Trong lòng Lâm Tử Nhiên kinh nghi bất định, cậu hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng đọng, lặng yên không tiếng động lui vào trong đám người, căn bản không có người phát hiện cậu đã tới.
Dù không biết tại sao Huyền Diễm lại xuất hiện, nhưng đã có hắn ra tay giúp đỡ hẳn Mộ Nhã Trúc sẽ không có việc gì... Tuy rằng Huyền Diễm cao cao tại thượng, coi chúng sinh như con kiến, nhưng dù sao cũng là vai chính công bảo hộ một giới, không phải đại ma đầu Dạ Lưu Ân thích lạm sát người vô tội.
Lâm Tử Nhiên đối với tiết tháo của Huyền Diễm phi thường có lòng tin.
Để hắn cứu người vạn vô nhất thất*, đáng tin cậy hơn chính mình nhiều.
* vạn vô nhất thất: hết sức cẩn thận không chút sai lầm.
Lâm Tử Nhiên tâm tình phức tạp, điều cậu lo lắng lúc này không phải là Mộ Nhã Trúc, mà là Huyền Diễm tại sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Tuy rằng hắn ra tay cứu người là chuyện tốt.. Nhưng, đây là biểu hiện của việc cốt truyện lệch quỹ đạo nghiêm trọng!
Trong lúc nhất thời Lâm Tử Nhiên cũng không biết này là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Huyền Diễm đứng giữa không trung, vạt áo tung bay trong gió, hờ hững nhìn xuống đám người.
[Đem những tên xấu xa này giết sạch hết đi! Dám thương tổn mẫu thân Lê Diệp, nếu hắn biết thì sẽ đau lòng cỡ nào a!]
[Ngươi nhìn đi, đây là nhân loại mà ngươi bảo vệ đấy, còn không bằng một ma tu đâu!]
Huyền Diễm nhíu mày. Hắn theo đuôi Lâm Tử Nhiên mà đến, không ngờ vừa vặn gặp phải cảnh tượng này… Từ lúc bắt đầu tâm ma vẫn luôn ồn ào bên tai hắn, muốn hắn cứu người, muốn hắn giết người.
Kỳ thực dù tâm ma không nói, chính hắn vốn cũng tính toán cứu người.
Chỉ là một yêu cầu khác không thể để tâm ma như mong muốn.
Người trên mặt đất sôi nổi dùng ánh mắt kính sợ xen lẫn sợ hãi nhìn hắn.
Huyền Diễm nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, vung tay nhấc Mộ Nhã Trúc lên, thân ảnh thực nhanh biến thành trong suốt, trong nháy mắt liền biến mất.
Mộ Nguyên Dụ bị dọa run bần bật, sau khi Huyền Diễm rời đi mới ‘thình thịch’ một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất. Hắn, hắn chưa từng gặp qua tồn tại đáng sợ như vậy, áp lực kia cực lớn, mặc dù chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái thôi nhưng lại giống như ngũ sơn áp đỉnh vậy.
Ánh mắt đó căn bản không thuộc về nhân loại, mà thuộc về thần.
Tuy không biết thân phận Huyền Diễm nhưng không ai ở đây sinh ra lòng phản kháng, tất cả đều phủ phục trên đất.
Qua hồi lâu mắt thấy Huyền Diễm rời đi sẽ không trở lại, Mộ Nguyên Dụ mới thật cẩn thận nâng phu nhân của mình lên. Này vừa thấy liền đại kinh thất sắc, xương cốt toàn thân nữ nhân thất khiếu đổ máu, mặc dù vẫn còn một hơi thở nhưng hiển nhiên đã trở thành một phế nhân, sống không bằng chết.
Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt, gồm: tai, mắt, mũi và miệng.
Mộ Nguyên Dụ nửa điểm cũng không đồng tình, ngược lại cảm thấy nàng gieo gió gặt bão. Nếu không phải nàng cả ngày gây chuyện thị phi làm sao có thể rơi xuống tình trạng này? Hắn chán ghét giao nữ nhân cho thủ hạ rồi sau đó mang theo thị vệ của mình nhanh chóng rời đi.
Những người vây xem khác đứng lên, chỉ thấy trên người ai nấy đều đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc này mới hai mặt nhìn nhau.
Người vừa rồi xuất hiện là ai? Cường đại đáng sợ như vậy, chẳng lẽ là thần tiên trên Thánh Cung?
Nhưng tại sao hắn lại mang Mộ Nhã Trúc đi?
Không phải nói Lê Diệp là ma tu sao?
Huyền Diễm thân ở ngoài vạn dặm, hơi rũ mi mắt, thần sắc nhàn nhạt.
[Tại sao ngươi không giết hết bọn họ, tức quá đi mà! Những người này toàn bộ đều đáng chết!]
Giọng nói Huyền Diễm lãnh đạm không độ ấm: “Ta đã phế nữ nhân kia, ngươi còn muốn ta như thế nào? Nếu ta giết tất cả mọi người ở đây, hành động như vậy có khác gì ma đạo.”
