Phùng Uyển chờ ở ngoài cửa phòng, trong lòng thấp thỏm bất an. Nàng không biết rốt cuộc Ninh Bách đối với Lộ Hiểu Đông như thế nào, tại sao lại muốn quan tâm đến sự tình Lộ Hiểu Đông.. Chẳng lẽ trước đó hắn nhận thức Lộ Hiểu Đông? Bằng không tại sao vì sự tình Lộ Hiểu Đông mà trách cứ nàng?
Không, sẽ không... Ninh Bách có lý do gì vì Lộ Hiểu Đông mà trách nàng chứ?
Hai người bọn họ không nên có sự giao thoa mới đúng.
Sở dĩ Ninh Bách đối với mình lạnh lùng như thế, nhất định là trách cứ mình năm đó đánh mất hắn, chỉ lấy cái cớ là Lộ Hiểu Đông mà thôi.
Khi đó nàng còn trẻ, chưa đến 30 tuổi, nàng đặt tình yêu của mình lên hết thảy mọi thứ, nàng xem Ninh Bách là nơi ký thác tất cả, cố gắng dùng mọi cách để cứu vãn tình yêu của mình, gia đình của mình.
Đáng tiếc nàng dùng phương thức sai lầm, cho nên mới đánh mất hài tử.
Đây là sự trừng phạt đối với nàng.
Lộ Mậu Phong không dám ly hôn cùng nàng, vì lấy lòng nàng cho nên ôm một đứa trẻ về cho nàng nuôi dưỡng, đó căn bản không phải điều nàng muốn.
Không ai có thể thay thế Tiểu Bách của nàng.
Tiểu Bách mới là con trai duy nhất của nàng.
Lộ Hiểu Đông bất quá chỉ là đứa nhỏ Lộ Mậu Phong ôm tới hống nàng thôi, người đàn ông đó cho rằng chính nàng sẽ quên đi lỗi lầm của hắn sao? Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!
Phùng Uyển biết bản thân mình ít quan tâm đến Lộ Hiểu Đông, nhưng nàng cũng không cho rằng mình có lỗi gì với hài tử kia.
Nàng cho cậu ăn cho cậu mặc, cho cậu tiền, cho cậu tất cả những gì tốt nhất.
Hơn nữa, nàng không có bất luận yêu cầu nào đối với cậu... Đứa nhỏ này không xinh đẹp như Tiểu Bách, không thông minh như Tiểu Bách, không hiểu chuyện như Tiểu Bách, cũng không biết nhìn mặt đoán ý, còn kém hơn đầu ngón chân của Tiểu Bách.
Nhưng nàng cũng không yêu cầu cậu quá xuất sắc, phải không?
Nếu không có bọn họ, có lẽ đứa nhỏ này vẫn còn ở trong cô nhi viện, trải qua cuộc đời không tốt.
Nàng cho rằng bản thân đã tận tình tận nghĩa với Lộ Hiểu Đông lắm rồi.
Nói một cách không tốt thì chính là hài tử kia không biết tốt xấu, không chăm chỉ học tập.
Phùng Uyển cũng không để Lộ Hiểu Đông ở trong lòng, nàng tưởng niệm hơn 20 năm đều là đứa con trai Ninh Bách duy nhất của nàng, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được hắn.
Nhưng Ninh Bách không chịu tha thứ cho nàng.
Vẻ mặt Phùng Uyển nôn nóng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Người đàn ông đạm mạc đứng ở nơi đó, con ngươi nhạt màu hổ phách nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh phảng phất ẩn chứa sự thất vọng thật sâu, không biết đối với bản thân hay là hận ý đối với nàng.
Phùng Uyển bỗng nhiên có chút bất an, cảm giác có gì đó không ổn, nàng vội vàng bước tới, cười nói: “Tiểu Bách, đêm nay con ở nhà sao?”
Ninh Bách cái gì cũng không lấy, chỉ lấy cuốn sổ nhật ký của Lộ Hiểu Đông, hắn siết chặt sổ nhật ký trong tay, trầm mặc nhìn Phùng Uyển: “Tôi sẽ không tới đây nữa.”
Ở đây đã không còn bất luận thứ gì khiến hắn lưu luyến.
Phùng Uyển đột nhiên đại kinh thất sắc, nàng sắc mặt tái nhợt nhìn Ninh Bách, cầu xin nói: “Tại sao? Mẹ thật sự rất yêu con, con không thể cho mẹ một cơ hội sao?”
Ninh Bách nhìn nàng, trong lồng ngực lạnh băng, hắn thậm chí không muốn nói với nàng một câu nào, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Bà thật sự yêu tôi sao?”
Rốt cuộc là bà yêu tôi hay là một hài tử có thể ký thác đáp ứng thỏa mãn hết thảy mọi kỳ vọng của bà?
Năm đó khi tôi buông tay, thì tôi cũng đã từ bỏ bà.
Người mà bà chân chính nên yêu, là hài tử còn ôm kỳ vọng với bà, hy vọng xa vời muốn được bà yêu thương.
Ninh Bách mím chặt môi mỏng, cuối cùng những lời này một câu hắn cũng không nói.
Bởi vì người nghe không hiểu, nói thêm cũng vô nghĩa.
Các người phạm sai lầm, tôi sẽ đền bù thay các người, nhưng không phải vì tha thứ cho các người.. Mà vì tôi yêu em ấy.
Ninh Bách quay lưng bỏ đi.
Phùng Uyển nóng nảy, nàng nghẹn ngào đuổi theo nói: “Tiểu Bách, mẹ thật sự yêu con mà, con muốn đi đâu? Mẹ vẫn luôn yêu con…”
Chính là bước chân Ninh Bách vững vàng hữu lực, từ đầu đến cuối không hề ngoảnh lại.
Phùng Uyển nhìn bóng dáng Ninh Bách rời đi, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, thật giống như trở về 20 năm trước, đứa nhỏ này không cẩn thận rời khỏi nàng, bị bao phủ trong đám đông, dù mình kêu gọi thế nào đi nữa hắn cũng chưa từng đáp lại chính mình.
Hắn cách mình ngày càng xa..
Vừa đi chính là hai mươi năm.
Hai mươi năm nay chính mình giây phút nào cũng hối hận, hối hận vì không nắm chặt tay hài tử, lo lắng nó đã chết, lo lắng nó chịu khổ, lo lắng nó rời khỏi mình sống không tốt, bởi vì sẽ không có người nào yêu nó hơn chính mình.
Nhưng tại sao rốt cuộc cũng gặp lại, nó lại không muốn quay về?
Vì cái gì?
Phùng Uyển khóc lóc nói: “Tiểu Bách, mẹ không phải cố ý lạc mất con đâu, mẹ rất yêu con, con tin mẹ được không?”
Rốt cuộc Ninh Bách cũng quay đầu lại nhìn nàng một cái, khóe môi cong lên lộ ra ý châm chọc. Đến giờ bà vẫn không biết, căn bản không phải bà đánh mất tôi, mà là tôi tự mình rời đi.
Nhưng hắn không nói.
Bởi vì hắn sẽ không bao giờ trở lại nơi này.
Ninh Bách lên xe, làm trò trước mặt Phùng Uyển đóng cửa xe, khởi động xe rời đi, cuốn nhật ký được hắn đặt trên ghế phụ.
Quyển sổ màu đen lặng lẽ nằm đó.
Ninh Bách nhìn thoáng qua cuốn nhật ký, cánh môi trắng bệch mím lại, sắc mặt lạnh xuống, giờ phút này đáy mắt toát ra vẻ lo lắng thật sâu.
Hắn sợ Lộ Hiểu Đông nghĩ quẩn trong lòng.
Sự tình nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Ninh Bách siết chặt ngón tay trên vô lăng, một tay gọi điện cho Tiết Trạch, trầm giọng nói: “Tra giúp tôi, hiện tại Lộ Hiểu Đông đang ở đâu?”
………………
Lâm Tử Nhiên một mình ngồi ăn lẩu ở bên ngoài, thời điểm cà thẻ nhìn thấy chuỗi số trong thẻ vơi dần, rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình tràn đầy ưu thương.
Cậu sắp hết tiền rồi!
Trong khoảng thời gian này chơi thật là vui, ở trong phòng khách sạn năm sao sang trọng, ăn đủ đại tiệc xa xỉ, tổ chức tiệc tùng hoành tráng… Trong trò chơi tiêu xài vô độ căn bản không nghĩ đến việc tiết kiệm, đó là lý do tại sao cậu sắp hết tiền. Xét cho cùng tiền bạc trong trò chơi dùng không có cảm giác gì, giống như dùng đồng vàng trong trò chơi vậy.
Mười vạn chớp mắt đã hết.
Sau đó cậu lại nghĩ tới sự tình dùng mười mấy vạn mua quần áo theo đuổi Ninh Bách lúc trước, khi đó đầu óc thật là bị nước vào cho nên mới mua nhiều quần áo như vậy. Nếu sớm biết nhiệm vụ không thành công, chi bằng giữ lại tiền cho chính mình! Sao phải tốn kém trên người quỷ bắt bẻ đáng chết kia!
Đầu tư thua lỗ.
Lâm Tử Nhiên hận không thể đem đống quần áo này bán lại cho Ninh Bách lần nữa, nhưng ngẫm lại, không thể làm ra loại sự tình không biết xấu hổ như vậy được. Cậu có thể không biết xấu hổ, nhưng vẫn phải giữ lại chút thể diện cho Lộ Hiểu Đông.
Lâm Tử Nhiên: “Tôi thà chết đói bên ngoài cả đời, tuyệt không bao giờ lấy một phân tiền của họ!”
Hệ thống: “Đời này?”
Lâm Tử Nhiên: “Ờ thì, mấy ngày nay..”
Lâm Tử Nhiên sờ sờ cằm của mình, tiền rất nhanh tiêu xài hết, phỏng chừng chính mình không ở thế giới này bao lâu nữa.
Rốt cuộc cậu chơi trò chơi là tới tận hưởng cuộc sống, chứ không phải đến để chịu khổ.
Lâm Tử Nhiên lái xe trở về khách sạn, nghĩ đến chuỗi số còn lại trên thẻ, khách sạn năm sao này không thể ở tiếp.
Đột nhiên tinh quang chợt lóe, kỳ thực cậu có thể ở ký túc xá nha ~ !
Trước kia Lộ Hiểu Đông cả ngày ở bên ngoài lêu lổng cho nên không ở ký túc xá, nhưng chỗ ở ký túc xá vẫn phải có. Lâm Tử Nhiên nghĩ liền làm, lập tức trả phòng khách sạn, lái xe tới trường học Lộ Hiểu Đông.
Cậu là sinh viên, ở ký túc xá không có gì ủy khuất, ngược lại cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Đây là một ngôi trường đại học không tồi, môi trường tốt, tuy Lộ Hiểu Đông không có khả năng thông minh như Ninh Bách, nhưng không phải thiểu năng trí tuệ, ngược lại hắn rất chăm chỉ. Nếu không phải sau này tự sa ngã, biến bản thân thành bộ dạng này, nguyên bản cũng có thể trải qua cuộc sống không tồi, dù sao Lộ gia thật sự không bạc đãi hắn.
Hắn chỉ sai ở việc, hy vọng xa vời người vĩnh viễn không yêu sẽ yêu mình.
Vì người không yêu mình mà làm tổn thương bản thân.
Lâm Tử Nhiên căn cứ theo tư liệu của hệ thống đi tới ký túc xá của Lộ Hiểu Đông, bởi vì cậu chưa từng vào ở cho nên ngay cả chìa khóa ký túc cũng không có, đứng trước cửa vô cùng xấu hổ, may mà chờ được bạn cùng phòng tới.
Bạn cùng phòng không ngờ lại gặp cậu ở đây, tò mò hỏi: “Hiểu Đông, sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Lâm Tử Nhiên cào cào đầu: “Tôi thấy sắp khai giảng, chuẩn bị năm nay trọ ở trường.”
Bạn cùng phòng thập phần ngoài ý muốn, hắn cũng không quá hiểu biết Lộ Hiểu Đông, cảm giác cậu chính là một cái nhị thế tổ phản nghịch, bất quá đa số sinh viên tâm đơn thuần nhiệt tình, không nghĩ nhiều, vui vẻ cười nói: “Cậu trọ ở trường cũng rất tốt a, không có chìa khóa sao? Chờ lát nữa tôi làm thêm một cái cho cậu, chúng ta vào trước đi.”
Bạn cùng phòng tên là Hạ Hàng, tính cách nhiệt tình rộng rãi, cũng là lớp trưởng của Lộ Hiểu Đông, nghỉ hè hắn vừa học vừa làm cho nên luôn trọ ở trường không về; bây giờ còn một thời gian nữa mới chính thức khai giảng, các bạn cùng phòng khác cũng chưa về, nhìn thấy Lộ Hiểu Đông đột nhiên bước vào ký túc thì rất ngạc nhiên.
Dù sao Lộ Hiểu Đông là loại người sẽ không tới ký túc xá khi bắt đầu năm học.
Lâm Tử Nhiên đi theo Hạ Hàng vào ký túc xá, nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh phát hiện giường ngủ của mình ở đâu.
Hạ Hàng vừa thấy, trên mặt khó tránh đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Tôi giúp cậu thu thập.”
Bởi vì hàng năm Lộ Hiểu Đông không ở ký túc, giường ngủ của cậu bị các đồng học khác chất tùm lum thứ, chén đũa xoong nồi chăn đệm gì cũng có.
Lâm Tử Nhiên nửa điểm cũng không ngại, rất bình thường!
Cậu có ấn tượng rất tốt về bạn lớp trưởng này, vẫn là sinh viên đơn thuần đáng yêu, Lâm Tử Nhiên ở chung rất thoải mái và vui vẻ, so ra ở chung với bá tổng Tưởng Huyên hoặc khống chế cuồng Ninh Bách, ở cùng bạn đồng lứa đáng yêu cỡ nào!
Ôi, cậu đột nhiên cảm thấy thế giới này thật thân thiết!
Đứa nhỏ Lộ Hiểu Đông này thật là, sinh hoạt tốt như vậy không nắm chắc, thế nào cũng phải cùng tra cha tra mẹ tra công tra thụ lãng phí nhân sinh của mình.
Nếu thực sự có một người như vậy, Lâm Tử Nhiên nhất định sẽ đánh cho hắn tỉnh lại.
Nhưng quay đầu lại tưởng tượng, Lâm Tử Nhiên lại thở dài, chính mình cũng là đứng nói chuyện không đau eo. Đứng ở góc độ Lộ Hiểu Đông, hắn liều mạng muốn tình yêu thương của cha mẹ, sao có thể nói buông liền buông? Chính mình không có tư cách trách cứ Lộ Hiểu Đông.
Mỗi người đều có nhân sinh thuộc về mình, có thứ mà chính mình kiên trì chấp nhất.
Không ở trong đó, làm sao có thể cảm nhận được sự thống khổ của đối phương?
Người khác không có quyền xen vào.
Hai người cùng nhau sửa lại giường đệm, để cảm ơn, Lâm Tử Nhiên mời Hạ Hàng ra ngoài ăn cơm. Hạ Hàng là một người rất nhiệt tình và thân thiết, mặc dù lúc trước không tính quen thuộc với Lộ Hiểu Đông, nhưng ăn một bữa cơm liền trở nên thân hơn.
Hạ Hàng có chút buồn bực nhìn Lâm Tử Nhiên, hắn cảm thấy kỳ thực Lộ đồng học rất rộng rãi, tính cách cũng rất tốt, tại sao trước kia lại biến bản thân mình thành bộ dáng lưu manh đâu? Chính hắn ban đầu còn tưởng rằng cậu là người xã hội đen.
Bất quá hiện tại Lộ đồng học quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, không chỉ trang điểm trở nên bình thường, cũng không lăn lộn cùng đám du thủ du thực nữa, Hạ Hàng vô cùng cao hứng thay cậu, sau này bọn họ chính là bạn tốt ký túc xá!
Lâm Tử Nhiên ở mấy ngày, nhanh chóng thích ứng với nơi này.
Trong cuộc sống ngoài hiện thực cậu cũng trọ ở trường, ký túc xá của Lộ Hiểu Đông điều kiện không tồi, điều hòa gì cũng có; Lâm Tử Nhiên ở một chút không có không được tự nhiên, mà ngược lại cảm giác thật thân thiết, cho nên chính mình lúc trước tại sao cân não ở trong nhà nhỉ.
Ngày nào cũng nhìn tra cha tra mẹ mặt lạnh với vẻ khinh bỉ.
Cậu hẳn nên dọn ra ngay khi cốt truyện sụp mới đúng!
Lúc trước cậu vẫn còn quá hiền, mới có thể tự làm chính mình bị nghẹn.
Hôm nay Lâm Tử Nhiên đang nằm ở trên giường, bỗng nhiên linh cơ vừa động.
Tiền cậu không còn nhiều lắm, nhưng kỳ thực cậu còn một thứ chưa mang ra! Tiền không phải là vấn đề!
Lâm Tử Nhiên lập tức bật dậy khỏi giường, lao ra ngoài.
Hệ thống: “Cậu làm sao vậy?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi biết kiếm tiền thế nào rồi!”
Cậu chạy như bay xuống dưới ký túc xá, ghét bỏ nhìn chiếc xe Lamborghini màu xanh lục huỳnh quang, thẩm mỹ của Lộ Hiểu Đông không biết đặt sai chỗ nào mà lại nhìn trúng cái xe màu này!
Đủ lóe sáng, cũng đủ làm mù mắt người.
Trước kia vì muốn bắt mắt nên mới chọn xe màu này, nhưng giờ mình trọ ở trường, sinh viên phải có bộ dáng sinh viên, muốn Lamborghini làm cái gì? Còn là Lamborghini màu xanh huỳnh quang?
Vừa nhìn là thấy không may mắn rồi!
Có nên đem bán không?
Lâm Tử Nhiên lập tức gọi điện thoại cho chỗ bán xe second-hand, bởi vì cậu chào giá không cao, đối phương lái xe đến đánh giá một phen, ngày hôm sau lập tức đưa cho Lâm Tử Nhiên hai mươi vạn.
Nhìn hai mươi vạn, cậu cảm khái tiền đến dễ dàng như thế, tâm tình Lâm Tử Nhiên thật là tốt.
Cậu còn có thể tiếp tục đi chơi.
Muốn Lamborghini làm gì, dùng xe đạp không được sao? Dùng ở trường cũng đủ rồi! Bảo vệ sức khỏe và môi trường còn có thể rèn luyện thân thể!
Dưới tán cây xanh ngoài trường học, không khí trong lành, gió nhẹ thổi vào mặt, Lâm Tử Nhiên vừa ăn cơm xong đang đạp xe qua đường, trên đường trở về dưới ký túc xá ngoài ý muốn đối diện với tầm mắt Ninh Bách.
Lâm Tử Nhiên…..
Gia hỏa này muốn hù chết cậu sao, sao lại tới trường học của cậu?
Ác linh lui tán!
Lâm Tử Nhiên mặt vô biểu tình, khóa kỹ xe đạp, sau đó đi lên lầu coi như không nhìn thấy Ninh Bách.
Ninh Bách đã đợi ở đây thật lâu.
Tầm mắt hắn rơi vào trên mặt nam hài.
Khuôn mặt nam hài thanh tú sạch sẽ, trên trán đổ chút mồ hôi, trên người mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, giống như một sinh viên thật bình thường, ngay cả đôi khuyên tai sáng lấp lánh kia cũng không thấy.
Thoạt nhìn rất tốt, nhưng Ninh Bách biết đó chỉ là biểu tượng mà thôi.
Hắn nhìn nhìn chiếc xe đạp màu vàng kia.
Đáy mắt hiện lên vẻ đau xót.
Đứa nhỏ này đã lưu lạc đến nước này sao, ở ký túc xá, đi xe đạp, chiếc xe nguyên bản đâu... Đem bán rồi sao?
Cậu cái gì cũng không có, ngoại trừ một ít tiền, điều cậu quan tâm chưa bao giờ thuộc về mình, bất luận tình yêu mà cậu kỳ vọng hay là tiền bạc còn sót lại, đều không còn sao?
Ninh Bách nhớ lại từng hành động mình đã làm.
Chính mình lúc đó hoàn toàn không hiểu biết thiếu niên này. Hắn hoàn toàn không biết gì cả, đóng vai trò đao phủ, cướp đi đồ vật vốn dĩ không còn nhiều của cậu, còn để cậu tiêu tiền đi mua quần áo... Sai sử cậu làm việc cho mình, đơn giản vì cậu đuổi theo nói thích mình, chính mình theo lẽ thường hẳn là giẫm đạp lên phần tâm ý này.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, đứa nhỏ này có lẽ chỉ muốn có người yêu cậu.
Cho nên ngụy trang thành bộ dáng phản nghịch, muốn thu hút sự chú ý và cảm giác tồn tại.
Nếu lúc đó mình dụng tâm hơn, sớm lưu ý đến bên dưới bề ngoài nổi loạn của cậu là nội tâm yếu ớt khao khát được yêu thương, hắn nhất định sẽ ôn nhu hơn, chứ không phải tùy ý lạnh nhạt, khiến trái tim kia tan thành từng mảnh vỡ, lưu lại càng nhiều vết thương lòng.
Đáng ra hắn nên hiểu sớm hơn...
Trái tim của Ninh Bách như bị siết chặt, lồng ngực hơi phập phồng, đi theo sau Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên vừa lên lầu, phát hiện Ninh Bách đi theo, tức khắc cảm thấy đau răng không thôi.
Cậu không biết tại sao Ninh Bách lại tới nơi này. Khi rời khỏi Lộ gia, kỳ thực cậu lo Tưởng Huyên nhiều hơn, chứ không phải lo lắng Ninh Bách.. Bởi vì Ninh Bách thiên tính lương bạc, không phải loại người lì lợm la liếm, bạn không trêu chọc hắn, hắn cũng sẽ không trêu chọc bạn.
Lần trước chính mình cự tuyệt rất rõ ràng, cho nên Lâm Tử Nhiên căn bản không nghĩ tới Ninh Bách sẽ tìm tới mình.
Nơi này là ký túc xá của trường, Lâm Tử Nhiên vừa nhìn thấy đồng học đi tới đi lui bên cạnh, cậu còn biết thể diện, không muốn nháo quá khó coi, cuối cùng vẫn để Ninh Bách vào ký túc xá, không kiên nhẫn nói: “Anh tới nơi này làm gì?”
