chương 77

Cánh tay Ninh Bách bị đẩy ra, hắn ngây người nhìn thiếu niên, đôi mắt đen nhánh của nam hài đẫm lệ, phảng phất khó chịu tới cực điểm, rốt cuộc không nhịn được đem tất cả ủy khuất bạo phát ra ngoài, lạnh lùng nói với hắn: “Cút đi!”

Trái tim của Ninh Bách như bị giáng một đòn nghiêm trọng, sắc mặt hơi trắng nhợt.

Trong khoảng thời gian này thiếu niên dường như đạm nhiên không sao cả, cậu giống như không để mọi thứ trong lòng, thậm chí còn ngẫu nhiên nhe nanh vuốt rít gào với hắn... Có đôi khi Ninh Bách nghĩ, có lẽ mình suy nghĩ nhiều, kỳ thực nam hài cũng không yếu ớt đến mức làm chuyện ngốc nghếch... Chính mình không cần lo lắng như vậy.

Nhưng giờ phút này nhìn vào đôi mắt thiếu niên, nhìn thấy bi thương ẩn sâu trong đôi mắt ấy, hắn bỗng ý thức được không phải như thế.

Kỳ thực cậu rất khổ sở.

Chỉ là không muốn bị người khác phát hiện, không muốn yếu thế trước mặt mình, không muốn để người khác biết cậu đáng thương ra sao...

Cho nên cố gắng giả vờ không sao cả.

Giả vờ như không thèm để ý.

Nhưng bây giờ cậu không giả vờ nổi nữa.

Hầu kết Ninh Bách lăn lộn, hắn rũ mắt, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Em bị thương, anh chỉ là muốn giúp em xử lý một chút.”

Tâm tình Lâm Tử Nhiên đúng thời điểm khó chịu nhất, một chút cũng không muốn phản ứng tới Ninh Bách, đứng dậy rời đi: “Không cần anh lo!”

Bất quá mới đi vài bước, bỗng nhiên bị người chặn ngang trực tiếp bế lên, Lâm Tử Nhiên giãy dụa vài cái không thể tránh thoát, bị Ninh Bách ôm tới bên cạnh xe!

Động tác của người đàn ông vừa nhẹ nhàng vừa cường thế, hắn nhẹ nhàng đặt Lâm Tử Nhiên ngồi vào ghế sau, sau đó lấy hộp sơ cứu từ trong cốp xe ra, quỳ một gối trước mặt cậu, nâng chân cậu lên, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Tử Nhiên: ??? Bộ người này biết trước hay sao? Chẳng lẽ anh đã tính được tôi sẽ té ngã? Trong xe mà cũng có hộp sơ cứu?!

Cậu nhìn người đàn ông đang quỳ một gối trước mặt mình, tức khắc có chút ngốc.

Nhìn thái độ kiên trì của Ninh Bách không tự xử lý sẽ không buông tay, cậu đánh không lại cũng không muốn đánh nhau cùng Ninh Bách, dù sao cũng không phải thâm thù đại hận gì, tiếp tục nháo giống như cậu cố ý gây sự. Cho nên cậu không nói gì, ngầm đồng ý Ninh Bách giúp cậu xử lý miệng vết thương, một bên suy tư đợt lát nữa thuyết phục Ninh Bách buông tha chính mình như thế nào.

Ninh Bách nhẹ nhàng nâng bắp chân của cậu lên, vừa rồi trên con đường kia có không ít đá nhỏ, đầu gối nam hài té ngã huyết nhục mơ hồ, đáy mắt hắn hiện lên tia thương tiếc, làm sao lại không cẩn thận như vậy?

Căn bản không biết chăm sóc bản thân.

Hắn lấy cồn sát khuẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Có chút đau, em chịu đau một chút.”

Lâm Tử Nhiên nhấp môi không nói lời nào.

Cậu không cảm thấy đau, cậu chỉ cảm thấy Ninh Bách thật kỳ quái.

Khuôn mặt của người đàn ông trong đêm đen dường như trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt hắn nhìn về phía mình ôn nhu như vậy. Đại khái do không nghỉ ngơi tốt, trong mắt có vài sợi tơ máu nhàn nhạt, khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một tầng bi ai, có chút yếu đuối chật vật, làm cậu ngượng đá chân qua.

Dù sao cậu là kiểu ăn mềm không ăn cứng.

Ninh Bách cảm giác nam hài bất động, bắt đầu cẩn thận giúp cậu xử lý miệng vết thương trên đầu gối. Người đàn ông cúi đầu, cả người như bị bao phủ trong một tầng sương mù, động tác hắn thành kính và chuyên chú.

Lâm Tử Nhiên không khỏi có chút tò mò.