Tâm ma cũng biết Huyền Diễm sẽ không làm như vậy, nhưng trong lòng y cảm thấy không thoải mái, nói những lời này chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi.
[Hừ, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.]
Sắc mặt Huyền Diễm lạnh băng, phiền chán tâm ma này không thôi, khẽ phất tay áo xoay người rời đi.
………………
Lâm Tử Nhiên e sợ bị Huyền Diễm phát hiện nên vội vàng trốn, hiện tại thân phận ma tu của cậu đã bị lộ, cũng không dám để Huyền Diễm phát hiện.
Bây giờ cậu đi trốn trước, chờ thân sinh lão cha tới đây tìm cậu.
Tuy rằng thân sinh lão cha này không ra gì, chỉ lợi dụng mẹ con bọn họ để đạt mục đích của mình, nhưng ít ra hiện tại sẽ không giết cậu mà còn phải bảo vệ cậu.
Lại nói, Lê Diệp thực sự quá thảm, bởi vì Dạ Lưu Ân cũng không thích hắn mà chỉ coi hắn như công cụ.
Chỉ có Mộ Nhã Trúc thật lòng yêu thương hắn, nhưng Mộ Nhã Trúc lại chết thảm trước mặt hắn.
Phi phi, hiện tại người còn chưa chết đâu!
Điểm này đã bị thay đổi!
Chỉ là Lâm Tử Nhiên thật sự không rõ vì sao Huyền Diễm lại xuất hiện. Cậu trái lo phải nghĩ đều cảm thấy cốt truyện lần này vẫn luôn tiến triển thuận lợi, làm sao biến cố tới đột nhiên như vậy?
Lâm Tử Nhiên do dự nói: “Gần đây tôi không làm gì sai cả, vẫn luôn dựa theo cốt truyện đúng không?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Lâm Nhiên có chút yên tâm, xem ra không phải vấn đề của cậu.
So với thế giới trước thì thế giới này rõ ràng thành công hơn nhiều!
Nhưng có một nỗi bất an sâu thẳm trong lòng, không biết đó là gì.
Lâm Tử Nhiên lặng lẽ hành tẩu trong hẻm nhỏ vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề, chợt bị một đôi tay kéo vào một gian nhà ở! Miệng cũng bị người bịt kín!
Lâm Tử Nhiên đại kinh thất sắc! Cảnh tượng giết người tiêu chuẩn này là như thế nào a!
Lâm Tử Nhiên: “Người nào aaaa!”
Hệ thống thập phần lạnh nhạt nói: “Cốt truyện.”
Lâm Tử Nhiên: “Hả?”
Người phía sau điểm một ngón tay lên gáy Lâm Tử Nhiên, Lâm Tử Nhiên liền phát hiện mình không nói ra lời.
Người nọ ôm lấy thân thể vô lực của cậu, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế, sau đó thong thả ung dung đi tới trước mặt cậu.
Trong phòng chỉ có ánh nến tối tăm nhưng cũng đủ thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Đây là một nam nhân gầy ốm nho nhã, hắn mặc một bộ áo dài màu đen, sắc mặt có chút tái nhợt kiểu bệnh trạng, hắn phảng phất suy yếu nên ho khan vài tiếng, mắt đen thâm thúy, ánh mắt ẩn vẻ xót thương nhìn về phía Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên khẩn trương nhìn hắn chằm chằm.
Nam nhân nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm khàn khàn ôn hòa nói: “Ta là phụ thân của con.”
Lâm Tử Nhiên: “...Móa nó, cốt truyện đến quá đột ngột chưa chuẩn bị kịp, đây là Thiên Ma aaaa!”
Vai phản diện vô cùng tà ác của thế giới này quả thực so với yêu ma ăn thịt trẻ em còn đáng sợ hơn gấp vạn lần. Oa oa oa, nội tâm Lâm Tử Nhiên túng quẫn nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không tin, hung ác cảnh giác trừng mắt nhìn nam nhân kia.
Nam nhân phất tay thiết lập một cái kết giới trong phòng, sau đó ngón tay điểm vào gáy Lâm Tử Nhiên. Tuy Lâm Tử Nhiên không thể cử động nhưng phát hiện mình có thể nói được.
Cậu giống như sói con, hung tợn nhìn người đàn ông, giọng nói lạnh lẽo: “Nói bậy, ta căn bản không có phụ thân!”
Biểu tình của người đàn ông tựa hồ có chút thống khổ có chút bất đắc dĩ, ánh mắt lại từ ái nhu hòa, chậm rãi mở miệng: “Ta biết con trách ta bỏ rơi mẹ con hai người, nhưng ta rời đi là có nỗi khổ bất đắc dĩ.”
Hắn mím môi trầm mặc một lát, chợt nâng tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn quang mang màu đen, chậm rãi nói: “Ta là một ma tu, hơn nữa vẫn luôn bị Thánh Cung đuổi giết.”
Lâm Tử Nhiên xụ mặt, mặt vô biểu tình, thầm nghĩ để ta xem ngươi bịa như nào.
Nam nhân trầm giọng nói: “Có thể con cho rằng ta không phải là một người tốt, nguyên nhân trong đó một lời khó nói hết, nhưng ta tu ma là chuyện tình bất đắc dĩ.. Ta chưa từng thương tổn người vô tội, đơn giản bởi vì ta tu ma đạo, Thánh Cung kia lấy danh nghĩa thay trời hành đạo đem ta đuổi cùng giết tuyệt, bức chúng ta đến đường cùng.”
“Mặc dù ta và mẫu thân con yêu nhau nhưng nếu lưu lại sẽ chỉ làm hại nàng, cho nên mới không thể không rời các ngươi mà đi, chỉ là không ngờ tới các ngươi vẫn bị ta liên lụy. Đơn giản sự tình huyết mạch ma đạo của con bị bại lộ, dẫn đến mẫu tử các ngươi suýt nữa là chết, khiến tâm ta khó an.”
Hắn thấy Lâm Tử Nhiên tựa hồ vẫn không tin, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia cười khổ: “Con trách ta ta có thể lý giải, nhưng điều ta muốn nói với con chính là, mấy năm nay tuy rằng ta không ở bên cạnh nhưng chưa bao giờ buông bỏ mẫu tử hai người, vẫn luôn âm thầm chú ý các ngươi.”
“Bởi vậy khi biết con bị Thánh Cung đuổi giết ta mới có thể kịp thời đuổi tới đây, vốn định cùng cứu mẹ con các ngươi, ai biết lại để chủ nhân Thánh Cung kia đi trước một bước. Sở dĩ hắn ta bắt mẫu thân của con đi chỉ sợ mục đích muốn bức con xuất hiện, ép con đi vào khuôn khổ.”
Lâm Tử Nhiên hơi trầm mặc. Người này đúng là lão già xấu xa, toàn là lời nói dối, có quỷ mới tin ngươi.
Tuy rằng Huyền Diễm cùng ma đạo thế bất lưỡng lập (không đội trời chung), nhưng ít nhất đáng tin hơn ma đầu nhà ngươi. Hắn tuyệt sẽ không thương tổn Mộ Nhã Trúc, hơn nữa đường đường là Thần Tôn hà tất dùng một nữ tử yếu nhược uy hiếp một thằng nhãi con ma tu? Hắn cứu Mộ Nhã Trúc tám phần là ngoài ý muốn, nhưng ngươi nhất định sẽ không cứu Mộ Nhã Trúc, bởi vì trong cốt truyện ban đầu, ngươi chính là chờ Lê Diệp sau khi thấy Mộ Nhã Trúc chết rồi mới xuất hiện.
Bởi vì ngươi cần một hài tử tràn ngập căm hận thế giới này, như thế càng dễ dàng bị ngươi mê hoặc nhập ma.
Ngươi căn bản không thèm để ý đến sinh tử của Mộ Nhã Trúc.
Mặc dù trong lòng biết rõ những gì ma đầu này nói đều là giả, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn lộ ra biểu tình nửa tin nửa ngờ.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Chủ nhân Thánh Cung là Thần Tôn Huyền Diễm, ta từng gặp qua hắn ở Thánh Cung. Lấy thân phận của ta có tư cách gì khiến hắn tự mình ra tay? Ta không tin lời ngươi nói.”
Nam nhân im lặng một lúc: “Rốt cuộc là ta liên lụy các ngươi, mục đích thực sự của hắn có thể là ta.”
Lâm Tử Nhiên lại truy vấn: “Vậy ngươi là người nào? Dựa vào cái gì Tôn Thượng ra tay vì ngươi?”
Nam nhân thở dài, vẻ mặt ôn hòa nói: “Rất nhiều chuyện một lời khó nói hết, con rời đi cùng ta trước, rồi ta sẽ chậm rãi nói hết quá khứ cho con biết nhé?”
Lâm Tử Nhiên quật cường bặm môi, không hé răng.
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ chua xót: “Đã nhiều năm như vậy không về, ta biết con nhất định oán ta, nhưng ta lại không thể bỏ mặc con, bại lộ thân phận bây giờ con rất nguy hiểm. Nếu con tiếp tục ở lại đây, lấy thế lực Thánh Cung rất nhanh sẽ phát hiện ra con, đến lúc đó con và Nhã Trúc hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng chỉ cần chúng ta không bị Thánh Cung bắt được, bọn họ vì muốn ta và con hiện thân có lẽ sẽ tạm tha nàng một mạng. Hơn nữa..”
Đồng tử hắn đen nhánh như mực, nhìn Lâm Tử Nhiên thật sâu, nói: “Chẳng lẽ con không muốn cứu nàng sao?”
Lâm Tử Nhiên thái độ trước sau luôn lạnh nhạt, cho đến khi nghe câu này mới lộ ra biểu tình nôn nóng không thôi, dồn dập nói: “Ngươi có biện pháp cứu nàng?”
Nam nhân cười cười: “Chỉ cần phụ tử chúng ta đồng lòng, có chuyện gì không làm được?”
Lâm Tử Nhiên nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu, nói từng chữ một: “Hảo, ta đi với ngươi.”
………………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT