Một đường này nam hài bên người rất yên tĩnh, Tưởng Huyên một bên lái xe một bên không nhịn được đảo mắt nhìn vẻ mặt thiếu niên. Hắn chỉ nhìn thấy sườn mặt an tĩnh u buồn của nam hài, phối với trang dung không đành lòng nhìn thẳng càng có vẻ thảm thiết.
Không hiểu sao trong lòng có chút không vui.
Thường ngày gia hỏa không tim không phổi, thế nhưng bây giờ chỉ vì theo đuổi một người mà nháo thành cái dạng này, xem ra thực sự rất thích?
………………
Lâm Tử Nhiên về đến nhà liền nằm trên giường.
Lăn qua lăn lại không ngủ được.
Căn cứ theo cốt truyện, không bao lâu Tưởng Huyên sẽ vì công việc mà quen biết Ninh Bách, sau khi đối mắt hai người nhanh chóng trở thành pháo hữu. Lộ Hiểu Đông tình cờ phát hiện đại ca nhắm trúng người mình thích, không phân xanh đỏ trắng đen đã cùng Tưởng Huyên náo loạn hết cả lên, nhưng hắn không tự mình hiểu lấy cuối cùng chịu đủ nhục nhã.
Trước đó mình chỉ cần tiếp tục truy Ninh Bách là được, suất diễn của Lộ Hiểu Đông ở cốt truyện chủ tuyến ít đến đáng thương.
Tổng kết lại chính là, Lộ Hiểu Đông theo đuổi Ninh Bách không rời không bỏ, dùng bất cứ thủ đoạn nào, thề nhất định phải đuổi Ninh Bách tới tay.
Tưởng chừng đây là một việc vô cùng đơn giản, hiện tại xem ra cũng không đơn giản.
Lâm Tử Nhiên ưu thương thở dài.
Nhưng cậu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, dù xương cứng đến đâu cũng gặm, không gặm được là một chuyện, thái độ là chuyện khác.
Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên rời giường, cổ vũ cho chính mình một cái.
Sau đó mở tủ quần áo làm cay mắt kia ra, tùy tiện thay một thân quần áo rồi ra cửa. Tuy rằng không quá thích loại phong cách này nhưng nhìn nhiều cũng thành quen, còn thấy rất tốt, dù sao cũng là sắm vai nhân vật, nên thử khiêu chiến nhiều nhân vật khác nhau, có vậy mới rèn luyện kỹ thuật diễn tốt hơn, không phải sao?
Lâm Tử Nhiên suy đoán lúc này Ninh Bách hẳn đã đi làm, vì thế hỏi hệ thống nơi Ninh Bách làm việc, trực tiếp ở dưới lầu công ty hắn ôm cây đợi thỏ.
Ninh Bách chưa đến 30 đã là một luật sư có tiếng. Tốt nghiệp trường đại học luật trứ danh ở nước ngoài, sau khi về nước từ đầu đến chân hoàn toàn là tinh anh, hắn và bằng hữu cùng mở văn phòng luật, thuê tầng cao nhất trong office building này.
Cũng đúng, bởi vì hắn có năng lực cho nên về sau mới hợp tác cùng Tưởng Huyên.
Lâm Tử Nhiên vừa cắn hạt dưa vừa nhìn ra cửa, nghiêm túc sắm vai nhân vật cuồng theo dõi. Đừng nói cậu cảm thấy hai người này rất xứng đôi, bá tổng như Tưởng Huyên nên bị mỹ nhân thụ có chỉ số IQ ăn chết, chỉ cần ngươi vô tình hơn hắn, có khả năng hắn sẽ yêu ngươi, dù sao thì ngươi đã làm bá tổng sinh ra hứng thú với tiểu yêu tinh vô tình là ngươi.
Câu kia gọi là gì nhỉ? Nam nhân, ngươi thành công khiến ta chú ý ~ ~ ~
Ha ha ha ha ——
Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây, lộ ra mặt cười ngây ngô.
Hệ thống: “Tỉnh tỉnh, Ninh Bách ra rồi kìa.”
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên tức khắc nghiêm lại, lau lau nước miếng của mình, vội ném hạt dưa, cầm lấy bó hoa trên ghế phụ rồi đẩy cửa bước xuống!
Ninh Bách vừa đi ra khỏi cửa office building liền nhìn thấy một người trẻ tuổi tay cầm một bó hồng to lao đến với tốc độ trăm mét, cách hắn chưa đến 30 cm thì đột nhiên dừng bước, một khuôn mặt thâm quầng và mái tóc xám ló đầu ra từ sau bó hồng, nhếch miệng lộ ra một nụ cười xán lạn: “Thân ái, rốt cuộc tôi cũng gặp được anh.”
Ninh Bách cảm thấy gân xanh trên trán mình giật giật.
Xem ra sự tình ngày hôm qua vẫn chưa làm đối phương tiếp thu cái gì gọi là kinh nghiệm giáo huấn.
