An Ca tới An thị báo danh, mới vừa bước vào công ty đã thu hút không ít sự chú ý.

Sau khi Tề Tĩnh phái người đi đón hắn, liền dẫn hắn vào phòng giám đốc nói chuyện với các chủ quản.

Trước đó, hai ông bà chưa bao giờ nghĩ An Ca sẽ tới công ty đi làm.

Chỉ để một cái chức ngồi chơi xơi nước cho hắn.

Dù sao con trai chỉ cần nắm cổ phần công ty, ngồi một chỗ riêng trong hội đồng quản trị, đời này coi như ăn ăn uống uống, vui đùa quậy phá một chút cũng sống an ổn được cả đời.

Vì thế hai người chưa từng dẫn hắn đi gặp nhân viên cấp cao của công ty, hôm nay là lần đầu tiên.

An Ca đi theo Tề Tĩnh, mang sự khiêm tốn trên mặt chào hỏi từng vị trưởng bối trong hội đồng quản trị.

Ôn hòa dễ gần nhưng vẫn không làm mất đi dáng vẻ của tiểu thiếu gia nhà họ An.

Đi qua từng người, có chờ mong, có cảm thán, cũng có người nghi ngờ nhìn hắn.

Mà giữa các nhân viên ngồi trong phòng làm việc cũng âm thầm trò chuyện: Tiểu thiếu gia trông đẹp trai ghê, còn kết hôn với nam thần quốc dân, đủ các thể loại vấn đề.

Sau hơn một tiếng trò chuyện, An Ca tới văn phòng mà Tề Tĩnh chuẩn bị cho mình.

Thân là con trai của chủ tịch kiêm tổng giám đốc, hắn gần như có quyền hạn hỏi thăm tất cả các phòng ban, có thể thấy tư liệu cơ mật của An thị.

Đây chính là thứ hắn mong muốn.

Trước tiên hắn dùng bảng tài vụ của An thị đi phân tích một bài toán mạo hiểm, sau đó bắt đầu kiểm soát tài vụ lẫn số liệu đã qua tay Trình Quý Hạo xử lý.

Kết quả rất nhanh tìm ra được manh mối.

Chiều hôm nay Trình Quý Hạo đệ đơn xin chuyển nhượng cổ phần của công ty, số lượng cổ phiếu trị giá một triệu.

Nhưng mua được cổ phiếu của nhân viên chính là cầm cổ tức bằng tài sản(1) trong tay, thế mà Trình Quý Hạo lại bán đi?

(1) Cổ tức bằng tài sản (tiếng Anh: Property Dividend) là khoản lợi nhuận được biểu hiện dưới dạng các thành phẩm, hàng hóa, bất động sản, cổ phiếu hay các tài sản tài chính mà doanh nghiệp trả cho các cổ đông.

Tại sao?

Chẳng lẽ thiếu tiền?

An Ca trầm tư.

Trình Quý Hạo mà thiếu tiền?

Hắn sao lại cần nhiều tiền như vậy?

An Ca nghĩ tới chuyện về học trưởng, còn có hai chiếc xe dùng biển số giả đi theo dõi mình.

Trước mắt vẫn còn chưa có bằng chứng chỉ ra là do Trình Quý Hạo làm, nhưng xem số tiền này chuyển đi đâu có khi sẽ tìm ra manh mối.

Cho dù như thế nào, trước hết phải để ba biết Trình Quý Hạo đang thiếu tiền.

Hắn cầm ống tai nghe của điện thoại để bàn lên, bấm vào đường dây phòng chủ tịch.

An Thừa Lâm: “Alo.”

Giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm.

An Ca cười nói, “Ba, là con.”

An Thừa Lâm hơi sững ra, sau đó cười.

Ông bận rộn nhiều việc, không có thời gian dẫn An Ca đi gặp mấy nhân viên cấp cao, nên mới giao cho Tề Tĩnh.

Nhưng sau khi nghe con trai gặp các quản lý bộ môn đều được khen ngợi.

Mặc dù có vài người chỉ là tâng bốc, nhưng làm cha đương nhiên trong lòng vẫn vui vẻ lẫn an tâm.

Ông cười mắng, “Thằng nhóc thúi, gọi cái gì đó?”

An Ca giả vờ làm tiểu bạch thỏ, “Ba, nhân viên công ty mình có thể sở hữu cổ phiếu công ty hả, sau này con cũng có phải không?”

An Thừa Lâm mắng hắn, “Còn chưa làm việc đã muốn tiền, trước hết đi đọc quy định cho nhân viên về chuyện này đã.

Mắc công làm người ta cười con, thiệt tình!”

“Con mới thấy anh Quý Hạo xin chuyển nhượng cổ phiếu của nhân viên, còn thấp hơn giá thị trường nhiều, con có thể mua của ảnh không?”

“Nó muốn bán cổ phiếu của nhân viên?!” An Thừa Lâm kinh ngạc, sau đó mấy giây thì trầm thấp đáp, “Bây giờ con chưa có quyền hạn để mua, muốn tiền thì để ba mẹ chuyển cho.”

An Ca ‘thất vọng’, “Vậy cũng được.”



Thời gian nghỉ trưa, trong mấy căn lều được dựng bằng tấm ván để chắn gió lạnh, công nhân tụ lại ăn mì nóng hổi, rảnh rỗi nói chuyện phiếm.

“Mang giày da mặc âu phục tới công trường, là đóng phim hay đi làm việc?”

“Còn ngại bị lạnh các kiểu, đúng là tự xem mình là đại thiếu gia!”

“Quản sự Trình người ta được nhà họ An nuôi lớn đó ông.”

“Vào gia phả An gia à? Vả lại người ta nuôi hắn lớn như vậy, hắn không làm mà muốn có ăn sao.”

“Xuỵt xuỵt nói nhỏ thôi.

Người tới.”

Trình Quý Hạo mặt lạnh đi tới căn lều, nói với mấy công nhân rảnh rỗi bên trong, “Ăn có bữa cơm mà lâu thế, ăn xong thì mau ra làm việc đi.”

Mấy ông ở công trường không giống thành phần tri thức làm việc trong văn phòng, bọn họ chuyển bao nhiêu gạch thì kiếm bấy nhiêu tiền, dùng thể lực và kỹ thuật.

Khi nói cũng rất to, một ông chú đang ngồi xỉa răng, cười qua loa nói, “Quản sự Trình, bây giờ là thời gian nghỉ trưa nha.

Với lại làm chậm cũng đâu phải lỗi của bọn tôi, ai bảo các cậu không mua đủ vật liệu chứ.”

Một thanh niên gầy ngồi bên cạnh ông chú cũng cười haha theo, “Quản sự, tôi khuyên anh nên đội mũ bảo hiểm vào, coi chừng có cái gì rơi xuống rớt trúng đầu đó.

Người anh quý như kim cương, lỡ bị thương chúng tôi sao chịu trách nhiệm nổi.”

Tú tài gặp binh lính.

Trình Quý Hạo luôn dùng thái độ lịch sự tao nhã đối đãi với mọi người, nhận được bao nhiêu tiếng khen và tin đồn tốt.

Hắn ở An thị luôn được tâng bốc, bây giờ lại bị những người ở công trường này giễu cợt.

Trong lòng bực bội và tức giận, khiến hắn khó mà giữ vững thái độ hòa nhã trước mặt nhóm công nhân này.

Nhưng vẫn không thể nào thô tục giống như bọn họ được.

Mà dáng vẻ quái gở của hắn càng khiến hắn biến thành trò cười của bọn họ.

Trình Quý Hạo mắng trong lòng: Lúc đầu mình bị điên rồi, mới đồng ý với An Thừa Lâm tới cái nơi khỉ ho cò gáy này!

Hắn lạnh lùng liếc mấy người công nhân, lúc xoay người rời đi, không cẩn thận vấp phải thanh sắt.

Trong thời tiết rét lạnh, cơ thể cứng còng khó mà phản ứng nhanh trí, mất đi thăng bằng lảo đảo về trước, cuối cùng té xuống đất.

Thân thể ngã lên mặt đất xi măng lạnh cóng, càng khiến hắn đau hơn.

Trong lều không hề kiêng kỵ phát ra tiếng cười, kèm theo một câu nói, “Quản sự Trình, anh thay đôi giày khác đi.

Giày da đắt như thế bị rách thì uổng lắm.”

Gió rét thổi qua, làm bụi đất bay vào mặt hắn, da khô nứt bị đâm mà đau.

Giờ phút này giống như đám mây ngã vào đống bùn, chật vật chịu không nổi.

Trình Quý Hạo đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất dính trên áo khoác bằng lông cừu, trong tầm mắt chế giễu ở phía sau, từng bước rời đi.

Hắn lên xe, mở lò sưởi.

Gương mặt căng thẳng không nhìn ra tâm trạng thật sự.

Điện thoại để trong áo khoác reo lên, người gọi tới là: Từ Lỗi.

Hắn hít sâu một hơi, sửa lại tâm tình, “Này, Từ Lỗi, cậu mua cổ quyền chuyển nhượng của tôi chưa?”

Từ Lỗi bất đắc dĩ nói, “Chưa! Tôi mới vừa thử mua cổ phiếu nhân viên anh chuyển nhượng, nhưng bên trong hình như bị lỗi, tôi làm sao cũng không mua được.”

Trình Quý Hạo nhíu mày, quái lạ, “Sao lại thế? Cậu thử lại xem.”

Từ Lỗi không biết làm sao, “Tôi thử cả buổi trưa rồi.

Để lát nữa tôi làm lại.

À đúng rồi, anh biết không, An thiếu gia hôm nay tới công ty đi làm.

Cả công ty ai cũng bàn về chuyện này!”

Từ Lỗi khen tấm tắc, “Trời ơi, anh cũng không nói, tiểu thiếu gia nhà họ An đẹp trai thế.

Đứng trong phòng làm việc cười với mọi người một cái, nhìn y như ngôi sao vậy.

Mấy anh em trong phòng cũng muốn cong luôn.”

Trình Quý Hạo mới chỉnh tâm trạng, giờ lại căng cứng, hắn cắt ngang Từ Lỗi, nói, “Tôi biết rồi.

Cậu đi xem có mua được cổ quyền của tôi không, nếu không được thì tới phòng thông tin phản ánh vấn đề, phải nhanh một chút.”

“Được rồi! Anh cần tiền gấp thế.”

Cúp điện thoại, Trình Quý Hạo mở nhóm chat của công ty lên.

Lúc trước khi mới vào công ty làm nhân viên, hắn có tham gia nhóm chat này.

Nhưng chưa từng nói gì, cũng không xem nhân viên bàn tán chuyện gì.

Mà bây giờ đã có mấy ngàn tin nhắn mới:

Tiểu thiếu gia buổi trưa tới căn tin ăn cơm, còn cười với tôi một cái.

Đẹp trai xỉuuuu

Mấy người không thấy lúc tiểu thiếu gia mua cơm xong, dì bán cơm bảo lấy thẻ nhân viên trả mà bối rối luôn.

Còn hỏi: Dì ơi, con không có thẻ nhân viên, có thể trả tiền mặt được không? =))

Dì cho là tiểu thiếu gia ăn quỵt, còn mắng: Không có thẻ nhân viên vậy cậu vào đây bằng cách nào?

Tiểu thiếu gia uất ức nói: Ba mẹ con dắt vào

=))))))) Đáng yêu vậy chòiiiii

Dễ thưn xỉu óooo~ Công ty của mình mà không được ăn cơm =))))

Trước đó là ai nói tiểu thiếu gia là ma vương hại đời đó, tôi thấy là hoàng tử bé rồi



Trình Quý Hạo “Bộp” một tiếng úp điện thoại xuống.

Cái này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn.

An Ca tùy hứng kia sao có thể cười với nhân viên được? Sao lại tới căn tin ăn cơm? Không hề gây chuyện làm người ta mắng chửi mà còn khiến nhiều người khen nó dễ thương?

Đây là làm bộ đi.

Là ai dạy nó?!

Từ Lỗi rất nhanh nhắn lại cho hắn:

Vẫn không mua được.

Tôi hỏi phòng thông tin nói, bên đó nói web không có vấn đề, để tôi hỏi lại phòng kế toán.

Phòng kế toán nói sẽ báo cáo lên trên điều tra nguyên nhân, kêu chúng ta chờ.

Trình Quý Hạo nặng nề đánh lên bánh lái: Chờ! Chờ tới bao giờ!

Tại sao cứ không như ý vậy!

Hình như bắt đầu từ hôn lễ, mọi thứ đều trở nên không thuận lợi.

An Ca vẫn là An Ca đó, nhưng tại sao càng ngày càng nhiều người tiếp cận nó và thích nó.

Đúng vậy.

Chính là vì thân phận của nó.

Trình Quý Hạo dựa vào lưng ghế hít một hơi thật sâu.

Cũng bởi vì nó là con trai của chủ tịch An thị, con trai độc nhất của gia tộc đờinày.

Nó chẳng cần làm gì, chẳng cần cố gắng cũng có thể lấy được số tài sản kếch xù cùng sự tâng bốc của vạn người.

Tại sao lại không công bằng như vậy!



An Ca ở công ty cả ngày thu hoạch được rất nhiều.

Trừ lúc tới căn tin không có thẻ nhân viên làm mọi người cười một trận ra, thì tất cả đều thuận lợi.

Nhất là buổi chiều khi vào phòng ban AUM, hắn tra được các tin tức mới cùng với các số liệu trợ giúp hắn rất nhiều trong việc nắm bắt thị trường chứng khoán.

Hắn còn biết An Thừa Lâm đã chặn đứng Trình Quý Hạo chuyển nhượng cổ quyền của mình, nội bộ công ty cũng đang âm thầm điều tra nhân viên cấp cao nào giúp Trình Quý Hạo làm sổ sách giả.

Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Lúc chuẩn bị tan việc về nhà, An Ca nhớ tới lời Cố Sâm bảo tới đón mình.

An Ca thấy phiền Cố Sâm quá, định gọi xe về nhà.

Lại nghĩ tới chuyện đi uống cà phê bị chụp lén, nên vẫn chọn cách phải cẩn thận.

Trước khi nội dung cuốn tiểu thuyết còn chưa hoàn toàn xoay ngược lại, ở cạnh nam chính vẫn an toàn hơn.

Hơn nữa Cố Sâm cũng đã nói là phụ trách an toàn của mình.

An Ca suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên nhắn cho Cố sâm một tin: Cố tổng, tôi tan ca.

Cố Sâm đang họp.

Lúc điện thoại cá nhân rung lên, trợ lý trước tiên đưa cho hắn xem.

An Ca: Cố tổng, tôi tan ca.

Cố Sâm cau mày: Cậu tan ca thì nhắn cho tôi làm gì?

Rồi lại đột nhiên nhớ ra, buổi sáng hắn tự mình đồng ý đi đón tiểu thiếu gia.

Lại phải đưa đi, lại phải đón về.

Sao hắn giống tài xế của tiếu thiếu gia này quá vậy.

Hắn nhìn đồng hồ, nói với mấy nhân viên làm báo cáo, “Mọi người cứ họp, lát nữa đem báo cáo vào phòng làm việc của tôi.”

Nói xong rời khỏi phòng họp.

Trương Hằng đi theo ra cửa, hỏi, “Cố tổng, có chuyện gì gấp phải đi sao?”

Cố Sâm nhàn nhạt nói, “Đón người.”