Lâm Tử Nhiên: “Bộ dáng của hắn thật kỳ quái, giống như thật sự rất yêu tôi, nhưng tại sao hắn lại yêu tôi?”

Hệ thống: “Làm sao tôi biết được?”

Lâm Tử Nhiên: “…..” Mặc dù không trông cậy vào việc hệ thống có thể trả lời, nhưng khi nghe vậy vẫn có chút buồn bực.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy có thể mình suy nghĩ nhiều. Dù sao mười ngày trước Ninh Bách còn thề son sắt nói rằng không yêu cậu, ngồi hỏa tiễn cũng không đến mức yêu cậu nhanh như vậy đi?

Đơn giản như vậy liền yêu, Lâm Tử Nhiên hoài nghi phần tình yêu này.

Cậu cảm thấy có khả năng Ninh Bách vẫn cho rằng mình còn thích hắn, nói không chừng còn tưởng rằng trước đó mình nói mấy lời này lúc tức giận! Hôm nay cần phải nói rõ với Ninh Bách chuyện này!

Hơn mười phút sau, miệng vết thương ở đầu gối Lâm Tử Nhiên đã được xử lý tốt.

Ninh Bách ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Để anh đưa em về.”

Lâm Tử Nhiên không nhúc nhích, cậu cứ như vậy ở trên cao nhìn xuống hắn, khóe môi giương lên châm chọc: “Anh sẽ không cho rằng, tôi thật sự thích anh chứ?”

Động tác Ninh Bách chợt dừng.

Lâm Tử Nhiên cúi đầu, đến gần hắn, nghiêm túc nói từng chữ một: “Tôi căn bản không yêu anh.”

Ninh Bách nhìn vào đôi mắt nam hài, đôi mắt kia lãnh đạm và quyết tuyệt như thế.... Trái tim hắn như bị cứa một nhát dao, hắn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Anh vẫn luôn biết.”

Lâm Tử Nhiên kinh ngạc, có chút khẩn trương. Hắn vẫn luôn biết? Này là ý gì, chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn thấu mình!

Hệ thống: “….Sao vậy, cậu cho rằng kỹ thuật diễn của mình rất tốt sao?”

Lâm Tử Nhiên……

Hệ thống: “Hay là cậu cho rằng phương thức theo đuổi của mình lúc trước thoạt nhìn rất giống chân ái?”

Lâm Tử Nhiên……

Ninh Bách rũ mắt.

Kỳ thực em không nói.

Anh cũng biết.

Có lẽ sự nóng bỏng, nhiệt tình, chuyên chú và nghiêm túc trong ánh mắt ban đầu của em đã từng làm anh mê hoặc, khiến anh tự hỏi liệu em có thực sự thích anh? Giống như ở trong mắt em anh là người duy nhất quan trọng, nhưng chung quy đó chỉ là ảo giác trong nháy mắt... Em như một đứa trẻ hồ nháo, em sẽ nói thích anh, yêu anh, nhưng trong đôi mắt của em chưa bao giờ có tình yêu, mãi đến tận sau này anh mới hiểu điều đó.

Em ngẫu nhiên sẽ cố ý chọc anh tức giận, sẽ khiến anh không thích những chuyện em làm, sẽ khiêu khích ác liệt nhìn anh...

Em theo đuổi anh không vì lý do gì, đơn giản vì em muốn làm như vậy, muốn dùng phương thức hoang đường, phản nghịch vượt qua phần đời còn lại của mình.

Có lẽ em đã từng thích anh.

Nhưng em không hiểu cái gì là yêu.

Cho nên sau khi em biết được thân thế của mình, có thể nói không thích là không thích, nói buông tay thì sẽ hoàn toàn buông tay, việc theo đuổi anh càng giống như một hồi trò chơi của em.

Nhưng mặc dù anh đều biết, nhưng vẫn không tự chủ được mà lún sâu vào.

Là em khiến anh hiểu được, sự kiên trì mà anh tự cho là đúng, tất cả đều là một hồi chê cười.

Mí mắt Ninh Bách hơi rũ xuống, trầm thấp cười một tiếng: “Không quan hệ, anh không cần em yêu anh.”

Lâm Tử Nhiên nghi ngờ nói: “Thật sao.”

Ninh Bách sủng nịch nhìn cậu: “Thật.”

Lâm Tử Nhiên: “Vậy anh đừng đi theo tôi nữa.”

Lần này Ninh Bách không đáp ứng.

Hắn có chút khổ sở, phức tạp nhìn nam hài.

Lâm Tử Nhiên nhảy xuống xe xoay người rời đi, kết quả đi được vài bước quay đầu nhìn lại, phát hiện Ninh Bách vẫn đang nhìn mình. Cậu rốt cuộc bực bội, trừng mắt nhìn Ninh Bách, không kiên nhẫn nói: “Anh làm sao còn chưa đi? Thật phiền mà! Đừng có đi theo tôi! Lại đi theo tôi chết cho anh xem!”

Ninh Bách khiến cậu nghĩ đến việc rời khỏi trò chơi.

Ai ngờ vừa nói ra những lời này, sắc mặt Ninh Bách từ trước đến nay luôn khắc chế bỗng dưng trắng bệch, lộ ra thần sắc bi ai, thân thể khẽ run lên.

Lâm Tử Nhiên: “……”

Này mẹ nó, làm như mình khi dễ Ninh Bách vậy á.

Ninh Bách bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm khàn mang theo ý khẩn cầu: “Anh có thể không đi theo em, nhưng em có thể hứa với anh tự chăm sóc bản thân thật tốt, được không?”

Trong lòng Lâm Tử Nhiên vui vẻ, rốt cuộc lời cậu nói đả động đến Ninh Bách rồi sao?

Cậu gật gật đầu nói: “Có thể.”

Ninh Bách nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi, chỉ là bóng dáng có chút cô đơn.

………………

Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên rời giường đi xem xét, cuối cùng không nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc kia nữa.

Thế giới yên tĩnh!

Tốt đẹp.

Rốt cuộc Ninh Bách cũng không tới!

Lâm Tử Nhiên vô cùng vui vẻ, xem ra lời mình nói ngày hôm qua đã thuyết phục Ninh Bách? Cậu biết bản thân mình chắc chắn chưa tới mức thích hắn, ai mà không cần thể diện? Rốt cuộc hắn không nợ mình cái gì, mặc dù Lộ Hiểu Đông xác thật rất đáng thương, nhưng không liên quan gì đến Ninh Bách, trên thực tế người sai chính là tra cha tra mẹ.

Tóm lại, anh và tôi nước giếng không phạm nước sông, không liên quan gì đến nhau, thân ai nấy lo là được rồi.

Lâm Tử Nhiên hiện tại ở phòng ngủ, ăn quán ven đường, ngẫu nhiên lên mạng chơi game, ngày tháng quả thực tiêu sái.

Hạ Hàng cũng thường xuyên lui tới, có một ngày cuối tuần hắn ở phòng, bỗng kỳ quái hỏi Lâm Tử Nhiên: “Sao anh của cậu lại không tới?”

Lâm Tử Nhiên nói dối một cách bình tĩnh: “Anh ấy đi công tác rồi.”

Hạ Hàng: “Ồ.”

Lại qua mấy ngày.



Hôm nay Lâm Tử Nhiên vừa tản bộ vừa nhàm chán nói chuyện phiếm cùng hệ thống.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi vào thế giới này sắp được hai tháng rồi nhỉ?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Lâm Tử Nhiên sờ sờ cằm, liệu mình có nên chuẩn bị rời khỏi trò chơi hay không, nhưng mà cậu còn chưa nghĩ ra cách chết như thế nào.

Gần đây Tưởng Huyên cũng không tới đây, điều ngày ngược lại khiến Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn.

Ngay từ đầu cậu còn sợ Tưởng Huyên dây dưa không thôi, dù sao tính cách hắn tàn nhẫn, vạn nhất cậu cự tuyệt nhiều lần, hắn nhất thời xuống tay vậy thì rất phiền.

Ai biết Tưởng Huyên suy nghĩ thông suốt nên không tới, thật là chuyện tốt, chuyện tốt, quả nhiên không nhiều người thích cậu!

Lâm Tử Nhiên may mắn là hắn không tới, bằng không mỗi ngày hắn đều đi theo cậu khiến cậu có chút lúng túng. Tuy đã sớm quyết định tự mình thả bay bản thân, nhưng trong mắt người khác cậu vẫn là Lộ Hiểu Đông, Lâm Tử Nhiên không muốn thời điểm này cành mẹ đẻ cành con.

Hệ thống: “Hắn tới rồi.”

Lâm Tử Nhiên: ???

Hệ thống: “Mỗi ngày đều tới.”

Lâm Tử Nhiên khiếp sợ: “Tôi có thấy đâu!”

Hệ thống: “Mỗi ngày hắn đều lấy xe khác nhau tới, hôm nay chính là chiếc ô tô màu trắng cách cậu 100 mét.”

Lâm Tử Nhiên: “...Tại sao cậu không nói cho tôi biết.”

Hệ thống: “Cậu cũng đâu có hỏi tôi.”

Lâm Tử Nhiên……

Aaaa, Lâm Tử Nhiên sắp phát điên rồi, gần đây chính mình không làm bất cứ chuyện gì không nên đi? Loại theo dõi cuồng này thật đáng sợ!

Lâm Tử Nhiên tức khắc không nhịn nổi nữa, trực tiếp lao tới phía trước cửa xe, hung hăng đánh vào cửa sổ!