Ninh Bách nhìn khuôn mặt lãnh đạm xa cách của thiếu niên, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, ngay cả dòng máu chảy qua trái tim đều là lạnh lẽo. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn không xuất hiện, không ngừng khắc chế bản thân, không để mình xuất hiện trước mặt nam hài, bởi vì hắn biết chuyện đã đến nước này, bất luận mình làm hành động gì đi nữa cũng sẽ không được tha thứ và lý giải.
Nhưng hắn không có cách nào cứ tiếp tục như vậy.
Nghĩ đến nội dung trong cuốn nhật ký, sợ hãi xưa nay chưa từng có bao phủ trái tim hắn, hắn sợ chỉ cần nháy mắt mình không nhìn thấy đối phương một chút, đối phương sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.
Nếu bởi vì chính mình sơ suất mà đứa nhỏ này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bản thân.
Ninh Bách chậm rãi mở miệng, ánh mắt phức tạp cùng giọng nói khàn khàn: “Anh lo lắng cho em.”
Tưởng Huyên cũng đã từng nói lời này trước đó, Lâm Tử Nhiên quả thật sắp chết lặng, thầm nghĩ đúng là kịch bản cẩu huyết, lúc trước không ai thèm để ý đến Lộ Hiểu Đông, bây giờ tôi không liếm cẩu nữa, một đám người các anh chạy tới nói lo lắng cho tôi...
Quả nhiên mất đi mới biết quý trọng, đây là chân lý không thể bàn cãi!
Lâm Tử Nhiên hốt hoảng.
Lâm Tử Nhiên: “Hiện tại tôi cảm thấy, chỉ sợ tôi không phải đóng vai chính công trong kịch bản, mà là đóng vai chính thụ trong kịch bản đi!”
Hệ thống: “Đừng nói nữa, đúng là hơi bị giống đấy..”
Lâm Tử Nhiên: “Đáng sợ thiệt..”
Lâm Tử Nhiên vội vàng thoát khỏi liên tưởng lấy lại tinh thần, cá nhân cậu đối với Ninh Bách kỳ thực cũng chỉ có vậy. Tuy gia hỏa này thích bắt bẻ chuyện phiền toái, lại còn bức ép sai sử cậu, nhưng kia đều do cậu bị hạn chế bởi thiết lập nhân vật cho nên đưa tới cửa cũng là bản thân tự tìm. Tất cả đều đẩy lỗi cho Ninh Bách thì có chút không công bằng, hơn nữa hắn còn cứu mình thoát khỏi tay Tưởng Huyên.
Nói cách khác, tựa như cậu rất ghét đi học đi thi tập huấn quân sự, rất ghét khi đang ngủ bị gọi dậy, chơi game thua ngẫu nhiên cũng sẽ chửi thề, làm việc gặp được ông chủ keo kiệt cũng sẽ trộm mắng... Nhưng loại chán ghét này kỳ thật cũng chỉ có vậy, chán ghét mà cậu đối với Ninh Bách đại khái cũng ở mức này. Muốn nói có thâm thù đại hận gì thì thật khôi hài, đừng nói đối phương là NPC trong trò chơi... Nói xong còn chưa tính, tích cực cùng NPC không phải tự tìm khó chịu cho mình sao?
Bất quá để cậu làm nửa tháng chân chạy cho hắn, Lâm Tử Nhiên cũng không thích hắn nổi.
Cho nên nghiêm khắc mà nói, cảm giác mà cậu đối với Ninh Bách bây giờ là không thích cũng chẳng ghét, cảm giác như người qua đường Giáp... Chỉ cần anh đừng gây phiền toái cho tôi, tôi coi như anh không tồn tại.
Nhưng đứng ở góc độ Lộ Hiểu Đông, cậu sẽ không muốn nhìn thấy Ninh Bách.
Lâm Tử Nhiên suy nghĩ hồi lâu, lần nữa nhìn kịch bản thay đổi. Kỳ thực cậu cảm thấy Lộ Hiểu Đông cũng không thật sự thích Ninh Bách cho lắm, đứa nhỏ này theo đuổi Ninh Bách chỉ sợ nhất thời hứng khởi!
Trong nguyên cốt truyện nói Lộ Hiểu Đông vì nhất kiến chung tình mà lì lợm la liếm Ninh Bách, sau đó theo đuổi không thành còn có ý đồ hạ dược QJ; hắn hoàn toàn không hiểu biết Ninh Bách, lại vì ghen ghét mà làm ra chuyện này, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng yêu thật lòng...
Lộ Hiểu Đông không hiểu tình yêu là gì, trước nay hắn chưa từng yêu ai bao giờ, bởi vì vòng bạn bè không tốt tự nhiên cũng nhiễm chút tật xấu... Nhân sinh của hắn thật vặn vẹo và bi ai.