Cố Sâm thật sự tới đón An Ca, mặc dù hai công ty cách không xa mấy, nhà của Cố Sâm cũng nằm ở khu trung tâm.

Nhưng qua đón rồi đưa về cũng phải mất cả tiếng.

Nhất là khi Cố Sâm đưa An Ca về nhà rồi còn phải quay lại công ty làm việc.

An Ca hơi áy náy, “Làm phiền Cố tổng, ngày mai vẫn là để tôi tự lái tới công ty đi.”

Cố Sâm suy nghĩ một chút, “Xe của cậu dễ bị nhận diện quá, ngày mai tôi nhờ tài xế đưa đón cậu.”

“Không cần.” An Ca từ chối, “Tôi bảo ba tôi phái vệ sĩ theo là được.”

Vừa nhắc tới vệ sĩ, mắt An Ca liền phát sáng, “Hôm đó anh thấy không, vệ sĩ của ba tôi rất lợi hại, nhảy xuống xe trong nháy mắt đã khống chế được hai người đó.

Động tác như quay phim vậy, quá trời mạnh!”

Cố Sâm trầm mặc quay cửa xe lên, quẹo cua rời đi.

Tiểu thiếu gia chê mình không bằng đám vệ sĩ của ba cậu ta?

Đám côn đồ cắc ké đó một người cũng đánh được, cần gì tới vệ sĩ.



Vào trong nhà, An Ca về phòng kiểm tra báo cáo cuối ngày về giá cổ phiếu của công ty Cố Sâm, xem mình lời được bao nhiêu tiền.

Rồi bắt đầu chỉnh sửa số liệu lấy được ở An thị, bắt đầu tìm hướng đi mới.

Bất giác thời gian trôi qua hồi lâu, buổi tối đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Đã trễ vậy rồi, ai lại tới?

An Ca thấy lạ mở xem camera, thấy người tới là một người đàn ông.

Mặc một bộ âu phục màu trắng, trông còn rất tuấn tú, nhìn dáng cũng khá cao.

Hơn nữa người đàn ông này hình như biết An Ca đang nhìn mình, trên mặt luôn treo nụ cười.

An Ca mờ mịt hỏi, “Xin hỏi, anh là…?”

Nụ cười của người kia càng tươi hơn, “A, là chị dâu sao? Em là Vi Gia Văn, là bạn của Cố Sâm.”

… Chị dâu.

An Ca phản ứng hồi lâu mới biết cái xưng hô này là gọi hắn.

Nhưng nơi này là nhà của Cố Sâm, trong hợp đồng hôn nhân một năm có ghi, nếu không có sự đồng ý của Cố Sâm, không được mở cửa cho bất kì ai.

Hơn nữa dì Vương cũng đã xong việc đi về, bây giờ trong nhà chỉ có một mình hắn, để an toàn hắn không dám cho người lạ vào nhà.

Hắn khách sáo từ chối, “Bây giờ Cố tổng không có ở nhà, nếu không thì anh chờ ngày mai lại tới.”

Vi Gia Văn cười, “Em biết, em tới thăm chị dâu mà.”

Nói xong còn giơ hộp quà với một bó hoa tươi lên.

An Ca cố gắng tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, vẫn không nhớ ra một người nào tên là Vi Gia Văn.

An Ca lần nữa từ chối, “Nhưng tôi không biết anh, với lại Cố tổng cũng không đề cập tới anh với tôi.

Nếu là bạn của Cố tổng, tốt nhất là liên lạc trước với anh ấy rồi hãy tới.”

Khi nói chuyện, hắn cầm điện thoại giơ lên chụp một tấm hình của Vi Gia Văn, gửi cho Cố Sâm.

Trước cửa có người bấm chuông nói tới thăm tôi, có thể mở cửa không?

Vi Gia Văn ngoài cửa bị An Ca mấy lần từ chối vẫn rất kiên nhẫn.

Hắn nhún vai tỏ vẻ không biết làm sao, “Không nghĩ tiểu thiếu gia lại cẩn thận như vậy.

Em biết anh mà, trước kia em còn hay cùng dì Tề Tĩnh đi xem ca nhạc nữa.”

Người này còn biết mẹ mình?

An Ca ngoài miệng ứng phó, “Phải không, vậy anh chờ một chút.”

Tay lại gửi hình qua cho Tề Tĩnh: Mẹ biết người này không?

Tề Tình rất nhanh trả lời: Không biết, người này là ai?

Sau đó Cố Sâm cũng trả lời: Không biết, đừng mở cửa! Gọi an ninh đi.

Cố Sâm và Tề Tĩnh đều không nhận ra Vi Gia Văn.

An Ca nhìn Vi Gia Văn cười nhu hòa trong màn hình mà lạnh run cả người: May mà không mở cửa!

Cả thế giới này toàn mang ác ý với nhân vật chốt thí của hắn, mọi chuyện cứ cẩn thận cho chắc ăn!

Vì vậy An Ca nghe lời Cố Sâm, nhấn nút gọi an ninh.

Vi Gia Văn đứng trước cửa, mãi cho đến khi chuông cửa tắt đèn, nụ cười trên mặt liền cứng lại.

An Ca không mở cửa cho mình.

Chẳng lẽ hắn biết quan hệ giữa mình và Cố Sâm, cố tình nhắm vào mình?

Nếu thế thì càng tốt.

Hắn cười nhạt trong lòng.

Bàn tay nắm lại đang chuẩn bị giơ lên nhấn chuông lần nữa, một chiếc xe an ninh của khu biệt thự đã chạy về phía hắn.

Xe dừng lại bên cạnh hắn, một người nhảy xuống, nói, “Chào tiên sinh, mời ngài đi cùng chúng tôi.”

Vi Gia Văn:?!?!

An Ca dám kêu an ninh tới đuổi hắn đi!

Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.

Tiểu thiếu gia nhà họ An trong truyền thuyết quả là cái gì cũng dám làm.

Vi Gia Văn không hoảng hốt cũng không vội vàng, lấy thẻ chủ hộ của mình ra, nói tên và số nhà, cười giải thích, “Tôi cũng là chủ một căn ở đây, đến tìm bạn gây ra chút hiểu lầm thôi.

Hai người chờ tôi giải thích với An thiếu gia một chút.”

Nhân viên an ninh thấy hắn lịch sự nhã nhặn, lại có thẻ chủ hộ, có tên và hình của mình, tên và số nhà đều đúng.

Bốn người nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

Vi Gia Văn lần nữa nhấn chuông cửa.

Đến khi An Ca lại kết nối, hắn lập tức cất nụ cười, giọng nói chất vấn, “An thiếu gia, cậu rốt cuộc là cảnh giác thật hay còn ý gì khác? Chỉ cần tra tên tôi ở trên mạng cũng biết tôi làm nghề gì.”

“Tôi tra rồi.” An Ca nói thật, “Ra một nhà máy gì gì chuyên nuôi heo, chủ tên là Vi Gia Văn, cách liên lạc…”

Giọng nói của hắn sang sảng vang qua hộp đen, mấy nhân viên an ninh phía sau nghe thấy thiếu chút nữa phì cười.

Vi Gia Văn đen mặt.

Hắn cắn răng kiên nhẫn giải thích, “Tên tiếng Anh của tôi là Kevin Vi, tôi cho là những người có chút hiểu biết về giới âm nhạc cũng sẽ biết cái tên này.”

Ẩn ý nói An Ca không có hiểu biết.

“Oh, vậy hả? Kevin Vi?”

An Ca chậm rãi hỏi, “Tiếng Anh viết làm sao? Đợi xí tôi tìm đã.”

An Ca chắc chắn là cố ý!

Vi Gia Văn hít một hơi thật sâu, “Kev…”

An Ca cắt ngang, “Tôi biết chữ Kevin rồi, còn chữ phía sau viết làm sao?”

Các nhân viên an ninh lại không nhịn được cười, phát ra tiếng cười trộm.

Vi Gia Văn nghiêng đầu liếc mấy nhân viên an ninh, hít sâu lần nữa, “W.E.I.”

Đợi một hồi, giọng của An Ca lại vang lên từ hộp đen, “Úi dồi ôi, là nghệ sĩ piano luôn, còn là nhà sáng tác, ghê.”

Vi Gia Văn cười như không, “Vậy xin hỏi An thiếu gia có thể mở cửa chưa?”

“Chờ tôi một chút.” An Ca nói, “Tôi phải hỏi Cố Sâm có biết một nghệ sĩ piano tên là Kevin Vi không đã.”

Mấy nhân viên an ninh phía sau bụm miệng cười.

Vi Gia Văn cũng bị chọc tức, hắn nghiêng đầu hỏi mấy nhân viên an ninh, “An thiếu gia mấy tuổi rồi? 20 tuổi rồi đi.

Dáng vẻ cảnh giác như vậy, không biết còn tưởng học sinh tiểu học không có ba mẹ ở nhà.”

Lên tiếng là lại mang ý châm chọc.

Mấy nhân viên an ninh bày tỏ thái độ, “Dù sao thân phận của người ta cũng không bình thường, cảnh giác là tốt mà.

Nếu không thì Vi tiên sinh chờ Cố tiên sinh về rồi hãy tới, hoặc liên lạc cho Cố tiên sinh bảo An tiên sinh mở cửa cho ngài.”



An Ca thật ra là đang cố tình kéo dài thời gian, hắn đã sớm tra ra thân phận của Vi Gia Văn.

Nhưng nghĩ tới xung quanh hắn toàn là những người muốn bày mưu hại hắn, khiến hắn không dám mạo hiểm ở chung với một người đàn ông xa lạ.

Dù sao Cố Sâm cũng sắp về, lát nữa để Cố Sâm ứng phó với vị nghệ sĩ piano này tốt hơn.

Hắn thoải mái làm ổ trên sô pha, cầm một ly trà nóng lên uống, nhắn tin cho Cố Sâm:

Khách nói tên tiếng Anh của hắn là Kevin Vi, là nghệ sĩ piano, bây giờ còn đang chờ trước cửa.

Bao lâu nữa thì anh về?

Suy nghĩ một chút, lại nhắn tin cho Tề Tĩnh: Mẹ, người kia tên là Vi Gia Văn, nói là nghệ sĩ piano, mẹ thật sự không biết?



Liên lạc với Cố Sâm?

Vi Gia Văn cười nhạo, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Mấy hôm trước hắn cố ý chụp hình An Ca và Lục Phong ngồi uống cà phê, gửi cho Cố Sâm, cũng hỏi có thể tới thăm chị dâu không.

Cố Sâm trả lời hắn là: Không cần.

Không cần này, rốt cuộc là không cần xem An Ca là chị dâu, hay là không cần gợi ra sự lúng túng bao năm không gặp.

Cho dù là cái nào, hắn biết Cố Sâm sẽ không thích một người như An Ca.

Trong mắt Cố Sâm chỉ có sự nghiệp, từng bước từng bước đi lên chỉ vì quyền thế và tương lai, không thể nào cưới một tiểu thiếu gia, chỉ biết quần là áo lụa kéo hắn lại được.

Tính một chút thời cơ, nhìn tình thế trước mắt, cũng biết Cố Sâm lợi dụng danh tiếng và mang giao thiệp của An Ca để củng cố cho mình.

Đây là một cuộc hôn nhân lợi dụng lẫn nhau, tương lai Cố Sâm nhất định sẽ ly dị với An Ca.

Chỉ cần mình không rời đi, giống như ngày trước luôn ở bên cạnh ủng hộ Cố Sâm, nhất định sẽ có ngày Cố Sâm yêu mình.

Bây giờ hắn xuất hiện ở đây, một là muốn cho Cố Sâm một sự kinh hỉ, cũng muốn làm An Ca trở tay không kịp.

Cho nên mới không liên lạc với Cố Sâm, nhưng không nghĩ lại bị nhốt ngoài đường.

Dưới ánh nhìn soi mói của nhân viên an ninh, hắn gọi điện cho Cố Sâm.

“Alo.”

Giọng nói của Cố Sâm vang lên, trầm ấm quen thuộc, khiến vẻ mặt cứng ngắc của hắn thả lỏng đi nhiều.

“Sâm ca.” Hắn gọi một tiếng, trong giọng nói một chút uất ức, “Em ở trước cửa nhà anh chờ hơn nửa tiếng rồi, chị dâu không chịu mở cửa cho em, tay em lạnh hết trơn.”

Lời này ngược lại là thật.

Hắn vốn muốn mình trông tao nhã mà chỉ mặc một bộ âu phục mỏng, trời thì tối gió còn rét, hắn đã sớm lạnh cóng.

Cả mười ngón tay luôn chú trọng chăm sóc cũng cứng đờ.

Cố Sâm chỉ “À” một tiếng, rồi nói, “Trước khi tới thì cũng phải gọi cho anh một tiếng.”

“Em không nghĩ phải gọi, trước đây tìm anh đi chơi toàn tới thẳng nhà gõ cửa thôi.

Năm năm trôi qua, chúng ta lại…” Giọng nói hắn nhẹ đi, khẽ thở dài, “Lại bị một cánh cửa ngăn trở.”

Trong lời nói tỏ ý An Ca vô lễ, cố ý không mở cửa cho hắn.

Chẳng qua Cố Sâm cũng chẳng tỏ thái độ gì, nhàn nhạt nói, “Em tìm anh có chuyện gì?”

“Em…”

Vi Gia Văn ngừng một lát.

Thái độ của Cố Sâm đối với hắn có chút lạnh nhạt, khiến hắn không khỏi có hơi luống cuống.

Vi Gia Văn ổn định lại tâm tình, nhẹ giọng nói, “Nhiều năm không gặp, tới thăm bạn cũ cũng không được sao?”

“Được, anh sắp về tới nhà, em đợi thêm một lát đi.” Cố Sâm nói xong thì cúp điện thoại.

Vi Gia Văn:???

Nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt cùng mấy nhân viên an ninh luôn đề phòng hắn, Vi Gia Văn hoảng hốt.

An Ca không có chút phép tắc, cố tình không mở cửa, Cố Sâm lại chẳng nói gì, còn bảo mình đứng đây chờ?

Nhưng mà rất nhanh liền có chiếc xe quẹo vào, đèn xe lóa mắt không nhìn thấy biển số lẫn người ngồi trong xe.

Cơ mà Vi Gia Văn biết Cố Sâm về tới.

Hắn áp chế tâm trạng trong lòng, đứng thẳng, buông lỏng bả vai, nở nụ cười.

Đợi đến khi thấy người đàn ông bước xuống xe, cơn giá lạnh tựa như biến mất.

Trong mắt, trong tim chỉ có người đàn ông đã năm năm không gặp kia — Cố Sâm.

Năm năm, người đàn ông này không hề thay đổi.

Vẫn đẹp trai như vậy, vẫn đáng tin, không nhịn được mà muốn dựa vào.

Cố Sâm xuống xe đi về phía hắn, “Gia Văn, sau này trước khi tới thì nói anh một tiếng.

Đợi lâu lắm không?”

“Cũng tạm…”

Vi Gia Văn trông có chút sợ, theo bản năng nói câu đó xong, lập tức tỉnh táo, nói, “Em, em chờ gần một tiếng rồi.

Lạnh muốn chết.”

Cố Sâm cau mày, “Lâu vậy.”

Đồng thời, cánh cửa khi nhận diện chủ nhân cũng từ từ mở ra.

Vi Gia Văn nhìn cái sân bên trong qua khe cửa, cười nói, “Đúng là vật không phải người, bây giờ muốn gặp anh, muốn tới nhà anh cũng khó khăn.