Hồi lâu, cửa xe vẫn mở ra.

Biểu tình của Ninh Bách thập phần xấu hổ, tựa hồ hắn cũng không nghĩ bản thân bị phát hiện, nhìn Lâm Tử Nhiên nói không nên lời.

Lâm Tử Nhiên tức giận, ồ, anh mà cũng biết ngượng à?

Trình độ của anh có thể đạt đến tội phạm có chỉ số thông minh cao rồi đấy, anh biết không!

Lâm Tử Nhiên chỉ ngón tay run rẩy vào người hắn: “Anh chính là không đi đúng không?”

Ninh Bách im lặng: “Thực xin lỗi.”

Lần trước thiếu niên tức giận ngay cả chữ ‘chết’ cũng nói, khiến cho cuộc sống hàng ngày của Ninh Bách khó mà yên tâm, hắn không muốn bị nam hài phát hiện, chỉ muốn yên lặng nhìn là được, chờ xác định cậu không xảy ra chuyện gì, hắn sẽ đi..

Rời khỏi thế giới của cậu, không quấy rầy đến cậu nữa.

Ai ngờ cẩn thận mà vẫn bị phát hiện.

Trong lòng Lâm Tử Nhiên không khỏi rơi lệ đầy mặt, dù sao cậu biết nỗi thống khổ khi bị người chạy theo theo đuổi, loại này cậu không ăn tiêu a.

Khó trách trước kia mỗi ngày mình nằm vùng ngồi canh trước cửa công ty của hắn, Ninh Bách phiền chán không kiên nhẫn như vậy, không thèm liếc mắt nhìn mình một cái. Bây giờ nghĩ lại kỳ thực tính tình Ninh Bách thật không tồi, nếu là mình đụng phải một tên vô lại như vậy, một bộ dáng Smart du thủ du thực, mỗi ngày mồm miệng ba hoa quấy rầy đối phương, ngày nào cũng đến chỗ làm quấn lấy hắn, đuổi thế nào cũng không đi.. Nếu cậu gặp phải tên lưu manh như vậy, chắc chắn không nhịn được sớm đã chửi ầm lên! Cho nên trước đây chính mình đáng ghét đến vậy, rốt cuộc làm sao theo đuổi được Ninh Bách? Thật làm người khó tưởng tượng nổi.

Đại ca, bây giờ anh đang trả thù tôi đúng không?

Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân? * (Lấy đạo của người trả lại cho người.)

Từ từ..

Lâm Tử Nhiên phảng phất chịu sự dẫn dắt! Lúc trước Ninh Bách lăn lộn mình như thế nào, làm cho chính mình hận không thể lập tức bỏ của chạy lấy người?

Ha ha ha ha, phong thủy luân chuyển, anh không tưởng được mình sẽ có ngày hôm nay đi!

Bổn thiếu ta nhất định sẽ học và dùng thật tốt!

Nếu không đuổi anh đi được, vậy làm cho anh không thể chịu đựng tôi thêm được nữa? Cái khác không nói, nhưng trải qua một đoạn thời gian theo đuổi, cậu vẫn biết thói quen yêu thích của Ninh Bách, cậu biết làm thế nào chọc hắn không vui!

Tôi không ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì, nếu anh không làm được, vậy hãy thức thời rời đi.

Này không phải là cách anh đối phó tôi lúc trước sao? Anh lấy chiêu này đối phó tôi, tôi liền dùng chiêu của anh hoàn trả cho anh!

Lâm Tử Nhiên trên dưới đánh giá Ninh Bách một phen, nhướn mày cười nói: “Anh muốn đi theo tôi?”

Ninh Bách im lặng một lúc, sau đó gật đầu.

Lâm Tử Nhiên nói: “Cũng không phải là không thể, nhưng tôi không thích anh theo dõi tôi như vậy, về sau anh có thể xuất hiện trước mặt tôi, không được phép lén lút!”

Ninh Bách không tin nhìn Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên nhìn hắn: “Nếu anh trộm theo dõi tôi, đừng trách tôi không khách khí.”

Ninh Bách nghiêm túc gật đầu, trong con ngươi u ám trầm tịch kia tựa hồ có một tia sáng lóe lên.

Lâm Tử Nhiên quay mặt đi: “Anh đi cùng tôi, gần đây Hạ Hàng nhiều lần hỏi về anh, anh mời chúng tôi ra ngoài ăn cơm đi!”

Ninh Bách cười: “Được.”

Nửa tiếng sau, cả ba ngồi ở KFC.

Lâm Tử Nhiên ngồi vắt chân cười tủm tỉm nhìn Ninh Bách. Cậu là người có thù tất báo, còn nhớ rõ lúc ấy Ninh Bách đoạt hết phần cơm của cậu! Hỗn đản này rõ ràng không ăn, chỉ là muốn làm khó cậu cho nên lấy đi cả hộp, thù này cậu chưa có quên đâu! Hôm nay tôi muốn nhìn anh ăn, nhìn anh ăn cho đủ! Mới có giải nỗi hận trong lòng tiểu gia ta.

Lâm Tử Nhiên đem một phần thật nhiều đặt trước mặt Ninh Bách, lấy hũ bột ớt siêu cay mình mang từ bên ngoài đến, săn sóc rắc lên một tầng thật dày giúp Ninh Bách, ôn nhu nói: “Ăn đi, đều là anh thích nhất, phải ăn hết đó nha.”

Ninh Bách: “... Được.”

Ánh mắt nam hài khiêu khích nhìn hắn. Rõ ràng trước mặt là thứ mình không thích nhất, nhưng đáy lòng một mảnh mềm mại, chỉ cần thiếu niên này còn nguyện ý làm khó dễ hắn, còn có thể sinh cơ bừng bừng.. Hắn cảm thấy như thế cũng rất tốt.

Hạ Hàng nhìn trước mặt Ninh Bách là một phần ăn thật nhiều, nhìn mặt trên phủ một tầng đỏ ửng thật dày, hít sâu một hơi, tuy hắn là loại người không cay không vui, nhưng giờ phút này không khỏi nhìn thôi đã sợ. Thoạt nhìn Ninh đại ca là người có thể diện, không nghĩ yêu thích.. Bình dân như thế, thật sự làm người không tưởng được.

Ninh Bách thực quý trọng khoảng thời gian ở bên nam hài.

Duỗi tay cầm một miếng cánh gà lên, bình tĩnh nhìn thoáng qua, lông mi rũ xuống cắn một cái.

Một phần còn chưa ăn xong, nước mắt đã trào ra vì quá cay.

Khuôn mặt người đàn ông đẹp cực kỳ tinh xảo, lông mi cong dài, lúc này trong con ngươi màu hổ phách nhạt màu che phủ một tầng hơi nước, đôi môi nhạt màu vì cay mà trở nên đỏ mọng, nguyên bản đầu ngón tay thon dài sạch sẽ giờ phút này dính đầy dầu mỡ, thong thả ung dung nhai nuốt.

Hạ Hàng: “……”

Cậu cảm thấy Ninh đại ca có thể là loại người không thể ăn cay, nhưng vì quá thích mà cố tình muốn ăn, loại người này thật là quá khó khăn. Thích muốn chết nhưng không ăn được, ngẫu nhiên cay quá chỉ có thể ngậm nước mắt mà nuốt xuống, này đại khái chính là vui sướng trong đau khổ đi.

Hạ Hàng săn sóc cầm một ly Coca đá đẩy qua, nói: “Ninh đại ca, uống chút nước rồi lại ăn.”

Lâm Tử Nhiên tay mắt lanh lẹ cầm lấy, cười ha hả nói: “Cậu không hiểu anh ấy rồi, anh ấy thích ăn như vậy.”

Hạ Hàng nhìn Ninh Bách, thập phần nghi hoặc.

Thật vậy sao?

Cay như vậy mà còn ăn?

Có người thích tra tấn chính mình như vậy sao?

Lông mi Ninh Bách run rẩy, giọng nói khàn khàn: “Đúng vậy, anh thích ăn như vậy.”

Hạ Hàng: …..Tốt thôi, người có tình yêu không thể miễn cưỡng.

Bữa cơm này Lâm Tử Nhiên ăn rất nhanh, sau khi ăn xong cậu cũng không vội rời đi mà ngồi đó chơi di động, thường thường ngẩng đầu nhìn Ninh Bách ăn.

Nhìn cái dạng này của Ninh Bách, khẳng định không chịu nổi.

Ha hả, không chịu nổi thì cứ rời đi, tôi một chút cũng không miễn cưỡng anh nha ~

Hạ Hàng có chút đau lòng, chính là yêu thích của Ninh đại ca người ta chính mình khó mà nói cái gì, có đôi khi ăn không hết thì không cần miễn cưỡng.

Tội gì phải làm bản thân khó xử?

Ninh Bách thật sự không uống một ngụm nước nào, hắn chậm rãi ăn xong, thật vất vả mới ăn hết miếng cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Nhiên nở một nụ cười xin lỗi, ôn tồn lễ độ, chính là giọng nói có chút khàn khàn: “Ngại quá, để các em chờ lâu.”

Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn, quỷ bắt bẻ này thế mà thật sự ăn xong rồi?

Ninh Bách đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh đi toilet.”

Lâm Tử Nhiên: “Ừm.”