Gặp người đẹp liền theo đuổi, không theo đuổi được thì từ yêu sinh hận, muốn trả thù, hắn làm ra loại chuyện này có lẽ chỉ là muốn hủy hoại bản thân.
Hậu quả đúng như những gì hắn mong muốn.
“Thích” của Lộ Hiểu Đông không phải là thích chân chính, mà là hắn nổi loạn muốn nếm thử một lần, chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ hồ nháo, cuối cùng nháo đến mức mình die luôn.
Bây giờ thân thế của Ninh Bách đã bị vạch trần, cậu càng không thể thích Ninh Bách.
Ngược lại càng hận Ninh Bách cũng không biết chừng.
Bởi vì đây là người vô luận cỡ nào cũng không thể so được, là hài tử mà cha mẹ yêu thương nhất, mà chính mình là cái gì đâu? Cái gì cũng không phải.
Ninh Bách nhìn sắc mặt thiếu niên biến đổi liên tục.
Trong chốc lát khổ sở, chốc lát thất vọng, chốc lát thở dài, cuối cùng hóa thành bi ai.
Tất cả những điều này khiến hắn thập phần khó chịu.
Quả nhiên tuy em biểu hiện bản thân mình rất ổn, nhưng làm sao có thể ổn được? Thực xin lỗi, sự tồn tại của anh làm em đau khổ đến vậy...
Giọng nói Ninh Bách khàn khàn mà đau đớn, hắn nghiêm túc nhìn Lâm Tử Nhiên, nói: “Anh muốn nói cho em biết...”
Em rất tốt, không cần phải sống vì bất cứ ai, cũng không cần phải khổ sở vì không đáp ứng được kỳ vọng của họ.
Em không làm chuyện gì sai, người sai là bọn họ.
Chính là những lời này tới yết hầu bỗng không thể mở miệng nói tiếp, bởi vì hắn vốn không nên biết những điều này, thiếu niên dùng bề ngoài ngụy trang bản thân, chính là không hy vọng bại lộ bộ dáng yếu đuối trước mặt người khác.
Không hy vọng người khác dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu.
Cậu muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Hầu kết Ninh Bách lăn lộn một hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Anh sẽ không về Lộ gia.”
Lâm Tử Nhiên: “……?”
Lý do anh đặc biệt đến trường chính là để nói với tôi điều này? Anh có về Lộ gia hay không, có liên quan gì đến tôi đâu? Tôi cũng sẽ không về nhà, cái nhà này ai thích thì về ở đi!
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên thờ ơ: “Nga, tùy anh thôi.”
Ninh Bách khổ sở nhìn cậu: “Em không quan tâm sao?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi không thèm quan tâm.”
Ninh Bách nhìn đôi mắt lãnh đạm của cậu, trái tim lần nữa đau nhói, em thật sự không thèm quan tâm sao.. Nếu em thật sự không quan tâm thì tại sao rời nhà bỏ đi, tại sao hết tiền cũng không chịu trở về, tại sao thà rằng bán xe đi cũng muốn trọ ở trường..
Tại sao lại muốn chạy trốn bằng cách này?
Lâm Tử Nhiên không kiên nhẫn, cậu cảm thấy người này không thể ở đây thêm nữa, đợi lát nữa đồng học trở về sẽ không giải thích được. Lâm Tử Nhiên đẩy đẩy Ninh Bách, lạnh lùng nói: “Không còn việc gì thì anh đi đi.”
Ninh Bách nhìn ánh mắt thiếu niên đề phòng, vẻ mặt lộ rõ vẻ không chào đón, trong lòng chua xót không thôi.
Từ khi nào, cậu thích chính mình như vậy, lúc nào cũng chờ mình, mỗi ngày mỗi đêm đợi hắn dưới lầu, khi đó chính mình không biết quý trọng, chỉ cho là kỹ xảo của tiểu vô lại, tùy ý nhận phần nhiệt tình của cậu. Bây giờ rốt cuộc cậu không đuổi theo mình nữa.
Ninh Bách nhắm mắt lại, mở miệng: “Được.”
………………
Lâm Tử Nhiên cho rằng mình đã đuổi Ninh Bách đi, nhưng vài ngày sau cậu phát hiện ra, chính mình mười phần sai!
Tỷ như đứng trên phòng ngủ của cậu, nhìn xuống sẽ thấy xe Ninh Bách đậu ở dưới lầu.
Buổi tối đi ngủ, nhìn xuống liền thấy xe Ninh Bách vẫn còn ở dưới.
Cho dù ngẫu nhiên ngủ thiếp đi, Ninh Bách không có ở đó, cậu ra ngoài ăn cơm trở về, xe của Ninh Bạch lại về rồi!