Cũng bận bịu, đâu còn giống hồi nhỏ chỉ biết chơi.”

Cố Sâm chẳng có vấn đề gì, cười cười, “Em cũng ở đây?”

Vi Gia Văn cầm hộp quà với bó hoa đi theo Cố Sâm vào trong, trong giọng nói lẫn sắc mặt đều mang sự dò xét, “Em mới mua một căn trong khu này mấy hôm trước, sau này cũng tiện để anh qua nhà em nghe đánh đàn.”

Cố Sâm cũng chỉ cười, nói, “Có thời gian rồi nói.”

Xuyên qua đường gạch trắng, đi lên bậc thang vào biệt thự, Cố Sâm lấy thẻ chìa khóa quẹt lên cửa.

Chẳng qua bọn họ vừa vào nhà, đã thấy An Ca làm ổ trên ghế sô pha.

Tiểu thiếu gia mặc quần áo rộng rãi, thoải mái ngồi trên sô pha, dưới chân là đôi dép bằng nhung.

Tư thế của một chủ nhà.

Tiểu thiếu gia hẳn là vừa tắm xong không lâu, tóc còn hơi ướt, trong căn phòng ấm áp lộ ra vẻ dịu dàng.

Lúc thấy Cố Sâm thì mắt sáng lên, nhảy xuống ghế chạy ra đón, giọng nói trách móc, “Anh cuối cùng cũng về! Để bạn anh đứng ngoài chờ lâu vậy, ngại muốn chết!”

Rõ ràng là hắn không mở cửa, mà giờ còn trách móc Cố Sâm về trễ.

Vi Gia Văn vốn bị gió lạnh thổi tới xanh mặt, giờ thấy dáng vẻ chủ nhà của tiểu thiếu gia, nghe hắn nói như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

Hắn không mặn không nhạt(2) nói, “Không nghĩ An thiếu gia lại là người cẩn thận như vậy, y như con nít chờ ba mẹ về.

Có người lạ gõ cửa, còn phải chờ người lớn về nhà? Ý thức đề phòng không tệ.”

(2) Mang ý chế giễu.

Trên mặt hắn mang nụ cười, nhưng trong lời nói thì chế giễu hành động của An Ca.

An Ca: Trời, cái anh bạn cũ này của Cố Sâm còn dỗi mình.

Vì vậy hắn chỉ Cố Sâm, cười nói, “Không phải tôi không mở cửa cho anh Kevin, mà là ảnh không cho tôi mở cửa.”

Vi Gia Văn nghi ngờ, không dám tin nhìn Cố Sâm.

“Đúng vậy, là anh bảo cậu ấy không được mở cửa.” Cô Sâm gật đầu giải thích, “Dù sao để cậu ấy ở nhà một mình, anh không an tâm.”

Vi Gia Văn kinh ngạc, cứng đờ mặt.

Hai giây sau, hắn bật cười, “Sâm ca vẫn luôn như vậy, đối xử với ai cũng suy nghĩ chu đáo như thế.

Nhớ lại ngày xưa em với Sâm ca là hàng xóm, Sâm ca cũng thường xuyên lo lắng em ở nhà một mình mà qua chơi với em.”

An Ca: Thì ra hai người là bạn từ bé.

Nhưng lúc Vi Gia Văn nói mấy câu này lại cố tình nhìn mình, tựa như trong lời có hàm ý.

Có chút khoe khoang mối quan hệ thân mật giữa hai người.

Với lại lúc Vi Gia Văn gõ cửa là nói tới thăm chị dâu, sau khi vào nhà thì chỉ nhìn Cố Sâm.

An Ca nghĩ tới cái gì, trong lòng có chút buồn cười.

Cho dù Cố Sâm và Vi Gia Văn có phải là mối quan hệ đó hay không, nhưng lời nói ám chỉ rõ ràng xem hắn là tình địch.

Hắn không sợ gây chuyện, nói, “Nhưng mà lúc tôi gửi ảnh của anh cho Sâm ca của anh đó, Sâm ca của anh có nhận ra anh đâu.

Cho nên mới không cho tôi mở cửa nè.”

Vi Gia Văn: …

Cố Sâm vậy mà không nhận ra mình?!

Cố Sâm: …

Hắn hơi lúng túng, liếc nhìn An Ca rồi giải thích với Vi Gia Văn, “Em lớn trông hơi khác, anh nhìn không ra.”

Vi Gia Văn cười khan, vươn tay sờ nửa bên mặt, “Phải không, chắc tại em… gầy hơn hồi trước đi.”

Nói xong, hắn cầm hộp quà và bó hoa đưa cho An Ca, “Đây là quà tặng hai người, chúc Sâm ca và chị dâu tân hôn hạnh phúc.”

Chúc tụi tôi mau ly dị thì đúng hơn.

An Ca cười nhận lấy, “Cám ơn anh Kevin, làm anh tốn kém quá, mời anh ngồi.”

“Chị dâu kêu em là Gia Văn được rồi.”

Vi Gia Văn ngồi xuống ghế sô pha, nhìn xung quanh nói, “Nhà không có bình hoa sao, em nhớ Sâm ca thích bày hoa tươi trong nhà mà.”

