Cuối tháng tám, gần tới ngày khai giảng, các phụ huynh chuẩn bị đưa con đến trường đều thấy hoang mang.
Khương Ngộ đang được bảo mẫu ôm vào lòng, uể oải nhìn vở hài kịch trước mắt.
Người mẹ kiếp này của y đang nổi giận: "Tự kỉ cái gì, anh có phải giáo viên không đấy? Có biết ăn nói không vậy?".
Tiếng ồn ào khiến hiệu trưởng cũng phải chú ý, thầy giáo kia đỏ mặt, vẫn đang giải thích: "Nhưng ban nãy tôi đùa giỡn với đứa bé này biết bao nhiêu lâu mà em ấy chẳng thèm lên tiếng, cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái...".
Mẹ y nói: "Anh lớn đầu rồi mà không biết tự tìm nguyên nhân trên người mình đi, há mồm ra là bảo con tôi tự kỉ, có bằng chứng không? Không có bằng chứng mà nói bậy bạ là tôi kiện anh đấy, đừng tưởng trẻ con thì không có nhân quyền".
Hiệu trưởng nói: "Xin hãy bình tĩnh đi ạ".
"Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, bắt anh ta xin lỗi con tôi ngay".
Có người thì thầm: "Chỉ là đứa trẻ con thôi mà...".
"Trẻ con thì sao?". Mẹ Khương biện luận bằng lí lẽ. "Trẻ con thì mấy người cũng không thể nói linh tinh được, con mấy người tự kỉ là chuyện của mấy người, con tôi không tự kỉ, tôi phải bảo vệ danh tiếng của nó".
"Cô ăn nói kiểu gì đấy". Phụ huynh vừa thì thầm bất mãn lên tiếng. "Cô bảo con ai có vấn đề?".
"Con ai có vấn đề người đó tự biết, con tôi thì không, nó là một đứa trẻ hoàn thiện, tôi yêu cầu anh thầy giáo không biết giữ mồm giữ miệng này xin lỗi một câu thì có làm sao?".
Vở hài kịch tiếp diễn.
Khương Ngộ: ".".
"Cẩm Văn, Cẩm Văn". Một giọng nói êm ái vang lên, một người phụ nữ xinh đẹp dắt một đứa bé khác bước tới. "Có chuyện gì thế?".
Thường Cẩm Văn nhìn đứa bé kia, bước tới rồi ôm nhóc lên trước mặt Khương Ngộ, vội vàng nói: "A Ngộ, con nhìn này, A Chấp tới rồi. Sau này con sẽ học cùng lớp với A Chấp đấy, có vui không?".-
Khương Ngộ: ".".
Thường Cẩm Văn lúc lắc Ân Vô Chấp, nhóc liếc Khương Ngộ một cái như bố thí, tức giận nói bằng giọng non nớt: "Mi vui không kìa".
Khương Ngộ nhìn nhóc.
Rồi y vươn cái móng vuốt nhỏ ra.
Ân Vô Chấp biết nhóc tồi kia rất thích bám lấy mình, dì Thường còn bảo có cảm giác không thấy mình thì nó ngủ không ngon cơ. Nhóc hếch mặt, sau đó...
Bị nhéo tai.
Ân Vô Chấp: "... Bỏ, bỏ tay ra!".
Khương Ngộ dồn hết sức vào bàn tay: "Đừng có học thói hư".
"Gào". Tai Ân Vô Chấp bị nhéo đỏ bừng, nhóc giơ tay đánh y. Thường Cẩm Văn nhanh chóng thả nhóc xuống, lơ đẹp ánh mắt đầy dò xét của mẹ Ân, hất cằm: "Trẻ tự kỉ có biết trêu bạn cùng trang lứa không?".
Khương Ngộ nhéo tai Ân Vô Chấp một lần đã mệt sắp chết, nhóc thì nhảy nhảy bên chân bảo mẫu, cuối cùng chỉ nhận được một dấu giày của nhãi con đang say ngủ kia ịn lên mặt. Nhóc hung dữ nói: "Mi có giỏi thì xuống đây xem ta có đánh mi ngã ngửa ra không!".