Cứu mạng với !!!
Mặc dù Ninh Bách không xuất hiện cũng không quấy rầy cậu, nhưng quả thực hắn có chỗ không ở, nghĩ đến đây Lâm Tử Nhiên có chút sởn tóc gáy, cảm giác sợ hãi bất luận chính mình đi đến đâu cũng có loại người này...
Mà tại sao Ninh Bách lại muốn làm như vậy?
Không phải hắn rất bận sao? Lúc trước thời điểm mình theo đuổi hắn, quỷ bắt bẻ này tăng ca đến 12 đêm là chuyện bình thường, nói trăm công ngàn việc cũng không quá, làm sao hiện tại không có việc gì đi theo mình cả ngày ở trường?
Không phải hắn thực sự thích chính mình đó chứ? Lâm Tử Nhiên rùng mình.
Bất quá dù hắn thực sự thích chính mình thì cũng không cần phải làm đến mức này đi?
Đường đường là đại luật sư, sao là tên cuồng theo dõi được.
Tôi đắc tội anh chỗ nào?
Sáng nay Lâm Tử Nhiên ngủ dậy, từ ban công đi xuống nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, tức khắc cảm thấy đau răng không thôi, rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa! Người này quả nhiên vẫn rất đáng ghét!
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của nam nhân, chẳng qua so với vẻ trầm tĩnh lãnh đạm của ngày xưa dường như nhiều thêm một tia mỏi mệt, thoạt nhìn trong khoảng thời gian này vẫn chưa nghỉ ngơi tốt.
Lâm Tử Nhiên một bụng tức giận, anh còn hỏi tôi có chuyện gì? Anh không biết chính mình đang làm gì à? Thanh âm cậu thật lạnh, sắc mặt không vui: “Tại sao anh lại theo dõi tôi? Anh có bệnh sao?”
Ninh Bách nhấp môi, trong mắt tràn đầy chua xót.
Hắn không dám nói với nam hài rằng, anh sợ em nghĩ quẩn trong lòng rồi làm chuyện dại dột, mấy ngày nay hắn cơ hồ không thể ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, giống như trở về quá khứ hắc ám, lần này còn có nam hài nho nhỏ ở cùng hắn. Từng câu từng chữ về nam hài trong cuốn nhật ký, nhìn như mấy chữ ít ỏi, nhưng lại phác họa ra sự vô vọng của nam hài, rõ ràng sinh động như thế, cậu nỗ lực vì muốn có được sự khẳng định của cha mẹ, muốn được cha mẹ yêu thương.. Nhưng hôm nay một chút ký thác cuối cùng cũng không còn.
Ninh Bách không dám nhắm mắt lại, không dám rời đi, hắn sợ một khi mình rời đi thì sẽ xảy ra chuyện khiến chính mình hối hận.
Ninh Bách môi mỏng hơi nhấp, nhẹ giọng nói: “Anh không theo dõi em, chỉ là vừa vặn ở đây.”
Lâm Tử Nhiên tức mà cười: “Anh cho rằng tôi là đồ ngốc?”
Ninh Bách rũ mắt: “Đương nhiên không phải.”
Dáng vẻ của người đàn ông này khiến Lâm Tử Nhiên cảm giác một quyền đấm vào bông. Người ta không dây dưa cũng không làm khó dễ bạn, chỉ là đậu xe dưới lầu phòng ngủ của bạn, vừa vặn xuất hiện ở nơi bạn tới, bạn mắng hắn hỏi hắn, hắn liền giả ngu không nói lời nào.
Quả thực dầu muối không vào!
Lâm Tử Nhiên hung hăng đá một cái vào cửa xe sang quý của Ninh Bách, hung tợn uy hiếp nói: “Nói cho anh biết, không được đi theo tôi nữa, hiểu không? Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Ánh mắt Ninh Bách khổ sở, hắn thấp giọng nói: “Em có thể giả như không thấy anh.”
Ý là không chịu đi?
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, nhếch lên khóe miệng châm chọc: “Lúc trước ghét bỏ tôi là anh, hiện tại theo đuổi tôi không bỏ cũng là anh, có phải đầu anh bị hỏng rồi không? Làm bộ dáng này cho ai xem? Để tôi đoán, anh lại muốn nói ‘anh thích em’ chứ gì?”
“Không.” Ninh Bách nói.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ rốt cuộc hắn không giả vờ nữa?
Sau đó cậu nhìn thấy nam nhân nghiêm túc nhìn cậu, màu hổ phách trong đôi mắt phảng phất nỗi đau sâu sắc cùng sự lưu luyến ôn nhu không thể diễn tả bằng lời, hắn nói: “Anh yêu em.”
****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT