáo, “Sau này phải mang, đừng để người ta nắm đằng cán!”



Trình Quý Hạo bị cảm.

Ở công trường gió rét mấy ngày, lạnh tới phát bệnh.

Hắn nằm trên giường, đã đắp ba lớp chăn nhưng vẫn thấy lạnh.

Máy điều hòa cũ kỹ vì sử dụng quá nhiều mà phát ra tiếng ù ù, nhưng vẫn không tạo ra thêm được chút nhiệt độ nào.

Trình Quý Hạo lấy túi chườm ấm đắp lên bắp tay bắp chân.

Sau khi tay chân nóng lên, ỏ gót chân và mu bàn tay bắt đầu bị ngứa.

Hắn biết đó là do bị nứt da tạo thành.

Mẹ!

Trình Quý Hạo mắng trong lòng một tiếng.

Nhắm mắt lại, hắn nhớ tới biệt thự ấm áp của An gia, đầu bếp làm món ăn ngon, còn có quản gia người hầu chăm sóc phục vụ.

Hắn nhớ tới ngày đầu tiên đến An gia, Tề Tĩnh dắt hắn tới một căn phòng.

Căn phòng đó rất lớn, rất xa hoa.

Còn có sân phơi có thể trồng cây làm một cái vườn nhỏ.

Tề Tĩnh cười nói với hắn, “Tiểu Hạo, sau này đây là phòng của con, đây cũng là nhà của con.

Dì với chú An sẽ chăm sóc con tới khi con lớn, cho nên con cứ an tâm ở lại đây đi.”

Sau đó khi hắn trưởng thành, hắn rời khỏi An gia.

Ra ngoài học đại học, ở nhà trọ cho sinh viên bình thường.

Hắn mới tự mình thể nghiệm cái gọi là: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan(1).

(1) Từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.

(cre trithucvn.org)

Hắn muốn quay lại An gia, muốn tiếp tục ở căn phòng Tề Tĩnh cho hắn, muốn vĩnh viễn ở lại biệt thự giàu có đó, sống cuộc sống được quản gia người hầu phục vụ.

Điện thoại di động reo lên, là Từ Lỗi gọi.

“Quý Hạo, cổ quyền anh xin chuyển nhượng tôi mua mãi vẫn không được.

Đưa đơn mấy lần đều vô dụng!”

Trình Quý Hạo vì bị sốt mà giọng khàn khàn, “Cậu tự tới phòng tài vụ hỏi thử xem.”

Từ Lỗi: “Tôi hỏi rồi, bọn họ nói vẫn đang tra nguyên nhân.

Haiz, hay bỏ đi, sau này rồi mua.”

“Không được!” Trình Quý Hạo vội vàng gọi, “Cậu hỏi lại đi, ngày mai nhất định phải chuyển được!”

Từ Lỗi nghi vấn, “Anh… anh có phải thiếu tiền không? Cũng đúng, không thiếu tiền ai lại đi chuyển cổ phiếu của nhân viên.

Được, để mai tôi đi hỏi.”

Vừa cúp điện thoại thì lại nhận được cuộc gọi khác.

Điêu ca.

Trình Quý Hạo lạnh cả người, nặng nề thở một hơi, “Alo!”

Điêu Ca lên tiếng, “Alo, Trình tiên sinh.

Nói chuyện với anh em mà giọng tệ vậy.

Hạn cuối của chúng ta là ngày mai, nếu như anh không chuyển tiền, chúng tôi sẽ…” Hắn cười haha một tiếng, uy hiếp, “Chúng tôi sẽ đi xin An thiếu gia khoản tiền này đó.

Tôi biết An thiếu gia chắc chắn sẽ chi nhiều tiền để biết ai là người hại mình.”

Trình Quý Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, “Sáu triệu, muốn có là có liền à.

Không chờ được thì mai cứ đi nói với An Ca! Đừng hối tôi nữa!”

Điêu ca sửng sốt, “Trình tiên sinh muốn bung bét hết à? Mấy anh em chúng tôi ra vào đồn cảnh sát như cơm bữa, nếu Trình tiên sinh bị ở tù thì coi như tương lai mất sạch đấy.”

Trình Quý Hạo mắng, “Đã nói là cho tôi thêm mấy ngày, các người muốn chờ hay không thì kệ! Cút đi!”

Hắn cúp máy rồi ném điện thoại đi, kéo chăn trùm lên đỉnh đầu.

Điêu ca bị Trình Quý Hạo mắng rồi cúp điện thoại, hơi hoảng hốt, sau đó mắng, “Trình Quý Hạo này không muốn sống nữa rồi! Dám cúp máy tao, là tưởng chúng ta không dám tố cáo hắn với An gia chứ gì!”

Một thằng nhóc đầu đinh đứng cạnh hắn tỉnh táo nói, “Chúng ta đi tìm An gia chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao, đến lúc đó An gia báo cảnh sát, chúng ta cũng bị bắt.

Muốn tiền, vẫn là phải đào từ Trình Quý Hạo này.”

Điêu ca vỗ lên đầu hắn, “Vẫn là mày thông minh, nhưng chúng ta cứ chờ, lỡ hắn không chuyển tiền thì sao?”

Điêu ca trầm tư, “Chờ nghĩ thêm cách ép hắn.

Với lại anh đã điều tra rồi, Trình Quý Hạo này rõ ràng được An gia nuôi lớn, nhưng giờ lại muốn đi hại tiểu thiếu gia của nhà bọn họ.

Chúng ta làm vậy cũng không bằng một góc tên lòng lang dạ sói đó, các anh em cứ nghĩ vì dân trừ hại đi.”

Nhóc đầu đinh gật đầu, “Họ Trình này, đúng là không phải người!”

Điêu ca suy nghĩ một hồi, nói, “Đi, anh có cách rồi!”

Đầu đinh tò mò hỏi, “Cách gì?”

Điêu ca cười haha nói, “Đi chặn đường An thiếu gia.”



Hôm nay An Ca lại đi làm.

Sáng sớm An Thừa Lâm phái tài xế và vệ sĩ tới đón hắn, ở bên ngoài khu biệt thự đậu xe chờ.

Đợi An Ca xuất hiện lập tức chạy ra đón:

“An thiếu gia.”

“Chào buổi sáng, An thiếu gia.”

An Ca đi theo bọn họ lên xe, “Đi thôi.”

Sau đó vẫy tay chào Cố Sâm ở phía sau, ý bảo gặp lại sau.

Cố Sâm nhìn tài xế và vệ sĩ của An Ca, đúng là vóc dáng cao ráo, thân hình vạm vỡ.

Lại thấy vệ sĩ cầm túi xách cho hắn, một tay cầm túi, một tay mở cửa xe, thái độ rất tốt mời An Ca lên xe.

Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, lên ghế phó lái ngồi vào.

Cả quá trình, tiểu thiếu gia không cần đụng một ngón tay, thoải mái ngồi trong xe rộng rãi, vững vàng chạy đi.

Đúng là quá nuông chiều!

Cố Sâm hừ một tiếng, tăng tốc đuổi theo.

Nhưng mà hắn phát hiện, sau khi xe An Ca rời khỏi nhà, bên cạnh có một chiếc trông như xe giao hàng, chạy theo.

Buổi sáng lượng xe lưu thông ngoài đường rất đông, nên xe đi rất chậm.

Chiếc xe điện cũng không nhanh không chậm đuổi theo.

Cố Sâm cảnh giác, hắn ghi nhớ biển số, gọi cho An Ca, “Cậu thấy chiếc xe màu vàng không? Hình như đang đi theo cậu?”

An Ca nói, “Nhìn thấy, rất khả nghi.”

Giọng nói ngoài dự đoán rất bình tĩnh.

Cố Sâm hỏi, “Có báo cảnh sát không?”

“Bọn họ không làm gì cả, chúng ta báo cảnh sát cũng vô dụng.

Với lại lỡ chúng ta hiểu lầm thì sao?” An Ca hỏi lại.

Chiếc xe lần này không giống hai chiếc dùng biển số giả lần trước, hắn bây giờ không có bất kì bằng chứng hay lý do gì để tra xét chiếc xe bình thường kia.

“Cậu muốn làm thế nào?”

An Ca ngồi trong xe, vệ sĩ cũng nhận được tình báo, xoay đầu chờ chỉ thị của An Ca, hắn nói, “Bên cạnh tôi có hai người anh em cơ bắp cuồn cuộn, bụng tám múi, tôi sợ cái gì.”

Nói xong, giơ ngón cái với anh đại ca vệ sĩ, bày tỏ rất kính nể cơ bắp trên cánh tay hắn.

Anh đại ca vệ sĩ cũng giơ ngón cái lại, bày tỏ: Cám ơn tiểu thiếu gia.

Cố Sâm: …

Sao An Ca biết vệ sĩ có cơ bụng tám múi? Nhìn thấy tận mắt rồi?

Hắn tưởng tượng cảnh An Ca ngồi trong xe, tiểu thiếu gia tùy ý dựa vào lưng ghế, hất cầm ra lệnh cho vệ sĩ: Ê, cho tôi xem cơ bụng của anh đi.

Vệ sĩ không biết làm sao chỉ có thể kéo áo lên, lộ ra cơ bụng tám múi cho tiểu thiếu gia xem.

Cố Sâm trong nháy mắt trầm xuống, “Chuyện theo dõi lần trước còn chưa giải quyết xong, cậu cảnh giác một chút! Nhìn cơ bụng cái gì!”

“Biết rồi.” An Ca nói, “Với cũng có anh ở đây mà? Sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Chỉ cần đi theo nam chính trong tiểu thuyết, hắn sẽ không gặp chuyện.

Không phải à?

Cố Sâm nghe thấy câu này rất dễ chịu, môi hơi cong lên hỏi, “Cậu còn tới công ty không?”

“Còn.” An Ca nói, “Hôm qua đã đồng ý họp với mấy chủ quản rồi, không đi không được.

Tới công ty tôi sẽ bảo tài xế âm thầm đi theo chiếc xe đó, âm thầm điều tra, anh đừng xen vào.”

Cố Sâm “Ừ.” một tiếng.

Nhưng hắn vẫn đi theo An Ca cho tới khi chiếc xe lái vào hầm gửi xe, chờ chiếc xe điện kia đi rồi mới quay về công ty của mình.

Trên đường đi, hắn đột nhiên nghĩ, cái này có khác gì đưa An Ca đi làm đâu?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play