Ninh Bách vững vàng đi tới toilet, đóng cửa lại, bỗng nhiên cúi xuống nôn ra toàn bộ. Hắn nôn một hồi lâu, nôn đến nỗi phun ra mật xanh mật vàng, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, sắc mặt trắng bệch, hắn súc miệng hồi lâu, xác định không còn mùi gì mới quay về.

Lâm Tử Nhiên tức giận nhìn hắn: “Rớt WC à.”

Hạ Hàng lôi kéo cậu, thấp giọng nói: “Đợi một chút cũng có sao đâu..”

Ninh Bách có vẻ hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười: “Anh đưa các em về.”

Một đường này thoạt nhìn Ninh Bách rất bình thường, vẻ mặt bình tĩnh, ngoại trừ đôi môi hơi sưng đỏ thì không có vấn đề gì khác. Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình có phải đã đoán sai rồi không.... Trước kia Ninh Bách rõ ràng không thể ăn cay, nhưng hôm nay hắn ăn xong hết mà nhìn vẫn còn tốt.

Hắn thực sự có thể ăn cay sao?



Tóm lại hôm nay chính mình thất bại!

Lâm Tử Nhiên lạnh mặt trở về phòng ngủ, ngày mai lại suy nghĩ cách mới gây khó dễ Ninh Bách.

………………

Ninh Bách quả nhiên nói được làm được, không tiếp tục theo dõi cậu nữa, mỗi lần trước khi tới đều gửi tin nhắn cho Lâm Tử Nhiên, hơn nữa báo chính mình chờ cậu ở đâu.

Hôm nay Lâm Tử Nhiên ra ngoài chơi game, lúc trở về cổng trường thì gặp phải Ninh Bách đang đợi mình. Cậu đang định mua cho mình một ly trà sữa, bỗng nhiên ánh mắt vừa động, mang theo Ninh Bách đến tiệm trà sữa.

Lâm Tử Nhiên: “Hai ly trà sữa trân châu, một ly siêu ngọt.”

Vì để trà sữa càng ngọt, Lâm Tử Nhiên đặc biệt dặn nhân viên cửa hàng cho thêm mấy muỗng đường, cậu đưa ly trà sữa cho Ninh Bách, cười nói: “Mời anh uống.”

Nhân viên cửa hàng thập phần bội phục, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một người thích ngọt như vậy, còn là tinh anh cấm dục lãnh đạm, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Ninh Bách nhìn đáy mắt thiếu niên mang theo ý cười giảo hoạt, trực tiếp vươn tay cầm lấy ly trà sữa, rũ mắt ôn nhu nói: “Cảm ơn.”

Lâm Tử Nhiên: …… Hoài nghi chính mình lại tính sai.

Ninh Bách vẫn uống rất chậm, nhưng đúng là hắn thật sự uống xong rồi!

Lâm Tử Nhiên coi như phục rồi.

Loại trà sữa tất cả đều là đường hóa học này, ngay cả cậu là người mê đồ ngọt cũng hold không được.

Ninh Bách thật sự không muốn phun sao?

Vẫn là anh tàn nhẫn!

Lâm Tử Nhiên trái lo phải nghĩ, kỳ thực phương thức cậu làm khó Ninh Bách chỉ có nhiêu đó.

Nếu Ninh Bách cái gì cũng ăn cái gì cũng uống, vậy việc làm khó dễ này không có ý nghĩa.

Đến nỗi mua bữa sáng hay mua đồ ăn khuya, Lâm Tử Nhiên cảm thấy không cần thiết.

Một là cậu không thích dậy sớm ăn sáng, hai là việc Ninh Bách theo dõi trước đó, bảo hắn làm loại chuyện này không tính là gây khó xử, nói không chừng hắn còn làm không biết mệt ấy chứ.

Rõ ràng chính mình gây khó dễ gấp bội, nhưng Ninh Bách đều chấp nhận không nửa câu oán hận!

“Trước đó tôi đã nói với anh rồi, cho dù anh làm vậy, tôi cũng sẽ không thích anh! Anh đối tốt với tôi cũng vô dụng…” Lâm Tử Nhiên vừa đi vừa đá cục đá bên chân, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Ninh Bách nhìn thiếu niên, đột nhiên thấp giọng cười, nghiêng mắt nhìn cậu một cái: “Anh làm anh trai của em có được không?”

Lâm Tử Nhiên???

Khi Ninh Bách nói ra những lời này, phảng phất rốt cuộc cũng hiểu được, bản thân nên buông cái gì và không nên buông cái gì.

Cuối cùng cũng hiểu được, hắn nên dùng thân phận gì để bảo vệ nam hài?

Hắn chỉ nghĩ về những điều cậu muốn.

Mà không phải đem cảm tình của mình áp đặt lên người cậu.

Ánh mắt Ninh Bách ôn nhu, cho dù ánh mắt rất nhạt nhưng bên trong lại hàm chứa tia ôn nhu lưu luyến, một chút cũng không có vẻ lạnh lùng. Hắn rũ mắt cười: “Anh rời nhà khi còn rất nhỏ, được người khác nhận nuôi, cha nuôi mẹ nuôi đối với anh rất tốt, vì bọn họ không thể sinh dục nên mới nhận nuôi anh… Nhưng kỳ thực anh vẫn luôn muốn có một đứa em trai, anh cảm thấy nếu có em trai, có thể chăm sóc nó, bảo vệ nó, sẽ là một điều vô cùng hạnh phúc. Cho nên khi anh biết được mình thật sự có em trai, anh thực sự rất vui..”

Lâm Tử Nhiên: Lên giường với em trai?

Ninh Bách nhìn cậu hối lỗi nói: “Tuy rằng trước đây quan hệ của chúng ta có chút không thích hợp, nhưng mọi chuyện đều đã qua, anh yêu em là bởi vì em giống như người thân của anh, người thân mà anh hy vọng xa vời thật lâu.”

Hắn không hy vọng xa vời rằng nam hài yêu hắn.

Cũng không hy vọng xa vời tình yêu của mình được đáp lại.

Anh biết em muốn cái gì và khuyết thiếu cái gì, em muốn có người yêu thương em, bảo vệ cho em, và sự khẳng định của người nhà.

Chuyện họ không làm được, anh sẽ làm được.

Làm người thân, làm bạn bên cạnh em.

Đem những thứ còn thiếu trong hai mươi năm trước đó, toàn bộ đều bù đắp cho em, dùng một thân phận khác tới bảo hộ em.

Lâm Tử Nhiên nhíu mày nhìn Ninh Bách, tựa hồ muốn phân tích lời hắn nói là thật hay giả.

Chính là nhìn một hồi có chút phân không rõ.

Tuy lý trí cậu cho rằng Ninh Bách đều là nói suông, nhưng thái độ Ninh Bách khác thường, không có khả năng thật sự yêu chính mình đi? Chẳng lẽ thật đúng là muốn có em trai? Quá vớ vẩn..

Nhìn thấy sự nghi ngờ của Lâm Tử Nhiên, Ninh Bách vẫn chưa từng bước ép sát, mà là mỉm cười nhìn cậu, nói: “Kỳ thật em không biết, anh thật sự, rất may mắn vì có thể gặp được em.”

Anh đã từng cho rằng chính mình thực sự rất sợ hãi, sợ hãi đối mặt với vết thương lòng ở quá khứ.

Sợ hãi trở lại quá khứ hắc ám.

Anh cho rằng mình buông bỏ, kỳ thực vẫn chỉ luôn trốn tránh.

Cho đến khi anh biết đến sự tồn tại của em...

Là em cho anh biết, anh còn có thể yêu một người, cho anh biết, không cần sợ hãi đối mặt với điều đó.

Ninh Bách nghiêm túc nhìn cậu, trong mắt mang theo tia khẩn cầu: “Anh có thể làm anh trai của em, lưu lại bên cạnh em, được không?”

Lâm Tử Nhiên trầm mặc hồi lâu, lãnh đạm nói: “Tùy anh.”

Dù sao cậu cũng sắp rời đi, cần gì so đo với một NPC? Lãng phí thời gian của chính mình.

………………

Lâm Tử Nhiên phát hiện từ khi chính mình ngầm cho phép, cũng không cảm thấy Ninh Bách quá phiền phức. Hơn nữa Ninh Bách am hiểu nhìn mặt đoán ý, lại biết giữ khoảng cách, sẽ không thời thời khắc khắc đi theo cậu, chỉ ngẫu nhiên tới trường học nhìn một chút, chưa bao giờ can thiệp vào sinh hoạt của cậu, cho nên cậu chỉ cần không đặt ở trong lòng, xem hắn như người trong suốt là được rồi.

Thời tiết gần đây không tệ.

Lâm Tử Nhiên đang hút trà sữa đi trên con đường rợp bóng cây, Ninh Bách đi theo sau cậu nửa bước, vẻ mặt dịu dàng nhìn sườn mặt cậu.

Gần đây thoạt nhìn nam hài khá hơn nhiều, ngày nào cũng ăn ăn ngủ ngủ. Thật ra đầu óc cũng rảnh rỗi, có lẽ lúc trước chính mình suy nghĩ nhiều, nam hài còn dũng cảm kiên cường hơn hắn nghĩ, không cần chính mình quá lo lắng... Nếu nói vậy, có lẽ chính mình không cần thường xuyên tới đây, có bằng hữu như Hạ Hàng làm bạn, cậu sẽ chậm rãi bước ra, nếu mình muốn lâu dài thì nên bảo trì khoảng cách nhất định, nếu không sẽ chỉ làm người thêm phiền chán.

Đến nỗi gia đình như vậy, không cần cũng thế, em chỉ cần làm chính mình là được, còn lại để anh giải quyết.

Bên môi Ninh Bách hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, hắn bỗng nhiên nói: “Chờ đã.”

Lâm Tử Nhiên: ????

Liền thấy Ninh Bách quỳ một gối xuống bên cạnh, vươn tay giúp cậu buộc dây giày, giọng nói nhàn nhạt: “Dây giày của em bị lỏng rồi.”

Lâm Tử Nhiên đã quen được Ninh Bách săn sóc, cậu tiếp tục uống trà sữa, không để ý nghĩ đến chuyện khác.

Ngày nào Phùng Uyển cũng đến văn phòng Ninh Bách chờ hắn, nhưng lần nào cũng bị Tiết Trạch ngăn lại. Tiết Trạch tích thủy bất lậu, không cho nàng bất luận manh mối nào về Ninh Bách, hiển nhiên là được Ninh Bách bày mưu đặt kế. Điều này khiến Phùng Uyển thập phần thương tâm.

Nàng thật vất vả mới tìm được đứa con trai mất rồi lại được suốt 20 năm, nhưng con trai căn bản không muốn gặp nàng. Tại sao? Chẳng lẽ hắn một chút cũng không tưởng niệm nàng sao? Vì cái gì……

Phùng Uyển ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, không gặp được Ninh Bách khiến nàng thập phần thống khổ.

Sau đó rốt cuộc nàng cũng nhớ tới chính mình còn có một đứa 'con trai' khác, nghe nói không có tiền nên trọ lại trường học. Phùng Uyển mất mát vì không thể vãn hồi được Ninh Bách, liền nghĩ đến nhìn Lộ Hiểu Đông một chút.

Ai ngờ chỉ nhìn thấy Lộ Hiểu Đông đứng ở nơi đó không chút để ý uống trà sữa, vẻ mặt tùy ý không kiên nhẫn, mà Ninh Bách lại quỳ bên chân cậu buộc dây giày giúp cậu.

Ánh mắt Ninh Bách nhìn nam hài rất ôn nhu, vẻ mặt này... Trước đó Phùng Uyển chưa từng thấy qua.

Ánh sáng vàng ấm áp của mặt trời lặn bao phủ hai người ở bên nhau, giống như một bức tranh tuyệt đẹp, người đàn ông si tình và thiếu niên không chút quan tâm.

Giờ khắc này, một ý nghĩ vớ vẩn thình lình hiện lên trong lòng Phùng Uyển —— Ninh Bách yêu Lộ Hiểu Đông.

Đây là trực giác của phụ nữ.

Trực giác của nàng luôn chuẩn.

Điều này có thể giải thích tại sao Ninh Bách lại quan tâm đến Lộ Hiểu Đông như vậy. Nếu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, dựa vào cái gì vì Lộ Hiểu Đông mà hắn năm lần bảy lượt chỉ trích nàng, hóa ra là vì Lộ Hiểu Đông cho nên mới không chịu trở về!

Cuối cùng nàng cũng hiểu!

Từ trước đến nay đứa nhỏ Lộ Hiểu Đông này không hiểu chuyện lại còn phản nghịch, nhất định nó ghen ghét hâm mộ Ninh Bách là con trai ruột của mình, cho nên mới không cho Ninh Bách về nhà, chính là muốn trả thù chính mình!

Trong lòng Phùng Uyển vô cùng phẫn nộ.

Chính mình cho nó ăn cho nó mặc, cho nó áo cơm vô ưu mà lớn, kết quả là nó báo đáp chính mình như vậy sao? Mày tới tìm tao đòi nợ có đúng không? Tao đối với mày không tệ, mày lại không cho con trai ruột của tao về nhà, lúc trước tao căn bản không nên nhận nuôi mày!

Tất cả đều là lỗi của mày, đều là tại mày.. Ninh Bách mới không muốn quay về!

Mày là cái thứ quỷ đòi nợ lấy oán trả ơn!

Phùng Uyển bước nhanh qua đó, lạnh giọng quát: “Ai cho phép mày ở bên Ninh Bách!”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ngơ.

Ngay khi cậu chưa kịp phản ứng thì Phùng Uyển đã đi tới trước mặt cậu, đôi mắt nàng đỏ lên tràn đầy hận ý, giơ tay lên cao không chút do dự hướng về phía mặt Lâm Tử Nhiên đánh tới.

Nhưng tay nàng không thể rơi xuống, cánh tay bị người nắm chặt!

Ánh mắt Ninh Bách lạnh băng, giọng nói không chút độ ấm: “Bà muốn làm gì?”

****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play