Ăn sáng xong, An Ca quyết định về nhà một chuyến.

Một là vì Tề Tĩnh muốn mau chóng giao công việc ở phòng tài vụ cho An Ca.

Hai là lo lắng Trình Quý Hạo ở nhà sẽ làm chuyện gì bất lợi với An gia.

Xe của nguyên chủ là một chiếc Ferrari màu đỏ đã được độ lên, kiểu xe vốn đã bắt mắt bây giờ càng khiến người ta chú ý.

Vì thế chiếc xe này chỉ cần xuất hiện ngoài đường, nhân sĩ trong giới đều biết người ngồi trong xe là tiểu thiếu gia nhà họ An.

Mới xuyên tới đây đã trải qua sóng gió bỏ thuốc, chưa tới mấy ngày lại gặp bài viết “ép học trưởng nghỉ học” ở trên mạng, tất cả đều chỉ ra có người ở sau lưng muốn hại hắn.

Mà bây giờ lái xe trên phố, đối với người muốn hại hắn mà nói giống như đang chỉ: Tôi ở đây nè, tới hại tôi đi.

Suy nghĩ cái này tới cái kia.

Ra khỏi khu nhà, An Ca liền phát hiện có một chiếc xe chạy vọt qua xe hắn.

Sau khi vượt qua thì lại thả chậm tốc độ, lúc chậm lúc nhanh, lúc trái lúc phải.

Rõ ràng là đang cố tình chen hắn, gây sự.

Mà chiếc xe phía sau hắn thì cứ liên tục nhấn còi thúc giục.

Tiếng còi chói tai không theo quy luật sẽ khiến người lái xe gấp gáp trong lòng.

Giống như cố ý dẫn dụ hắn đụng vào.

Nếu như là nguyên chủ, bị kẹt trong gọng kìm khiêu khích này sẽ mau chóng khơi dậy ham muốn đấu tranh, lập tức sẽ vì muốn vượt mặt chiếc xe đằng trước mà tăng tốc, tai nạn xe cộ xảy ra là điều khó tránh khỏi.

Nhưng An Ca rất bình tĩnh.

Mấy ngày trước bị chuyện trên mạng làm xấu, mới vừa giải thích cùng dùng cách “show ân ái” với Cố Sâm để ổn định xong.

Bây giờ lại nổi lên một tin An thiếu gia đụng xe gây tai nạn, lập tức sẽ khiến hảo cảm của phóng viên ở buổi họp báo tối qua tụt xuống.

An Ca cảnh giác trong lòng, âm thầm nhớ hai bản số xe, sau đó tìm một đường lớn, đậu xe ở ven đường.

Nơi này là trung tâm thành phố, nhiều người đi lại, xe cộ nhộn nhịp.

Cho dù có người muốn ra tay hại hắn cũng sẽ không chọn chỗ như thế này.

Quả nhiên khi hắn vừa tắt máy, tốc độ của chiếc xe phía trước liền chậm lại, mà chiếc phía sau lúc vòng qua hắn có vẻ cũng hơi do dự, chậm chạp rời đi.

An Ca ngồi trong xe trầm tư: Trước mắt hắn chỉ có thể nghĩ tới một người làm mấy trò này, Trình Quý Hạo.

Vì thế, hắn gửi hai bản số xe cho An Thừa Lâm: Ba, có thể giúp con tra xem hai bản số xe này là của ai không?

Sau đó gọi cho Trình Quý Hạo.

Mấy tiếng reo trôi qua, giọng nói ôn hòa của Trình Quý Hạo vang lên, “Tiểu Ca, sao lại gọi điện cho anh, xảy ra chuyện gì à?”

An Ca học theo giọng nói phóng khoáng của nguyên chủ, nói, “Xe em bị hư đậu ở ven đường, anh tới đón em về đi.”

Trình Quý Hạo ngừng một lát, cười nói, “Tiểu Ca, anh đang ở công ty.

Hay là anh bảo tài xế đi đón em nha?”

“Không được.”

An Ca từ chối, “Người khác em không yên tâm, em phải ngồi xe của anh Quý Hạo cơ.

Với lại ba em cũng nói phải đi theo anh học kinh doanh, hôm nay anh dạy em nha.”

“Được.”

Trình Quý Hạo trả lời, giọng nói nghe như là miễn cưỡng mỉm cười, “Em ở đâu? Anh qua liền.”

“Em ở…”

An Ca nhìn ra ngoài cửa xe, hơi ngẩn ra.

Nơi này là trung tâm tài chính của thành phố S, xung quanh là ngân hàng lớn cùng các sàn chứng khoán, những bảng hiệu quản lý ngân sách công ty đầy như nấm.

Thì ra hắn đậu xe đối diện một công ty nước ngoài có tên là B&F.co.

Là công ty hắn đang làm ở thế giới của mình, đảm nhiệm chức vị Fund Manager cho công ty vận dụng tài sản lớn nhất thế giới.

Logo màu đen gắn trên nóc tòa cao ốc lơ lửng trong mây, trông vừa trang nghiêm vừa thân thiết.