Cố Sâm bưng trà ngon ra, “Anh không thích mấy cái đó, toàn do mẹ anh bày vẽ thôi.”

Vi Gia Văn: “Vậy sao, à nói tới dì Đới, mấy năm nay ở nước ngoài tiếc nhất vẫn là món ăn của dì nấu.”

Còn cố ý hỏi An Ca, “Chị dâu cũng ăn món do dì Đới làm rồi đi?”

An Ca: “Vẫn chưa, sau này nhất định sẽ nếm thử.”

“Vẫn chưa à.” Trong mắt Vi Gia Văn mang sự thông cảm, lại nói với Cố Sâm, “Đúng rồi, mỗi tuần anh còn đi đánh bóng ở sân thể dục không? Có dắt chị dâu đi cùng không? Em thấy đội bóng của chúng ta vẫn còn, có muốn kéo chị dâu vào chơi cùng không?”

Cố Sâm lắc đầu, “Không cần, bây giờ anh không có thời gian.”

An Ca từ chối, “Không cần, tôi không thích chơi môn đó.”

Vi Gia Văn cười cười, ánh mắt nhìn An Ca càng mang sự thông cảm.

Sau đó lại tiếp tục nói, câu nào cũng tỏ ra mình thân thiết với Cố Sâm.

Đây không phải thái độ của bạn cũ, ngược lại trông như tới đây khiêu khích.

À, trà xanh bản thực tế tới tận cửa tìm mình đây.

An Ca nghĩ trong lòng, hắn để ly trà xuống, cố ý hỏi Cố Sâm, “Trà này anh pha sao thế, uống ngon ghê.

Em muốn một ly nữa.”

Cố Sâm: …

An Ca sai hắn càng ngày càng thuận miệng.

Nhưng mà vị thiếu gia được nuông chiều này, ở nhà chắc được phục vụ tận họng, đừng nói chi là tự pha trà mà uống.

Cố Sâm nghĩ nghĩ, để ly xuống đi vào bếp pha trà.

Kết quả An Ca cũng đi theo hắn.

Còn đứng sát bên cạnh nhỏ giọng hỏi, “Sau khi chúng ta ly dị, có phải anh sẽ kết hôn với anh ta không?”

Cố Sâm:?!

Tay hắn hơi khựng lại, xém nữa làm đổ nước sôi vào tay, thấp giọng dạy dỗ, “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy, cậu ấy là bạn tôi.”

An Ca kinh ngạc, “Anh không nhìn ra?”

Cố Sâm trừng hắn, “Nhìn ra cái gì?

Trời, thẳng nam.

An Ca biết, Vi Gia Văn là bạn từ bé của Cố Sâm chỉ yêu đơn phương, mà bản thân Cố Sâm thì chỉ lo cho sự nghiệp.

Cố Sâm xem người ta là bạn cũ, mà Vi Gia Văn cứ mãi nhớ về quá khứ, bày tỏ tình cảm, còn khiêu khích “chánh cung” là mình.

An Ca nâng cùi chỏ chọt chọt Cố Sâm, “Vậy chúng ta làm gì, phải giả bộ à?”

Cố Sâm không hiểu hỏi, “Giả bộ cái gì?”

“Chồng chồng đó!”

Cố Sâm liếc mắt cảnh cáo, “Nói chuyện để ý một chút, một năm này chúng ta là chồng chồng, không phải giả bộ.

Đừng để người khác nắm cán.”

An Ca trừng lại, “Biết rồi!”

Vi Gia Văn cố ý nhắc lại nhiều chuyện ngày trước với Cố Sâm, chính là muốn xem phản ứng của An Ca, tốt nhất là sau khi nghe xong, An Ca không vui, đi gây với Cố Sâm.

Mà Cố Sâm thì ghét nhất mấy người ồn ào gây chuyện.

Chẳng qua hắn không nghĩ tới An Ca nghe mấy chuyện này, lại không hề có phản ứng gì, tựa như chuyện của hắn và Cố Sâm không quan trọng.

Hoặc là An Ca không có chút cảm giác với Cố Sâm, hoặc đạo hạnh của tiểu thiếu gia này còn dày hơn hắn nữa.

Mà lúc này.

Hắn nhìn hai người đứng trong bếp, tay cầm ly trà hơi siết lại.

Cố Sâm và An Ca cách biệt chiều cao kha khá, một thì cao ngất, một thì gầy gò, hai người tựa sát vào nhau nói nhỏ thầm thì, thỉnh thoảng làm chút động tác nhỏ.

Quan hệ trông vô cùng thân mật.

Không thể nào, không thể nào.

Cố Sâm làm sao có thể thích một người như An Ca!

Vi Gia Văn thở mạnh.

Đến khi hai người quay lại phòng khách, Vi Gia Văn liếc nhìn bàn tay của An Ca, lập tức hỏi, “Ủa nhẫn cưới của chị dâu đâu? Sao không đeo vậy?”

An Ca lặng yên nhìn trời, lại dò xét nữa?

Vì thế hắn nâng cùi chỏ chọt chọt Cố Sâm, mở miệng trách móc, “Tại anh đó, tối qua cứ sợ nhẫn bị cấn, cứ bắt em tháo ra.

Hại em tìm không thấy luôn.”

Cố Sâm:???

Vi Gia Văn:!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play