Khương Ngộ mặc kệ nhóc.
Y còn đang hối hận, hối hận vì ngày ấy hứa hẹn linh tinh để dỗ Ân Vô Chấp vui. Cái gì mà nếu có kiếp thứ ba vẫn mong mình giữ được kí ức và yêu thương Ân Hoàng hậu?
Phản ứng của Ân Vô Chấp lúc đó là: Được cưng mà sợ.
"Bệ hạ nói thật chứ?".
"Nếu ngươi cảm thấy ta không tôn trọng ngươi...".
"Không đâu". Ân Vô Chấp đáp mà chẳng hề do dự. "Người chủ động đối xử tốt với ta, ta mong còn chưa được".
Thế mà chuyện chưa ra đâu vào đâu y đã thấy tuyệt vọng rồi.
Ân Vô Chấp không có trí nhớ của kiếp trước, mọi hành động đều giống nít ranh, chính Tang Phê cũng chẳng biết phải mất bao lâu để nhóc thích mình rồi chiều chuộng mình như trước nữa.
... Nhưng cái y hối hận nhất là đã hứa trải qua kiếp sau cùng Ân Vô Chấp.
Rõ ràng y và Ân Vô Chấp có thể kéo dài nhân quả từ kiếp thứ nhất, vượt Lan Hải, đắc đạo thành tiên. Quay lại thế gian này làm gì cơ chứ.
Đúng là phải tội.
Kiếp này y và Ân Vô Chấp sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có lẽ bởi Khương Ngộ lười nên bò ra chậm, sinh muộn hơn Ân Vô Chấp nửa tiếng đồng hồ – đương nhiên Khương Ngộ còn lâu mới chịu thừa nhận.
Mà thôi. Lúc bị bảo mẫu bế đi Khương Ngộ còn uể oải nghĩ, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, lười được lúc nào hay lúc đó vậy. Còn vụ yêu thương, nếu kiếp này không làm được thì đợi thành tiên rồi làm.
Cũng có lẽ vì duyên máu mủ chưa đứt nên kiếp này y trở thành con của Văn Thái hậu, mẹ Ân Vô Chấp thì vẫn là Định Nam Vương phi, khác với kiếp trước ở chỗ Định Nam Vương phi và Văn Thái hậu không phải chị em ruột mà là bạn thân.
Hai nhà Khương Ân thân thiết, nghĩa là y có rất nhiều cơ hội gặp mặt Ân Vô Chấp.
Thế là tối ấy, Khương Ngộ đang co người xem hoạt hình trên sô pha thì Ân Vô Chấp lạch bạch chạy tới.
Nhãi con đặt mông xuống, hung dữ túm tai y.
Khương Ngộ bị túm ngã lăn quay, đè lên người nhóc.
Ân Vô Chấp: "Mi tránh ra cho ta!".
Nói gì thì nói, đúng là Ân Vô Chấp hồi còn bé rất xinh, xinh như con gái, dù có hơi nóng nảy.
"Ngồi dậy ngồi dậy". Ân Vô Chấp lại đẩy y, Khương Ngộ tiếp tục ườn ra trên người nhóc, nhóc con vẫn còn bé nên bướng bỉnh nhéo tai y.
Tai trẻ con vừa mềm vừa mỏng, bị nhéo rất đau.
Khương Ngộ xoắn xuýt chẳng biết có nên òa khóc hay không.
Khóc thì mệt, không khóc thì đau.
Cuối cùng y chọn nửa vời, làm cái mặt muốn khóc mà không khóc được.
Ân Vô Chấp ba tuổi chưa trải sự đời, phát hiện y đang rưng rưng nước mắt thì vội vàng rụt tay.
"Lúc, lúc mi nhéo tai ta ta có khóc đâu". Nhóc bất an nhìn các phụ huynh đang cười nói bên cạnh, lại nhìn cái đầu đè trên người mình. Khương Ngộ ủ ê nói: "Ân Vô Chấp, hư".
"Ai, ai hư".
Đúng lúc này Thường Cẩm Văn bưng hoa quả và đồ ăn vặt tới cho hai đứa, Ân Vô Chấp giơ tay che cái tai bị nhéo đỏ lừ của Khương Ngộ như phản xạ có điều kiện, chột dạ cúi đầu: "Con cảm ơn dì".
Thường Cẩm Văn rất yên tâm về nhóc, cô ngồi xuống bên cạnh: "Dì vừa nói chuyện với mẹ con rồi, sau này mình chọn một nhà trẻ khác tốt hơn rồi con học chung với A Ngộ nhé, được không?".
Đương nhiên Ân Vô Chấp không muốn học chung với Khương Ngộ.
Nhãi con này cứ đần đần, đến tuổi này rồi mà bước đi còn loạng chà loạng choạng, bao nhiêu món không biết ăn, nói thì chưa sõi, lỡ đâu học chung mình cũng hóa đần theo thì sao.
Nhưng cảm nhận được cái tai bị nhéo của Khương Ngộ nong nóng dưới tay mình, nhóc vẫn ngoan ngoãn đáp lời để Thường Cẩm Văn mau rời đi: "Dạ".
"Bé ngoan". Thường Cẩm Văn xoa đầu nhóc. "Con lớn hơn A Ngộ nên nhớ chăm sóc nó nhé".
Nhắc tới chuyện lớn hơn Khương Ngộ là máu ăn thua của Ân Vô Chấp lại nổi lên, nhóc gật đầu: "Dạ!".
Thường Cẩm Văn vừa đi Ân Vô Chấp đã buông tay, nghiêm trang nói: "Ta lớn hơn mi, mi phải gọi là anh".
"Ăn".
Ân Vô Chấp nhíu mày: "Anh".
"Ăng".
"Anh".
"Ang".
Ân Vô Chấp: "...".
Nhóc bất đắc dĩ nói: "Mi ngốc thật đấy".
Khương Ngộ: ".".
Nhóc cầm lấy một thanh sô cô la trên bàn rồi dùng răng xé vỏ, có mấy mẩu vụn rơi bên mép Khương Ngộ, y liếm môi, vụn sô cô la ngọt ngào tan trên đầu lưỡi.
Ân Vô Chấp cắn một miếng to rồi cúi đầu hỏi: "Ăn không?".
"Ừm".
Nhóc cầm một thanh mới đưa cho y: "Tự bóc".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp lại còn bảo y tự bóc sô cô la cơ đấy.
Khương Ngộ rất sầu.
Ân Vô Chấp không yêu y nữa rồi.
Khi ấy Khương Ngộ mới mơ màng nhận ra: mình thực sự đã thất tình.
Đến đêm, ba Khương ngồi đầu giường đọc truyện cho y.
Khương Ngộ nghe câu chuyện về khủng long nhỏ không thể không chia xa khủng long lớn, nghĩ đến hình ảnh Ân Vô Chấp vô tình vô nghĩa vứt thanh sô cô la chưa mở vào tay mình, đi ngủ trong buồn bực.
Dù Khương Ngộ mới ba tuổi đã phải trải qua cảm giác thất tình mà người lớn cũng chẳng chịu được, nhưng y không thể không tiếp tục cuộc đời này. Chẳng bao lâu sau y bị đưa vào nhà trẻ toàn đám nít ranh.
Sau đó y lại bị bạn trai cũ đả kích nặng nề.
Nhà trẻ chơi trò bắt khăn tay.
Ai không bắt được thì phải biểu diễn văn nghệ.
Ân Vô Chấp cố tình nhét khăn tay vào sau lưng y.
Khương Ngộ: ".".
Biểu diễn văn nghệ thì chịu, cùng lắm đọc một bài thơ thôi, thế là Khương Ngộ đã nhượng bộ lắm rồi.
Y đọc một bài vịnh quế.
Giáo viên ngớ cả người.
Tuy phát âm chưa sõi, nhưng có mấy giáo viên còn chưa từng nghe bài thơ y đọc!
Ân Vô Chấp cũng ngớ cả người.
Nhóc không ngờ tên nhãi đần Khương Ngộ lại trở thành thiên tài chỉ sau trò bắt khăn tay.
Đến chiều hai đứa ngồi chung xe về nhà, Ân Vô Chấp nhích sát lại gần y, nhìn y từ trên xuống dưới một lượt: "Sao mà mi lại biết đọc thơ".
Khương Ngộ bị tổn thương quá nhiều rồi, y không muốn nói chuyện với nhóc.
Ân Vô Chấp lấy một viên kẹo sữa to đùng ra khỏi cặp sách, giơ ra trước mặt y.
Khương Ngộ vẫn không thèm để ý tới nhóc.
"Ta bóc cho mi nè". Ân Vô Chấp chu đáo lột vỏ kẹo, đưa đến bên miệng y. "Ăn không".
Kẹo sữa to quá, muốn ăn cũng phải há miệng rõ to, mệt, Khương Ngộ lè lưỡi liếm một cái.
Ân Vô Chấp nói: "Ăn hết đi".
Khương Ngộ im lặng nhìn nhóc.
Ân Vô Chấp lại nói: "Kẹo mi liếm rồi ai mà thèm".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp đúng là đồ độc ác, còn nói không thèm ăn kẹo y đã liếm nữa.
Khương Ngộ không nói chuyện với nhóc, cũng chẳng ăn kẹo của nhóc.
Ân Vô Chấp nhí cau mày, vứt chẳng được mà giữ cũng không xong, đành dùng vỏ kẹo gói lại thật kĩ rồi nhét vào tay y: "Thế lúc nào mi thích thì ăn".
Cũng có thể do thầy cô đã khen Khương Ngộ là thiên tài nhí nên Ân Vô Chấp bắt đầu nỗ lực để ganh đua với y.
Lúc Khương Ngộ nằm ườn ở nhà trẻ, nhóc tô tô vẽ vẽ. Lúc Khương Ngộ nằm ườn ở nhà, nhóc học thơ. Lúc Khương Ngộ được cha mẹ ôm ra ngoại thành đang nằm ườn, nhóc đăng kí một lớp dạy võ nhi đồng.
Chỉ vài năm sau, cha mẹ Khương Ngộ đã than thở: "Con thấy thằng bé nhà họ Ân chưa, vừa giỏi vừa chăm, con cũng phải giữ vững tinh thần đấy nhé".
Khương Ngộ: ".".
Y đã muốn nhảy thẳng tới lúc chết rồi.
Y chậm rãi về phòng mở sổ.
Cho Ân Vô Chấp thêm một dấu tích nữa.
Đến khi lên trung học cơ sở, hai đứa đã có thể tự đi học – dù Khương Ngộ thì đã quen được xe đưa đi đón về. Y ngáp một cái rồi về phòng nằm ườn ra trên bàn học.
Hơn mười năm cuộc đời đã giúp y nhận thức được sâu sắc những cái khó của người hiện đại, mệt hơn Hoàng đế thời phong kiến nhiều. Ít nhất hồi đó Khương Ngộ được ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, giờ thì sáng nào y cũng phải tới lớp từ sớm.
... Lại còn không có Ân Vô Chấp giúp mặc quần áo nữa.
Cậu đã cắt tóc ngắn và cao hơn, trông sạch sẽ gọn gàng.
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp liếc y, ngồi xuống bên cạnh rồi cau mày: "Lại không ngon giấc à?".
".".
"Tôi thấy cậu chỉ hào hứng nhất vào ngày nghỉ thôi". Ân Vô Chấp lấy sữa bò trong cặp sách ra đưa y. "Ầy, gọi điện thoại thì không chịu bắt máy. Mẹ cậu bảo tôi mang cho cậu, cậu chưa ăn quà vặt đúng không?".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp lườm y, cắm ống hút vào rồi lại đặt hộp sữa xuống: "Còn nóng, uống nhanh lên".
"A...".
"Tự uống".
Khương Ngộ ngậm miệng.
Cuối cùng Ân Vô Chấp dùng một tay lật sách, tay còn lại cầm hộp sữa mớm vào miệng y: "Uống nhanh lên, thầy đến lớp bây giờ".
Khương Ngộ hút một ngụm: "Bỏng".
Ân Vô Chấp không thèm ngẩng đầu: "Bỏ ống hút ra rồi xé miệng cho nguội nhanh hơn tí".