Tới thế giới này đã mấy ngày, An Ca rốt cuộc cũng tìm được một chút cảm giác thuộc về mình.

Trình Quý Hạo lại hỏi một câu, “Tiểu Ca, em đang ở đâu?”

An Ca: “Em đang ở trước B&F, anh nhanh lên đi.”

Trình Quý Hạo vẫn như cũ, rất kiên nhẫn, “Được, anh nhớ gần đó có quán cà phê, em vào trong ngồi chờ anh đi.”

Mới vừa cúp máy, bên ngoài lại có một người mặc đồng phục nhân viên an ninh, cúi người xuống gõ lên cửa xe của hắn.

An Ca nghi ngờ, hạ cửa kính xuống, hỏi, “Sao thế? Không được đậu xe chỗ này?”

Nhân viên an ninh lễ phép trả lời, “Không phải tiên sinh, là Lục tổng của chúng tôi muốn mời ngài uống ly cà phê, ngài có thể qua đó một lúc không?”

“Lục tổng của các người?”

An Ca cảnh giác, cười khẽ từ chối, “Xin lỗi, trong trí nhớ của tôi không có quen ai là Lục tổng cả.”

Nhân viên an ninh đã có chuẩn bị, “Ngài là An tiên sinh đúng không? Lục tổng nói muốn nói chuyện với ngài về chuyện ‘học trưởng’.

Đây là danh thiếp của Lục tổng.”

“Học trưởng?”

Rõ ràng chính là vị học trưởng trong bài viết mấy bữa trước ở trên mạng nói bị hắn “ép nghỉ học”.

Trước mắt An gia và Cố gia còn chưa tra được là ai đâm sau lưng hãm hại.

Bây giờ lại có người chủ động tìm hắn để nói.

An Ca cảnh giác trong lòng, nhận lấy danh thiếp, bên trên viết tên công ty là B&F.co.

Chính là công ty hắn đang làm ở thế giới của mình.

Chủ nhân của danh thiếp tên là: Feng Lu.

Chức vị: Tổng giám đốc của chi nhánh B&F.co ở nước này.

An Ca rất rõ công ty này, có thể làm tới vị trí tổng giám đốc, chắc chắn không hề giống hắn và Cố Sâm, vừa sinh ra đã là con nhà giàu, có tài lực và mạng giao thiệp.

Chính là dựa vào thực lực mà người bình thường không bì kịp, mà ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhân vật này chẳng những không chỉ có mạng giao thiệp trong giới kinh doanh, mà thậm chí là trong chính phủ các nước.

Một nhân vật lợi hại như vậy, tìm mình để làm gì? Có liên quan gì tới chuyện “học trưởng”?

Trên xe có ghi hình hành trình, xung quanh cũng gắn rất nhiều camera, An Ca ngược lại không sợ mình bị hãm hại ở một nơi quang minh chính đại như thế, liền đi theo nhân viên an ninh vào quán cà phê.

Quán cà phê ở trung tâm tài chính này, chính là cung cấp cho khách một không gian riêng tư để thương lượng, cũng thiết kế những gian phòng nhỏ một người.

Nhân viên an ninh dẫn An Ca tới một gian, đưa tay, “An tiên sinh, mời.”

An Ca gõ lên cửa hai cái, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Liếc mắt nhìn thấy ghế sô pha đối diện có một người đàn ông đang ngồi.

Âu phục nghiêm chỉnh, tóc ngắn gọn gàng, cánh môi căng chặt cùng lông mày hơi nhướng lên trông người này rất nghiêm khắc.

Cũng rất anh tuấn, khá giống khí chất không thể xâm phạm của Cố Sâm.

An Ca không đi vào, tay vịn chốt cửa, hỏi, “Anh là Lục tổng? Tìm tôi có chuyện gì?”

Người đàn ông nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Cậu không nhận ra tôi?”

Trong giọng nói có một chút kinh ngạc.

An Ca suy nghĩ một chút, quả thật không có ấn tượng, chần chờ hỏi, “Anh là?”

Trên gương mặt căng thẳng cũng hòa hoãn đi bớt, hắn cúi đầu cười nhạo một tiếng, giống như là tự giễu, “Học trưởng bị An thiếu gia lấy tiền đập người, cứ thế bị An thiếu gia quên mất không còn nhớ chút gì.” Hắn ngẩng đầu, tròng mắt nhìn An Ca, “Đúng là người hay quên.”

An Ca:!!

Học trưởng?

Chẳng phải nói học trưởng là con nhà nghèo sao?

Hơn nữa trong trí nhớ của nguyên chủ, người này đúng là một người sống rất tiết kiệm.

Chẳng lẽ người đàn ông toát lên đầy vẻ thành công ở trước mặt này, lại là học trưởng từng bị nguyên chủ dùng tiền đập qua?!

Người đàn ông thấy nét mặt của An Ca, một lần nữa nâng giọng chất vấn, “Chẳng lẽ cậu cũng quên cả tên tôi rồi?”

Cái nhướng mày trên gương mặt căng bó, mỗi một lỗ chân lông cũng toát lên vẻ nghiêm khắc.

An Ca thật lòng không tìm thấy tên người này trong trí nhớ của nguyên chủ.

Chỉ là nhớ tới tên viết trên danh thiếp, nửa nghi ngờ nửa dò xét hỏi, “Anh chẳng phải tên là Lục Feng sao?”

“Lục Trường Phong!”

Người đàn ông sửa lại cho đúng, “Đó là tên tôi dùng khi còn đi học ở thành phố S.

Sau khi về nước mới sửa lại, bây giờ gọi là Lục Phong.”

Lục Trường Phong.

Cái tên vừa thốt ra, trí nhớ giống như được mở khóa, An Ca lập tức có được ký ức thời đại học của nguyên chủ.

Chỉ là khi nhớ tới nguyên chủ từng làm những chuyện đó, An Ca càng chột dạ hơn.

Trong bài viết mấy hôm trước, có những chỗ là nói quá, nhưng có chỗ là sự thật.

Nguyên chủ từng dùng tài lực gia thế của An gia để dụ dỗ, hôm nay người ta lại trở thành tổng giám đốc, một nhân vật có sức ảnh hưởng.

Hầy, cái thế giới này thật đúng là ai cũng muốn mạng “An Ca”.

“Lúc trước…”

An Ca đứng ở cửa, càng không dám đi vào, “Tôi đúng thật là quá đáng, là tôi không hiểu chuyện, đã tạo chút khốn khổ cho học trưởng…”

“Muốn xin lỗi?”

Lục Phong nhướng mày, nhẹ giọng giễu cợt, “Trước khi biết cậu tôi không có hứng thú với đàn ông, bị cậu theo đuổi cũng cảm thấy cậu bất chấp lý lẽ.

Nhưng mà cậu lại giúp tôi biết, đời người thì ra có thể chọn một cuộc sống nam nam ở cùng nhau.

Khiến cho những năm nay, tôi thật sự nảy sinh hứng thú với đàn ông.

Cái này, tại sao cậu phải nói xin lỗi chứ?”

An Ca: …

Nguyên chủ đổi luôn tính hướng của người ta!

Người bị đổi tính hướng bây giờ tìm hắn đòi chịu trách nhiệm, hắn chịu trách nhiệm kiểu gì?!

Lục Phong cầm bình cà phê từ từ rót vào ly, nói, “Nhưng cậu lại tẩy trắng sạch sẽ những chuyện năm xưa trước phóng viên, còn cùng Cố Sâm, chồng của cậu diễn cảnh show ân ái.”

Cà phê rót vào được nửa ly, Lục Phong để bình cà phê xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy tới đối diện, ánh mắt tỏ ý bảo An Ca đi vào, cũng nói, “Không sợ tôi thanh minh, nói hết chuyện năm xưa ra rõ ràng sao?”

Trong nụ cười nhạt là sự uy hiếp.

Hắn vừa lấy được hảo cảm và khen ngợi sau sự kiện bài viết kia, đột nhiên có một người tự xưng là học trưởng ra nói rõ hết mọi chuyện.

Thế thì tình thế sẽ xoay ngược, đem tới trả thù và không ưa, đối với danh tiếng của “An Ca” là một đả kích lớn.

Bây giờ xin lỗi, cầu mong tha thứ là không có lợi ích gì, Lục Phong nếu đã không đấu tố hắn và Cố Sâm, nói thẳng chuyện năm xưa ra, chứng tỏ đối phương muốn giao dịch.

Được, đàm phán cũng tốt.

An Ca bước vào phòng, ngồi đối diện Lục Phong, mở miệng hỏi, “Cho nên học trưởng muốn gì?”

Giọng nói tỉnh táo, ánh mắt sáng ngời.

Lục Phong nửa cười nhìn hắn một hồi, mới nói, “Lúc thấy cậu trên TV, tưởng rằng cậu và Cố Sâm chỉ diễn thôi, xem ra cậu thật sự thay đổi rồi.”

Hắn hơi cúi đầu, khá hứng thú hỏi, “Là thay đổi vì Cố Sâm?”

An Ca mỉm cười, “Dù sao cũng kết hôn rồi, cũng phải hiểu chuyện hơn.”

Lục Phong: “Vì một tên chỉ vì lợi ích cá nhân, cả hôn nhân cũng có thể dùng hợp đồng đánh đổi, thế mà lại thay đổi vì hắn, An thiếu gia điểm này đã không còn giống trước nữa.”

An Ca vừa nghe đến mấy từ hợp đồng hôn nhân, liền kinh ngạc, “Sao anh biết…”

Hỏi được một nửa thì hắn nhận ra cái gì, lập tức im bặt.

Quả nhiên, Lục Phong mỉm cười.

Hai hàng lông mày dãn ra, hắn nói, “Bị tôi đoán trúng rồi.

Hai người chỉ là hợp đồng hôn nhân, sớm muộn gì cũng ly dị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play