Hắn đã gặp nhiều án tử khó giải, gặp đủ loại người cùng hung cực ác, nhưng giờ phút này lại cảm thấy đau đầu vì một tên tiểu tử vô lại. Bởi vì cậu chỉ là người theo đuổi chứ không phạm phải sai lầm gì lớn, hắn ngược lại không thể làm quá.
Ninh Bách nhấp môi mỏng, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Làm sao cậu biết tôi ở chỗ này.”
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cũng không thể nói hệ thống nói cho cậu biết, đúng không? Cười hắc hắc nói: “Tôi hỏi thăm chỗ anh ở.”
Ninh Bách cau mày trầm tư, xem như chấp nhận cách nói này.
Hắn vốn định trực tiếp rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại, nghiêm túc nói với Lâm Tử Nhiên: “Tôi sẽ không thích cậu, cậu hiểu? Cho nên không cần đến nữa.”
Này không phải loại hình hắn thích.
Lâm Tử Nhiên không chút để ý nói: “Nhưng tôi thích anh, tôi đối với anh nhất kiến chung tình!” Cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt si mê nhìn hắn: “Tôi vô cùng nghiêm túc theo đuổi anh! Anh chưa từng ở chung cùng tôi, làm sao biết có thích tôi hay không?”
Ninh Bách ấn ấn trán, hắn cảm thấy lời mình nói đúng là đàn gảy tai trâu, lười để ý đến Lâm Tử Nhiên xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên vội vàng đuổi theo, nhưng cậu không dám chạm vào Ninh Bách cũng không dám lại gần quá, cậu sợ đối phương lại báo nguy. Thật cẩn thận đi sau Ninh Bách vài bước, mặt cười nói: “Tặng hoa cho anh này.”’
Ninh Bách liếc cậu một cái, nói: “Không cần.”
Nói xong trực tiếp mở cửa xe, đánh xe rời đi, nhất kỵ tuyệt trần, để Lâm Tử Nhiên hít khói.
Lâm Tử Nhiên cúi đầu ủ rũ.
Nhưng nếu có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt cậu, sẽ phát hiện kỳ thật cậu không hề có nửa điểm thất vọng, ngược lại vẻ mặt còn tràn đầy niềm vui!
Ninh Bách không thích mình quả thật rất bình thường! Loại ngốc bức ban ngày ban mặt tặng hoa hồng, Ninh Bách thích mới là lạ đó.
Hơn nữa lần này hắn không báo nguy, Lâm Tử Nhiên đã cảm thấy mỹ mãn.
Làm xong nhiệm vụ là có thể về nhà, Lâm Tử Nhiên cười ha hả đem hoa hồng nhét lại trong xe, xoa cằm khẽ trầm tư. Mua hoa mấy trăm đồng tiền lận, ném thùng rác thì quá lãng phí, không quan hệ với việc không theo đuổi được bạn trai, nhưng lãng phí đóa hoa kiều diễm thì có chút không tốt.
Nghĩ nghĩ Lâm Tử Nhiên trở lại cửa hàng bán hoa, em gái ở cửa hàng bán hoa vừa dễ thương lại đáng yêu, không để Lâm Tử Nhiên tốn nhiều miệng lưỡi đã giúp cậu đổi thành một bó hoa Bách Hợp.
Lâm Tử Nhiên cầm bó Bách Hợp về nhà, vừa vặn trong nhà có bình hoa, hoa trong bình có chút héo, vì thế thay bằng hoa mới, thoạt nhìn trông thoải mái và có sinh khí hơn.
Sở dĩ gần đây Lộ Hiểu Đông ở nhà là bởi vì vừa lúc nghỉ hè, nếu không cậu cũng tính toán trốn học, đại khái sẽ không về nhà.. Ngốc ở nhà cũng không được hoan nghênh, cha mẹ cả ngày nhìn cậu không vừa mắt, nếu không phải bất đắc dĩ Lâm Tử Nhiên cũng muốn dọn ra ngoài ở.
Sống như vậy thực mệt tâm.
Lâm Tử Nhiên chủ động thay hoa mới trong nhà, cũng là cất giấu tâm tư muốn lấy lòng mẹ. Dẫu sao cậu còn muốn ở thế giới này nghỉ ngơi một thời gian, suốt ngày cứ đối mặt với bạo lực lạnh của đôi cha mẹ tiện nghi như vầy cũng rất khó chịu, nghĩ có thể hòa hoãn một chút thì sẽ hòa hoãn một chút.
Tuy rằng thoạt nhìn Lộ Hiểu Đông phản nghịch không kiềm chế được, nhưng kỳ thật nội tâm hắn khát vọng sự khẳng định của cha mẹ. Cốt truyện chủ tuyến không đề cập đến những việc này, Lâm Tử Nhiên liền nghĩ rằng có thể làm chút chuyện vì Lộ Hiểu Đông, cũng tạo cho mình một hoàn cảnh thư thái hài hòa hơn, đẹp cả đôi đường.
Lâm Tử Nhiên vào nhà dọn dẹp sạch sẽ rồi đi vào bếp xem xét, tủ lạnh đã có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.
Nghĩ đến thế giới trước đó rèn luyện trù nghệ, không nghĩ ở thế giới này vẫn có thể dùng được! Quả nhiên, kỹ năng không ngại nhiều!
Lâm Tử Nhiên mỹ tư tư bắt đầu nấu cơm.
Phùng Uyển và Lộ Mậu Phong cùng trở về lúc 6 giờ.
Phùng Uyển vừa vào cửa liền nhìn thấy một bó hoa mới được cắm trong bình, trên cánh hoa còn dính bọt nước, hương thơm dễ chịu hợp lòng người, nhưng sau khi nhìn lông mày nàng khẽ nhíu lại.
Nghe thấy âm thanh Lâm Tử Nhiên từ phòng bếp đi ra, lập tức lấy lòng bước tới, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Mẹ.”
Giữa mày Phùng Uyển nhíu thành chữ xuyên 川, nói: “Hoa này là con đổi?”
Lâm Tử Nhiên trong lòng lộp bộp, bởi vì khuôn mặt Phùng Uyển không có nửa điểm vui sướng, chẳng lẽ mình làm sai chỗ nào?
Trong mắt Phùng Uyển có chút áp lực và không kiên nhẫn, nói với giọng điệu trách cứ: “Con xem con đi, bộ dáng tùy tùy tiện tiện cắm hoa, phối màu và chọn hoa đều không đúng, chỗ hoa thừa cũng không sửa lại, lung tung rối loạn. Về sau không biết làm thì không cần làm, giúp không được mà còn thêm phiền.”
Nói xong trực tiếp đi qua, ném bình hoa vào thùng rác, dường như đặt nó ở đó sẽ làm bẩn mắt nàng vậy.
Lâm Tử Nhiên “……”
Cậu cúi đầu, không để Phùng Uyển nhìn thấy khuôn mặt như quỷ của mình. Trời địu, người phụ nữ này có phải tới kỳ mãn kinh rồi không?
Aiz, bó hoa đáng thương của tôi.
Tránh được độc thủ của Ninh Bách, thì vẫn không tránh được mẹ của Lộ Hiểu Đông.
Nhất định phải làm bạn với thùng rác.
Thật nhanh Lộ Mậu Phong cũng trở lại.
Tuy mới chạm mặt với Phùng Uyển ở góc tường, Lâm Tử Nhiên vẫn bưng đồ ăn lên; đủ màu sắc hương vị, bộ dáng thực không tồi, hẳn là không sai đi?
Lộ Mậu Phong ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nghi hoặc hỏi Phùng Uyển: “Em làm?”
Sau chuyện năm đó xảy ra vợ hắn đã nhiều năm bằng mặt không bằng lòng với hắn, sẽ không dụng tâm nấu cơm, hơn nữa tay nghề của bà cũng không tốt.
Phùng Uyển mặt vô biểu tình không nói lời nào.
Lâm Tử Nhiên lấy lòng thò đầu ra, nhếch miệng cười: “Ba, là con làm.”
Lộ Mậu Phong “……”
Ông tựa hồ vô cùng ngoài ý muốn, qua hồi lâu mới ‘nga’ một tiếng.
Lâm Tử Nhiên ngồi chờ khen ngợi.
Lộ Mậu Phong liếc cậu một cái, thở dài: “Lần tới không có tiền cứ việc nói thẳng, đừng phiền toái như vậy.”
Lâm Tử Nhiên nói: “Con không...”
Lộ Mậu Phong không hề nhìn cậu, cầm đũa bắt đầu ăn cơm: “Con chê mẹ con nấu cơm không ngon thì cứ việc đi nhà hàng ăn, đừng không có việc gì ở nhà lăn lộn.”
Lâm Tử Nhiên “……”
Tự nhiên cậu bắt đầu hiểu Lộ Hiểu Đông một chút rồi ớ, hai vợ chồng nhà này quả thật rất khó lấy lòng.
Lâm Tử Nhiên ăn ăn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ba, con xác thật không có tiền, ba đưa cho con một ít.”
Lão tử lười chơi cùng mấy người, vẫn là đưa tiền cho tôi ra ngoài chơi biển còn hơn. Băng dày ba thước, trời lạnh không phải một ngày, không phải là việc cậu có thể dễ dàng thay đổi.
Mỗi lần nhìn Lộ Hiểu Đông bọn họ liền cảm thấy không vui, dùng ánh mắt thành kiến nhìn người.. Nếu không thích một ai đó, tự nhiên làm cái gì cũng không tốt.
Đây không phải vấn đề cậu có nỗ lực hay không, mà là vấn đề bên phía đối phương.
Nếu các người không hiếm lạ, tôi cũng lười biến thành người mà mấy người thích.
Có tiền không vui hơn sao?
………………
*Editor: Bệnh lười của mình lại phát tác rồi mấy bạn ới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT