Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận, giọng nói run lên vì phẫn nộ: “Hoàng thượng!”
Sâu trong mắt Phong Nguyên Cực dâng lên một tia đau đớn và áp lực, y đã nhịn lâu lắm rồi, không muốn tiếp tục nhẫn nại thêm nữa.
Ta là Hoàng đế, là người thống trị thiên hạ này, tại sao lại không thể có được một người?
Phong Nguyên Cực hung hăng cắn môi Lâm Tử Nhiên, giọng nói khàn khàn, chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết Cô là Hoàng đế của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của Cô sao?”
Lâm Tử Nhiên giật mình, một lúc sau phảng phất như chấp nhận số phận, đau đớn nhắm hai mắt lại.
Phong Nguyên Cực đan tay y và Lâm Tử Nhiên vào nhau, lần nữa cúi đầu hôn xuống.
………………
Giữa mày nam tử nhăn lại, hai mắt nhắm chặt, lông mi hơi rung động, có lẽ là vì duyên cớ động tình, mạt đỏ ửng bên đuôi mắt càng diễm lệ. Cậu cắn chặt môi, hết sức khắc chế, nhưng thanh âm mỏng manh vẫn như cũ tràn ra từ cánh môi sưng tấy.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, thoải mái thì thoải mái thật, tiếc nuối duy nhất chính là thiết lập nhân vật, không thể phát ra âm thanh, nhẫn thực sự có chút vất vả.
Hơn nữa Tề Tuyên còn ở bên ngoài, rất ngượng ngùng.
Đành phải nhíu mày cắn môi không nói.
Phong Nguyên Cực yêu thương hôn hôn lên khóe môi Lâm Tử Nhiên, luồn ngón tay vào mái tóc dài của cậu, vẻ mặt ôn nhu lưu luyến không thôi.
Y vươn đầu ngón tay có ý muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày của đối phương, lại bị đối phương quay đầu tránh đi, trên môi Phong Nguyên Cực hiện lên ý cười chua chát.
Ngươi sẽ hận ta, phải không?
Ta biết.
Ngươi không thích ta, cũng không thích bị đối xử như vậy, ta đều biết, nhưng ta sẽ không để ngươi rời đi.
Cho dù trong lòng ngươi không có ta, cho dù ngươi chỉ biết cung kính phục tùng mệnh lệnh, cho dù là vậy.
Ta cũng muốn giữ ngươi lại bên cạnh ta.
Phong Nguyên Cực thu hồi thần sắc thống khổ trong mắt, kéo chăn bông quấn lấy người Lâm Tử Nhiên, ôm chặt cậu vào lồng ngực mình, lúc này mới ngẩng đầu nghiêm nghị nói: “Để hắn vào.”
Một tiếng kẽo kẹt, cửa được đẩy ra.
Lâm Tử Nhiên nghe tiếng đột nhiên trở nên căng thẳng, cả người và lỗ tai đều đỏ bừng, nghiêng đầu vùi mặt vào ngực Phong Nguyên Cực giả chết.
Tề Tuyên chậm rãi đi vào, ánh mắt nhìn thẳng.
Quần áo Phong Nguyên Cực có chút buông lơi, thần thái tùy ý đầy thỏa mãn, y ôm chặt nam tử trong ngực, nam tử không nhìn rõ mặt, chỉ có mái tóc dài rối tung, cổ tay lộ ra bên ngoài loang lổ vệt đỏ.
Tề Tuyên không nhìn nhiều, rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Vô tình quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng, chỉ là hôm nay vừa vặn vẽ được một bức tranh, muốn tới đây mời Lý đại nhân đánh giá.”
Ánh mắt Phong Nguyên Cực sắc bén, lạnh lùng nhìn Tề Tuyên, ý vị thâm trường nói: “Ngươi thật có tâm.”
Ngữ khí Tề Tuyên nhàn nhạt: “Nhàn rỗi không có việc gì làm thôi.”
Đôi môi Phong Nguyên Cực cong lên thành một nụ cười, y bỗng mở miệng: “Chuyện ở đây xong rồi, cách đây không lâu Quốc chủ An Hà Quốc có gởi thư, tỏ vẻ rất nhớ nhung ngươi. Bây giờ hai nước thái bình, ta xem không bằng ngươi chọn ngày trở về đi, không cần phải ở lại đây.”
Tề Tuyên bỗng nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào Phong Nguyên Cực.
Phong Nguyên Cực nhìn thẳng vào mắt Tề Tuyên: “Yên tâm đi, lời ta hứa trước đây vẫn hữu hiệu.”
Tề Tuyên mím môi, một lát sau, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, khàn giọng nói: “Thần hiểu được, đa tạ Hoàng thượng.”
Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái rồi quay người rời đi.
Phong Nguyên Cực thu hồi tầm mắt, hạ mắt nhìn người trong ngực, chỉ thấy cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, lỗ tai đỏ bừng, thân thể run rẩy. Ánh mắt Phong Nguyên Cực không khỏi u ám, lúc này liền để ngươi chết tâm với Tề Tuyên.
Chỉ là thấy nam tử như vậy, y không nhịn được tâm sinh thương tiếc, cúi đầu hôn lên tóc của cậu, ánh mắt nhu hòa: “Ái khanh tỉnh rồi?”
Tề Tuyên đã đi rồi.
Lâm Tử Nhiên nghiêng đầu tránh đi Phong Nguyên Cực, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, giọng nói nghẹn ngào: “Hôm nay Hoàng thượng có vừa lòng?”
Đối với tầm mắt lạnh băng của cậu, Phong Nguyên Cực vừa mới sinh ra một tia kiều diễm liền bị quét sạch, chỉ còn lại lạnh lẽo tràn ngập, như dao cứa vào tim, nhưng ngoài miệng lại nở nụ cười nói: “Đương nhiên là Cô vừa lòng, thân mình ái khanh thật chặt, làm Cô hận không thể ngày ngày hưởng dụng.”
Lâm Tử Nhiên xấu hổ và buồn bực không thôi, oán hận nhìn y, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Phong Nguyên Cực phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm, sau đó tự mình tắm rửa cho Lâm Tử Nhiên, trong quá trình lại làm một lần nữa, khiến Lâm Tử Nhiên mặt đỏ tai hồng. Y ôm lấy cậu từ đằng sau, thì thầm bên tai cậu: “Cô hầu hạ ngươi thoải mái không?”
Lâm Tử Nhiên nhắm chặt hai mắt không nói gì, tựa hồ không muốn nói lời nào với người này.
Nhưng như thế càng khiến Phong Nguyên Cực nảy sinh hứng thú, cắn cắn vào vành tai Lâm Tử Nhiên, cười nhẹ: “Ngày mai Cô lại đến sủng hạnh ngươi.”
Lâm Tử Nhiên không thể nhịn được nữa, rốt cuộc giơ tay đánh tới!
Phong Nguyên Cực nắm lấy cổ tay cậu, cười hài hước: “Như thế nào? Mới được Cô sủng hạnh một lần, liền dám ra tay với Cô, thật là cậy sủng mà kiêu mà.”
Lâm Tử Nhiên cắn răng.
Phong Nguyên Cực triền miên một hồi mới buông cậu ra, cười nhẹ nói: “Đừng nóng giận, tương lai còn dài đâu.”
Dứt lời cười lớn rời đi.
Phong Nguyên Cực đi ra ngoài.
Ý cười trên mặt y dần nhạt đi, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt là thần sắc tự giễu và bất đắc dĩ.
Cuối cùng y đã có được cậu.
Nhưng cũng không hơn.
………………
Lâm Tử Nhiên ngồi ở trong phòng, quá mức nhàn hạ liền bắt đầu thở ngắn than dài.
Cốt truyện đã sụp đổ đến mức ai nhìn vô cũng không nhận ra.
Vai chính công đã chết! Vai phản diện thượng vị! Vai chính thụ phải về nhà!
Mà chính mình là nam phụ vốn nên bị ban chết, lại trở thành nam sủng của tân hoàng!
Lâm Tử Nhiên có chút hoảng hốt: “Hệ thống, không hiểu sao tôi lại biến trò chơi thành cái dạng này nữa?”
Hệ thống: “Kỳ thực cậu mới là người thắng cuối cùng.”
Lâm Tử Nhiên: ???
Hệ thống: “Tuy rằng cậu thua trò chơi, nhưng tình trường đắc ý.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Cậu cảm thấy hệ thống đang chế nhạo cậu.
Đã nhiều ngày trôi qua, Phong Nguyên Sùng quả thực mỗi ngày đều đến đây.
Dành hết ân sủng cho Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên trải qua những ngày tháng này, xét thấy cốt truyện không cứu được nữa, cho nên dứt khoát tự sa ngã bất chấp tất cả, trước khi rời khỏi trò chơi nên hưởng thụ một chút phúc lợi cuối cùng.
Coi như không đi một chuyến tay không.
Bất quá bởi vì hành động của Phong Nguyên Cực, bên ngoài dần rộ lên lời đồn đãi phiên bản mới.
Bởi vì Lý Ký là sủng thần và tâm phúc cho Phong Nguyên Sùng, năm xưa hắn đã tàn sát không ít trung thần, ở kinh thành này có rất nhiều người hận hắn thấu xương. Sau khi Phong Nguyên Cực đăng cơ, tất cả những người không dám nói lời nào lúc trước toàn bộ đều có mặt, sôi nổi thêu dệt tội danh cho hắn như vô pháp vô kỷ luật, hãm hại trung lương... Nói tóm lại là cần Phong Nguyên Cực nhanh chóng xử tử hắn.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng Phong Nguyên Cực nhất định sẽ xử tử hắn!
Giết Lý Ký một là để lập uy, hại là để lung lạc lòng người. Đối với tân đế mà nói, sự tình này trăm lợi không có một hại.
Nhưng sự tình làm mọi người ngoài ý muốn là, Phong Nguyên Cực chẳng những bác bỏ tất cả sổ con trình tấu về Lý Ký, vẫn ân sủng Lý Ký như cũ, sau đó truyền ra tin tức y ra vào nhà Lý Ký mỗi ngày... Không ít người bắt đầu ngẫm lại.
Phong Nguyên Cực căn bản không tính toán xử trí Lý Ký!
Vấn đề là tại sao Phong Nguyên Cực lại sủng hạnh Lý Ký? Mọi người không khỏi bắt đầu suy nghĩ nhiều.
Lúc trước Lý Ký đã từng làm thủ hạ của Phong Nguyên Sùng, Phong Nguyên Sùng khắp nơi giữ gìn hắn, hiện tại thiên hạ đã đổi chủ, Phong Nguyên Cực thế mà vẫn giữ gìn hắn như cũ!
Thật sự không thể tưởng tượng được!
Sẽ không phải là bò lên long sàng của tân đế đó chứ?
Chẳng lẽ Lý Ký đã sớm phản bội Phong Nguyên Sùng? Ngoài mặt là sủng thần của Phong Nguyên Sùng, một bên ngầm câu dẫn Phong Nguyên Cực?
Không có một chút lòng trung thành nào, mọi bề thuận lợi, vô sỉ hạ tiện, thân là nam tử lại dựa vào thân thể lấy lòng hai vị đế vương, thật là vô cùng không biết xấu hổ!
Mỗi người trong triều đều ghen tỵ căm hận, khinh thường hắn, nhưng chả có nửa điểm biện pháp nào đối phó hắn.
Lời đồn đãi ngầm còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần so với trước đây.
Dần dần, có một số lời đồn truyền đến tai Lâm Tử Nhiên.
Hạ nhân truyền lời rất cẩn thận nói: “Đại nhân, nếu những người đó lại khua môi múa mép..”
Lâm Tử Nhiên nói: “Đừng xen vào.”
Cậu nghĩ không thông, này đó đều là đố kỵ sao.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lý Ký muốn cùng chết với Phong Nguyên Sùng, kết quả hắn chẳng những không chết mà còn được tân đế sủng hạnh. Sủng thần hai triều đều làm việc ác, không biết có biết bao nhiêu người thầm ghen tị đỏ mắt, ngoại trừ châm chọc nói sau lưng thì có thể làm gì được hắn?
Tin đồn không phải cứ vậy mà sinh ra hay sao.
Lâm Tử Nhiên không để trong lòng.
Ngày Lâm Tử Nhiên ở trong nhà thì bất ngờ nghe được tiếng thông truyền Tề công tử cầu kiến.
Lâm Tử Nhiên rất ngạc nhiên, từ ngày hôm đó Tề Tuyên không tới nữa, nghe nói sắp chuẩn bị rời kinh.
Lần nữa gặp mặt, nhìn nhau không nói gì.
Tề Tuyên yên lặng nhìn người trước mặt, vẻ mặt ôn hòa thản nhiên dường như không có chuyện gì xảy ra, cười khẽ nói: “Ta tới từ biệt với ngươi.”
Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Ngày này sớm muộn gì cũng đến.
Phong Nguyên Cực không dung được chính mình.
Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên một cái thật sâu. Chung quy chúng ta sẽ phải chia lìa, đây là kết cục tốt đã định ngay từ đầu, quốc gia nhỏ yếu, còn nhiều băn khoăn nên không thể có được cuộc sống tùy ý như ta mong muốn.
Nhưng mà.. ta không hối hận khi yêu ngươi.
Ai cũng nói ngươi là kẻ máu lạnh vô tình, thất tín bội nghĩa... Nhưng ta biết, ngươi có một trái tim trong sáng đơn thuần, tình cảm trao cho người thì sẽ không thu hồi.
Ta rất vui vì có được tình yêu của ngươi.
Đó là bảo vật trân quý nhất cả đời này của ta, ta sẽ trân trọng thật tốt, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Tề Tuyên nói tiếp: “Ta đi đây, đoạn đường dài ngày sau không thể gặp lại nhau, cũng không cần liên lạc. Ngươi… bảo trọng.”
Lâm Tử Nhiên nhìn bóng dáng hắn rời đi, người này vẫn quyết tuyệt trước sau như một, sạch sẽ lưu loát.
Lời này không giống lời tạm biệt.
Ngược lại giống như quyết biệt hơn.
………………
Buổi tối Phong Nguyên Cực lại tới.
Với nụ cười trên môi, y thần thái tự nhiên nói: “Gần đây Cô đang nghiên cứu một vài món ăn với ngự trù, hẳn là tay nghề có tiến bộ, ái khanh đánh giá giúp Cô nhé?”
Nói xong vén tay áo bước vào bếp.
Lâm Tử Nhiên đã quen, Phong Nguyên Cực tới nơi này càng ngày càng không thấy ngại.
Không bao lâu Phong Nguyên Cực bưng đồ ăn ra, thịt sư tử kho tàu, nói thật làm cũng giống, nhưng đối với y mà nói đã là tiến bộ không nhỏ.
Lâm Tử Nhiên ăn uống no đủ liền bị đẩy lên giường.
Phong Nguyên Cực ôm lấy cậu, như thế nào cũng không đủ, mỗi khi ‘làm’ người này đều lãnh đạm, nửa phần đáp lại y cũng không muốn.
Phong Nguyên Cực đã quen nên cũng không hy vọng xa vời. Y yêu thương hôn hôn lên sợi tóc người nằm trong ngực, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Ngươi không cần lo lắng cho hắn, Cô sẽ không đụng tới An Hà Quốc, Tề Tuyên cũng sẽ tốt, cho nên đừng nghĩ về hắn nữa được không, hửm?”
Đường đường là đế vương lại hạ mặt mũi, ăn nói khép nép như vậy cũng coi như không dễ dàng.
Lâm Tử Nhiên trong lòng thở dài, cuối cùng không nói gì thêm.
Phong Nguyên Cực ôm Lâm Tử Nhiên.
Đáy mắt u ám.
Ngươi thì sao? Ngươi có từng yêu ta, quan tâm đến ta chút nào không, hay là, chỉ có hận ý đối với ta.
Nhưng cuối cùng y không dám hỏi.
Không hỏi thì có thể giả vờ như không biết.
Tự nói với bản thân rằng, ngươi cũng có chút quan tâm đến ta.
………………
Sáng hôm sau Lâm Tử Nhiên vươn vai thức dậy, không khí bên ngoài trong lành, xem ra hôm nay là một ngày không tệ.
Cậu chọn một con ngựa mập mạp thân hình cường tráng, thay một thân kính trang, đeo bội đao bên hông, cả người vô cùng lạnh lùng, uy nghiêm.
Cậu kiêu ngạo thúc ngựa đi ngang qua đường phố kinh thành, dọc theo đường đi ai nấy đều tránh không dám nhìn nhiều, nổi bật còn hơn trước.
Hệ thống: “Cậu chuẩn bị làm gì đấy?”
Lâm Tử Nhiên thở dài: “Tôi không yên tâm về Tề Tuyên.”
Ngày đó khi Tề Tuyên nói lời từ biệt, lúc ấy còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi cẩn thận kỹ lại, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Lâm Tử Nhiên có đôi khi không suy nghĩ quá nhiều, nhất là chỉ chơi game mà thôi, bởi vì thắng thua cũng không gọi là gì, cho nên liền thiếu đi một chút nghiêm túc, nhiều thêm một phần tùy ý. Huống chi về sau cốt truyện sụp đổ hết thuốc chữa, tâm khó tránh bị chậm trễ... Nhưng điều đó không có nghĩa Lâm Tử Nhiên là một tên ngốc.
Mọi chuyện đã đến mức này, nhìn sự tình Phong Nguyên Cực làm, lại liên tưởng đến lời Tề Tuyên nói, thật sự khó tránh Lâm Tử Nhiên không nghĩ nhiều.
Phong Nguyên Cực không dung được tên tình địch này.
Chỉ sợ Tề Tuyên gặp nguy hiểm.
Hơn nữa mặc dù mấy ngày gần đây trải qua không tệ, nhưng trò chơi cũng nên đến hồi kết thúc.
Bất luận cậu có đoán sai hay không.
Cũng đã đến lúc rời đi.
Chẳng qua trước khi rời đi có một việc, vai chính công đã chết, nếu vai chính thụ cũng chết luôn, chỉ sợ trò chơi này lại là cấp D?
Hơn nữa cậu cũng không muốn Tề Tuyên vì chính mình mà chết.
Đoàn xe của Tề Tuyên là một nhóm người, mang theo đồ đạc nên đi rất chậm, Lâm Tử Nhiên mặc quần áo nhẹ ra trận, một đường vung roi thúc ngựa đuổi theo, nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ của Tề Tuyên.
Bất quá cậu không đến gần, mà đi theo phía xa.
Tới ngày thứ ba, đoàn người của Tề Tuyên đã rời khỏi kinh thành, đến một vùng dã ngoại hoang vu, bốn phía xung quanh không người ở, nơi này đường núi gập ghềnh, trái phải hiểm trở, thoạt nhìn là một nơi tương đối nguy hiểm... Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không kỳ quái.
Sau đó, việc ngoài ý muốn xảy ra.
Mắt thấy đội ngũ đi vào một con đường núi chật hẹp, một đám đạo tặc tay cầm binh khí đột nhiên xuất hiện!
Đám hãn phỉ kia mỗi người đều vô cùng hung hãn! Trực tiếp chém giết về hướng đám người Tề Tuyên!
Lâm Tử Nhiên: “Quả thực bị tôi đoán trúng.”
Hệ thống: “Cậu biết hắn sẽ xảy ra chuyện?”
Lâm Tử Nhiên: “Aiz, làm hoàng đế chính là như vậy, muốn làm gì thì làm.”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên cau mày nhìn lại, đám người kia thoạt nhìn như thổ phỉ, nhưng chiêu thức mỗi người đều phối hợp sắc bén, làm sao là đám ô hợp bên ngoài được? Rõ ràng là người trong quân đội, là ai phái tới vừa nhìn là hiểu!
Lâm Tử Nhiên: “Chỉ có thể nói, Phong Nguyên Cực không hổ là huynh đệ của Phong Nguyên Sùng nhỉ?”
Đều thích giết tình địch như nhau, hoặc nên nói, vô luận ai ngồi vào vị trí kia, đều sẽ không nhịn được muốn làm gì thì làm?
Mặc dù Phùng Nguyên Cực hứa hẹn với mình sẽ bảo vệ Tề Tuyên và An Hà Quốc, nhưng đó chỉ là để chính mình yên tâm thôi.
Đến lúc đó chỉ cần an bài cho Tề Tuyên ‘bỏ mình ngoài ý muốn’ hôm nay trời cao đường xa, ai có thể biết được chân tướng là thế nào?
Chỉ khi tình địch chết đi, mới làm người an tâm.
Tâm đế vương, vô tình và khó lường nhất.
Mắt thấy một đám người bên cạnh Tề Tuyên đã chết, Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên rút ra bội đao, thúc ngựa lao tới không chút do dự!
Lý Ký có thể trở thành thống lĩnh Cẩm Y Vệ đương nhiên không phải khoa chân múa tay, mà là dựa vào kỹ năng giết người.
Ngay khi cậu vừa ra tay liền đánh vỡ trận hình của những tên ‘đạo tặc’, đao đao bổ về phía chân họ! Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến bọn họ không có năng lực hành động.
Những tên đạo tặc đó không ngờ có người bỗng nhiên giết tới, bọn họ không quen biết Lâm Tử Nhiên, tưởng là cậu tới cứu Tề Tuyên, nên không chút do dự vây giết Lâm Tử Nhiên!
Hôm nay Tề Tuyên cần phải chết!
Người cản trở đều giết không tha!
Tề Tuyên một thân bạch y đứng trong đám người, không có một chút ngạc nhiên nào, như thể đã sớm đoán được những gì xảy ra ngày hôm nay.
Hắn nhìn một đám người hầu ngã xuống, đến khi nhắm mắt chờ chết, lại nhìn thấy Lâm Tử Nhiên một thân hắc y đột ngột từ trong rừng vọt ra!
Máu tươi bắn lên khuôn mặt cậu, làm khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ kia càng giống Tu La nhiễm máu.
Đồng tử Tề Tuyên co rút lại, không dám tin nhìn một màn này.
Vì cái gì?
Lâm Tử Nhiên sẽ xuất hiện ở đây..
Một mình Lâm Tử Nhiên triền đấu cùng mười người, tuy rằng cậu xác thật rất lợi hại nhưng vẫn ăn vài nhát đao, cả người máu tươi đầm đìa. Thật vất vả tìm ra khoảng cách lao đến trước mặt Tề Tuyên, một tay kéo hắn lên ngựa, mở một đường máu chạy thoát khỏi đám đạo tặc kia.
Đạo tặc lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, Lâm Tử Nhiên không dám dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn phía trước.
Tề Tuyên ngồi sau lưng Lâm Tử Nhiên, nhìn sườn mặt lãnh duệ của nam tử, rõ ràng đang ở thời khắc nguy hiểm, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn lại dâng lên một luồng ấm áp nhè nhẹ, bên môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Hóa ra, ngươi đoán được.
Tề Tuyên nhắm mắt lại.
Khi Phong Nguyên Cực nói với hắn ‘ngươi nên rời đi’ thì hắn đã biết kết cục của mình, bởi vì đối với Phong Nguyên Cực mà nói, hắn không còn tác dụng nữa.
Chẳng những không còn tác dụng, mà còn là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt.
Cho nên chính hắn cần phải chết.
Bất quá không quan trọng, khi từ An Hà Quốc bước chân vào nơi này, hắn đã chuẩn bị làm tốt mọi thứ cho việc chết.
Hắn lựa chọn đứng về phía Phong Nguyên Cực, không phải vì hắn tin tưởng Phong Nguyên Cực, đơn giản là vì hắn không có sự lựa chọn nào tốt hơn.
Bây giờ Phong Nguyên Sùng đã chết, Phong Nguyên Cực xưng đế, đối với hắn thập phần kiêng kỵ.
Huống chi, chính mình mới là người mà Lâm Tử Nhiên yêu.
Chính mình còn sống một ngày, sẽ chỉ làm Phong Nguyên Cực hàng ngày khó yên tâm, thậm chí còn liên lụy đến An Hà Quốc; nhưng nếu chính mình chết đi, y sẽ tuân thủ lời hứa với Lâm Tử Nhiên, thay hắn bảo vệ An Hà Quốc, chỉ cần một ngày Lâm Tử Nhiên còn sống, y sẽ không động đến An Hà Quốc.
Đây là chỗ Phong Nguyên Cực tốt hơn Phong Nguyên Sùng, ít nhất, y vì cố kỵ tâm ý Lâm Tử Nhiên mà không ra tay với An Hà Quốc, nhưng Phong Nguyên Sùng lại không cố kỵ như vậy.
Chỉ khi chính mình chết đi, mới là lợi thế có ích.
Hắn đã tính toán cho về sau, tính rất nhiều lần, thậm chí tính đến kết quả được gì sau khi mình chết.
Chỉ là không tính đến việc, người này sẽ đến cứu mình.
Có lẽ chính mình cũng không tính đến việc, bản thân sẽ yêu người này..
Tề Tuyên nhẹ nhàng nói: “Buông ta ra đi.”
Lâm Tử Nhiên mím chặt môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng: “Ta sẽ không buông ngươi ra!”
Tề Tuyên thở dài.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, ta là nam phụ thâm tình, sao có thể thấy ngươi gặp nguy hiểm mà thấy chết không cứu? Hơn nữa ngươi cũng vì ta mà làm không ít chuyện, coi như là trả lại ân tình cho ngươi.
Phía trước là đường núi gập ghềnh, Lâm Tử Nhiên dứt khoát bỏ ngựa lại, mang theo Tề Tuyên đi bộ lên núi.
Những người phía sau vẫn đuổi theo không bỏ, Lâm Tử Nhiên bước tới phía trước, vừa thấy là một vách núi sâu thẳm, đã không còn đường lui.
Tề Tuyên vẻ mặt bình tĩnh, hắn cười một cách thoải mái, ánh mắt ôn nhu: “Ngươi có thể đến đây, ta rất vui.”
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên nghiêm nghị, nói từng chữ một: “Ta sẽ không để y giết ngươi.”
Tề Tuyên lắc đầu bật cười.
Thực xin lỗi, kỳ thực ta cũng có chút ích kỷ, lợi dụng ngươi.
Ta muốn mang theo tình yêu của ngươi chết đi, để ngươi vĩnh viễn không thể quên được ta.
Ta chưa bao giờ có thể tưởng tượng ngươi tốt như vậy.
Trong con ngươi của hắn như lóe lên tia sáng, trong mắt mang theo ý cười, cho dù bạch y dính máu vẫn như cũ không tổn hại đến nửa phần phong hoa của hắn. Tề Tuyên bỗng tới gần Lâm Tử Nhiên, cười nói: “Đừng nhúc nhích.”
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.
Cậu cảm nhận được xúc cảm mềm mại chạm nhẹ trên môi mình.
Lâm Tử Nhiên được mỹ nhân hôn trộm, chợt thập phần khẩn trương, lỗ tai có chút đỏ lên.
Lúc này rồi mà Tề Tuyên còn có tâm tình làm loại chuyện này!
Đúng lúc này, phía sau vang lên từng tiếng bước chân, làm Lâm Tử Nhiên ngoài ý muốn chính là, những người đó chỉ đứng ở một bên, không hề tiến lên phía trước.
Ước chừng sau một lúc lâu, mọi người tách ra hai bên, một nam nhân mặc áo gấm màu đen thêu ám văn, sắc mặt thâm trầm đi tới.
Cuối cùng Phong Nguyên Cực vẫn tới.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ Phong Nguyên Cực đến rất nhanh.
Cậu biết, chỉ dựa vào bản thân mình thì không thể cứu được Tề Tuyên, hành động của cậu chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi, người thực sự có thể tha cho Tề Tuyên một mạng chính là Phong Nguyên Cực, cho nên cậu vẫn luôn đợi y.
Lâm Tử Nhiên từ xa nhìn về phía Phong Nguyên Cực: “Ngươi đã đến rồi.”
Phong Nguyên Cực nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng. Y không ngờ Lâm Tử Nhiên sẽ đuổi theo tới đây, sau khi nhận được tin tức y lập tức chạy tới đây.
Phía sau Lâm Tử Nhiên là vạn trượng huyền nhai, Phong Nguyên Cực không dám ngạnh bức, y mím môi trầm giọng nói: “Ngươi trở về đi, ta bảo đảm, sẽ không động vào hắn.”
Những lời này rất gọn gàng dứt khoát, không hề có ý đồ giảo biện hay quanh co lòng vòng, Lâm Tử Nhiên thưởng thức tác phong trực tiếp kiểu này, miễn cho việc tốn nhiều miệng lưỡi.
Lâm Tử Nhiên lắc đầu, cười đạm nhiên, ánh mắt nhu hòa: “Hoàng thượng, ngươi có biết hiện tại bên ngoài nói gì về ta không?”
Vẻ mặt Phong Nguyên Sùng hơi thay đổi khi nghe những lời này.
Lâm Tử Nhiên thấy vẻ mặt của y, liền biết y cái gì cũng biết, cậu nở nụ cười: “Mọi người đều nói ta là chó săn của tiên hoàng, nam sủng của tân đế, dựa vào khuôn mặt mà bò lên long sàng hai vị đế vương, thánh sủng không suy, cảm thấy ta thật khó lường đâu..”
Phong Nguyên Cực nhìn biểu tình bình tĩnh của cậu, trong lòng rốt cục có chút hoảng sợ, trầm giọng nói: “Đều là hồ ngôn loạn ngữ, trở về Cô liền cắt lưỡi những người đó!”
Lâm Tử Nhiên cong môi: “Vậy những người ở kinh thành hẳn là không có đầu lưỡi rồi..”
Trái tim Phong Nguyên Cực thắt lại, nắm đấm siết chặt.
Ngữ khí của Lâm Tử Nhiên rất bình tĩnh: “Kỳ thực cũng không sao cả, những lời này ta nghe nhiều quen rồi.”
Tuy cậu nói như vậy, nhưng Phong Nguyên Cực biết không phải. Y biết tính tình người này quật cường, một thân ngạo cốt, cho dù làm những chuyện bị người chán ghét, nhưng tuyệt không nguyện ý nằm dưới thân hầu hạ người khác, làm nam sủng trên giường Hoàng đế. Cho nên cậu mới không chịu khuất phục trước Phong Nguyên Sùng, chỉ là chính mình, rốt cuộc vẫn làm ra sự tình giống như Phong Nguyên Sùng.
Vì tư tâm của bản thân, chẳng những muốn giết người cậu yêu, mà còn muốn giam cầm cậu bên người.
Y cho rằng mình là Hoàng đế là sẽ có được người này, y cho rằng có thể bảo vệ cậu, thì mọi chuyện sẽ không đi đến tình trạng này.
Nhưng kỳ thực không phải, lòng người không phải thứ quyền thế có thể có được.
Chính mình làm trái tim cậu bị tổn thương, nếu một người không muốn sống nữa, chính mình dù có quyền lực ngập trời thì như thế nào? Bất quá chỉ uổng công.
Y không nên phạm sai lầm như vậy.
Suy nghĩ sai lầm sẽ làm hỏng hết mọi chuyện.
Thần sắc Phong Nguyên Cực nôn nóng, y không dám tiến lên, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu, bình tĩnh nói: “Ngươi trở về đi, ta sẽ không ép buộc ngươi nữa!”
Tề Tuyên đứng ở bên cạnh Lâm Tử Nhiên cũng hiểu được cậu đang nghĩ gì, trong lòng tức khắc cũng nóng nảy không thôi. Lúc này căn bản không có thời gian lo lắng cho an nguy của chính mình, hắn vươn tay muốn bắt lấy Lâm Tử Nhiên!
Lâm Tử Nhiên lại sớm có chuẩn bị, ngược lại nắm lấy cánh tay Tề Tuyên, dịu dàng nhìn hắn: “Ngươi hẳn là hiểu ý của ta, đúng không?”
Trong lòng Tề Tuyên đau đớn không thôi.
Đúng vậy, cái gì hắn cũng hiểu, nhưng chung quy không đủ mạnh, cho nên mới không bảo vệ được người này, chỉ có thể chắp tay nhường cậu lại.
Nhưng hắn muốn cậu sống sót.
Đôi khi, chỉ cần kiên trì một chút, sẽ không chịu đau khổ như vậy.
Lâm Tử Nhiên nhìn Tề Tuyên, khóe môi hơi nhếch lên. Ta biết ngươi đang nghĩ gì, chỉ là ta phải rời khỏi trò chơi, nếu nhất định phải có một người chết, thì nên là ta mới đúng, ngươi nên sống cho thật tốt.
Cậu quay đầu lại nhìn Phong Nguyên Cực.
Người đàn ông ngả ngớn tùy ý, hoặc trầm ổn uy nghiêm, hoặc lạnh lùng sắc bén..
Giờ phút này bi ai nhìn cậu, còn có một chút bất lực và tuyệt vọng, cánh môi y run rẩy, khàn giọng cầu xin cậu: “Là lỗi của ta, ngươi trở về đi, được không?”
Lâm Tử Nhiên thở dài, giọng điệu dịu đi: “Hoàng thượng, ngày đó, ta nên đi theo Tiên hoàng.”
Đời này tuy rằng không có thanh danh gì tốt, nhưng ít ra để lại phần trung tiết cuối cùng, không cần tham sống sợ chết.
Lâm Tử Nhiên: “Tôi cảm thấy, đây có lẽ là điều mà Lý Kỳ muốn.”
Hệ thống: “Có phải cậu lại nhớ tới lên giường ăn cơm rồi đi ngủ hay không?”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Lâm Tử Nhiên nở nụ cười với Phong Nguyên Cực, đột nhiên đẩy Tề Tuyên về phía Phong Nguyên Cực, sau đó thả người nhảy xuống!
Phong Nguyên Cực căn bản không để ý tới Tề Tuyên, khóe mắt như muốn nứt ra, vội vàng vọt tới!
Thủ hạ thấy y như muốn điên lên rồi, sôi nổi tiến lên ngăn cản!
Phong Nguyên Cực bị người bắt lấy, y thất thần nhìn xuống vực thẳm bên dưới, nhìn thân ảnh người kia càng ngày càng xa, hai mắt một mảnh đỏ như máu.
………………
Phong Nguyên Cực đi dưới vực sâu, quần áo trên người y có chút dơ bẩn, trên mặt dính đầy vết bẩn, hai mắt che kín tơ máu.
Thuộc hạ của y nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngài đã mười mấy ngày rồi chưa chợp mắt, để đám thuộc hạ tiếp tục tìm đi, nhất định sẽ tìm được...”
Phong Nguyên Cực không hề dao động, y đi giữa bụi gai gập ghềnh, hai chân dính đầy máu tươi cũng không cảm thấy gì, chỉ ngây người nhìn về phía trước.
Ngươi ở đâu?
Chẳng lẽ ngay cả khi chết rồi cũng không muốn gặp lại ta?
Thực xin lỗi, ta biết mình sai rồi..
Ngươi ra đây đi, được không?
Ta biết ngươi không nhẫn tâm như vậy. Rõ ràng ngày Phong Nguyên Cực chết, ngươi có đi đưa tiễn hắn, nhưng ngươi lại không đi theo hắn, ngươi lưu lại, bồi bên cạnh làm bạn với ta, ngươi rõ ràng vẫn mềm lòng.
Đúng hay không?
Ta biết.
Lần này ngươi không lừa được ta đâu.
Đúng rồi, ta để Tề Tuyên về nước rồi, ta sẽ không động tới hắn, ta đáp ứng chuyện của ngươi, lần này nhất định làm được.
Ta sẽ không bao giờ ép buộc ngươi nữa.
Cho nên, ngươi ra đây đi.
Được không?
****
Hết thế giới 4.
Hello mn đến với thế giới 5: Nam phụ trong văn cường thủ hào đoạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT