Thân thể Lâm Tử Nhiên cứng đờ, nhìn thẳng vào đối phương mới biết trong đó áp lực nhiều như thế nào.
Run rẩy dường như đến từ sâu thẳm linh hồn.
Đây là thực lực áp chế tuyệt đối!
Vấn đề là ngươi có tật xấu gì, nhìn ta làm gì a? Lâm Tử Nhiên khóc không ra nước mắt, sớm biết thế muộn chút hãy đi qua.
Trong đầu cậu bắt đầu không ngừng suy nghĩ nguyên nhân. Huyền Diễm hiện tại còn chưa biết cậu, căn bản không biết thân phận của cậu là con trai Thiên Ma, không có khả năng bây giờ muốn giết cậu, vậy là vì cái gì?
Lâm Tử Nhiên căng thẳng ngực mướt mồ hôi lạnh, bị Huyền Diễm nhìn một cái thôi mà cậu lại có cảm giác sau lưng như bị kim đâm, không có chỗ trốn.
Thời điểm cậu chuẩn bị quỳ xuống, Huyền Diễm đã thu hồi tầm mắt.
Giống như hắn chỉ tùy ý liếc cậu một cái.
Sau đó rời đi.
Xích Phong chân nhân cũng có chút ngoài ý muốn, hắn liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, đứa nhỏ này có gì đáng để Tôn thượng chú ý?
Hay kỳ thực là đang nhìn Mộ Dương?
Lâm Tử Nhiên thân thể phàm thai không có gì nổi bật. Nhưng Mộ Dương thiên mệnh chi tử có thể rút Địch Trần Kiếm ra, Tôn thượng khẳng định nhìn Mộ Dương!
Mộ Dương thân là đệ tử của Tôn thượng, ngày sau tiền đồ vô hạn lượng.
Xích Phong chân nhân đi tới khách khí cười nói: “Ngươi là Mộ Dương?”
Mộ Dương gật gật đầu, có phần khó hiểu: “Xin hỏi đại trưởng lão, vị tiền bối vừa rồi là có ý gì?”
Xích Phong chân nhân từ ái nhìn hắn, cười nói: “Tôn thượng tính toán thu ngươi làm đồ đệ, tối nay ngươi thu thập một chút, ngày mai dọn đến Thánh Huyền Điện.”
Vẻ mặt Mộ Dương khiếp sợ không thôi, nói năng lộn xộn: “Tôn, tôn thượng?” Người có thể được Xích Phong chân nhân xưng là tôn thượng…
Xích Phong chân nhân gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhìn thấy Mộ Dương như vậy, hắn không khỏi vuốt râu mỉm cười: “Đừng căng thẳng, đây là tạo hóa của ngươi.”
Dứt lời cũng xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên nhìn vẻ mặt Mộ Dương dại ra bộ dáng đáng yêu, mím khóe môi mới không cười ra tiếng, đừng nhìn tuổi Mộ Dương không lớn nhưng từ trước tới nay tính cách hắn luôn trầm ổn cứng cỏi, bộ dáng kinh ngạc mất hồn như vậy là lần đầu cậu nhìn thấy.
Bị dọa rồi đi?
Thân phận lão công của ngươi đúng là rất dọa người.
Nếu một ngày nào đó cậu mà nhìn thấy Ngọc Hoàng đại đế phỏng chừng cũng là cái dạng này.
Lâm Tử Nhiên hiểu rất rõ loại cảm giác này, cũng không cười nhạo Mộ Dương, ngược lại cảm thấy Mộ Dương yêu Huyền Diễm kỳ thực có chút đạo lý. Ngày ngày cùng một người sớm chiều ở chung, Mộ Dương chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, rất dễ vì ngưỡng mộ mà sinh ra tình yêu.
Tâm lý sùng bái cái mạnh mỗi người đều có.
Đại mỹ nhân cùng tiểu mỹ nhân phối hợp, cảnh đẹp ý vui.
Khuyết điểm duy nhất chính là đại mỹ nhân có chút lạnh lùng.
Rất ít lộ ra ấm áp.
Qua hồi lâu Mộ Dương mới lấy lại tinh thần, bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, nói: “Vừa rồi không phải ta nằm mơ chứ!”
Lâm Tử Nhiên lắc đầu, ánh mắt có chút sủng nịch nói: “Đương nhiên không phải.”
Mộ Dương lại kinh ngạc nói: “Kia thật sự là Tôn thượng? Nhưng không phải ngài ấy mấy chục vạn năm chưa hề xuất thế sao?”
Lâm Tử Nhiên khẳng định lần nữa: “Đại trưởng lão sẽ không hồ ngôn loạn ngữ (nói lời bậy bạ).”
Mộ Dương vỗ vỗ mặt chính mình, hít sâu một hơi, qua vài phút mới khôi phục bình tĩnh, trong mắt hắn nhảy nhót tia sáng sáng ngời: “Về sau ta chính là đồ đệ của Tôn thượng.”
Tôn thượng pháp thuật vô biên còn có học thức uyên bác (kiến thức rộng lớn), như vậy trợ giúp Lâm Tử Nhiên càng có nhiều hy vọng!
Lâm Tử Nhiên thấy bộ dáng tràn đầy chờ mong của Mộ Dương, trong lòng buồn cười, xem ra đây là sự hấp dẫn của vận mệnh!
Hầy, vốn dĩ có chút đau lòng nhãi con nhà mình yêu lão băng côn, sợ là tình yêu tràn đầy cuồng nhiệt này bị hắt không ít gáo nước lạnh. Nhưng bây giờ nhìn bộ dáng vui mừng của Mộ Dương, cậu có thể làm gì bây giờ?
Đương nhiên là giúp đỡ rồi!
Hơn nữa ngươi chính là vai chính thụ thiên mệnh chi tử, cho dù bây giờ Huyền Diễm có lãnh đạm thế nào đi nữa thì cuối cùng hắn chỉ yêu mình ngươi!
Thật tốt, thế giới này chính mình giúp nhãi con theo đuổi chân ái, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ quả thực không thể hoàn mỹ hơn!
Nói vậy sẽ không giống thế giới trước khắp nơi toàn là hố cha.
Lâm Tử Nhiên tràn đầy lòng tin vào bản thân.
Hai người trở lại Bảo Giáng Phong.
Ngày mai Mộ Dương đến chỗ Huyền Diễm báo danh, tuy Lâm Tử Nhiên cảm thấy sinh hoạt một mình cũng rất sung sướng, không cần quá câu nệ nhân thiết, nhưng tưởng tượng áo bông tiểu tri kỷ phải đi, hơn nữa sắp nhào vào vòng tay nam nhân khác, không khỏi cảm giác như đứa nhỏ đã lớn rời khỏi vòng tay papa.
Luyến tiếc.
Hai người đi về hướng Tây Uyển, khi đi ngang qua Chấp Pháp Đường thì nhìn thấy biểu tình không ổn của Chu Nhạc, cả người hắn tản ra hơi thở trầm thấp, ngay cả hai người họ đi ngang qua cũng chưa chú ý tới.
Lâm Tử Nhiên: “.....” Hôm nay mập mạp cơ hồ nhận phải đả kích quá lớn.
Đau lòng.
Mộ Dương chào một tiếng: “Chu trưởng lão.”
Thân thể Chu Nhạc chấn động, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt giống như cha mẹ chết, miễn cưỡng gượng cười: “A, là Mộ Dương à, ngươi muốn dọn đi đúng không?”
Mộ Dương: “.....” Bộ dáng Chu trưởng lão làm người ta cảm thấy rất áy náy.
Vẻ mặt Chu Nhạc tâm như tro tàn, cố gượng cười: “Không sao, không cần để ý lão phu, đi nơi đó tốt hơn.”
Mộ Dương trầm ngâm một lát, chắp tay hành lễ trước Chu Nhạc, bình tĩnh nói: “…. Tuy ta là đồ đệ của Tôn thượng nhưng sẽ không quên đoạn đường mà Chu trưởng lão chiếu cố ta và Lê Diệp, ngày sau có gì phân phó Mộ Dương không dám chối từ.”
Vốn dĩ Chu Nhạc vẫn còn hốt hoảng, nhưng khi nghe tới đó chợt giật mình một cái, dường như mới kịp phản ứng lại.
Hắn nhìn Mộ Dương rồi lại nhìn Lâm Tử Nhiên.
Tuy chính mình mất đi một đồ nhi bảo bối, nhưng mà.. Đồ nhi bảo bối này trở thành đệ tử duy nhất của Tôn thượng, sau này sợ là Kỳ đạo nhân nhìn thấy cũng phải cung cung kính kính không dám đắc tội. Mà quan trọng nhất chính là vị bằng hữu của đệ tử Tôn thượng đang ở chỗ mình.
Chính mình chỉ cần chiếu cố tốt Lâm Tử Nhiên, còn sợ Mộ Dương không thấy chỗ tốt của mình sao?
Chỉ cần Mộ Dương nghĩ đến cái tốt của mình, trong lòng hướng về mình, vậy thân phận đệ tử Tôn thượng của hắn chẳng phải chính là sự trợ giúp to lớn đối với chính mình hay sao?
Nghĩ như vậy hoàn toàn không mệt, không mệt a!
Còn kiếm lời!
Lời to.
Hai mắt Chu Nhạc sáng rực lên, ngẩng đầu ưỡn lưng, từ ái nhìn Mộ Dương cười tủm tỉm nói: “Ngươi cứ yên tâm đi đi, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Lê Diệp, không để hắn phải chịu nửa điểm ủy khuất nào!”
Mộ Dương lộ ra thần sắc cao hứng, trịnh trọng nói: “Đa tạ Chu trưởng lão.”
Ngày hôm sau Mộ Dương sáng sớm đã thức dậy, tuy rằng Lâm Tử Nhiên rất muốn ngủ nướng, nhưng thời khắc quan trọng như vậy cậu là nam phụ thâm tình đương nhiên phải dậy đưa tiễn.
Trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, từ phương đông dâng lên vầng mặt trời, tỏa ra một chút ánh vàng ấm áp.
Mộ Dương nhìn Lâm Tử Nhiên dường như có chút luyến tiếc, mím môi nói: “Khi nào có thời gian ta sẽ trở lại gặp ngươi.”
Lâm Tử Nhiên thật sâu nhìn hắn: “Hảo.”
Mộ Dương im lặng một lúc, sau đó nói: “Tôn thượng sống nhiều năm như vậy, là đệ nhất cường giả Xích Viêm Tiên giới, nếu ngài ấy nguyện ý ra tay nhất định có thể giúp ngươi, ta sẽ tìm cơ hội cầu ngài ấy một phen.”
Đừng, vạn lần đừng!
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái ta còn có thể che giấu, nếu hắn thật sự ra tay, thân phận huyết mạch Thiên Ma của ta 100% không giấu được, trước khi đến lúc đó ta đã chết thẳng cẳng!
Huyền Diễm và Dạ Lưu Ân là tử địch mấy chục vạn năm, hơn nữa Xích Viêm Tiên giới bài xích ma tu vô cùng nghiêm trọng! Phàm là người gặp được ma tu đều đuổi cùng giết tuyệt!
Thân phận mình mà bại lộ không chết thì cũng tàn.
Lâm Tử Nhiên vội vàng nói: “Thân phận Tôn thượng tôn quý, ngươi vừa mới đi qua đừng tùy tiện hành sự, lỡ chọc ngài ấy không vui. Ta nhiều năm đã vậy, việc này không cần nóng vội nhất thời.”
Mộ Dương do dự một chút nhưng vẫn gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết.
Thời điểm xoay người rời đi hắn chợt duỗi tay ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên.
Bên tai Mộ Dương có chút phiếm hồng, thấp giọng nói: “Ta đi đây.”
Lâm Tử Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Cậu nhìn bóng dáng Mộ Dương rời đi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới trở về phòng mình.
……………………
Chờ Lâm Tử Nhiên ngủ nướng dậy đã là buổi chiều.
Bây giờ chỉ còn mình cậu ở đây, cuộc sống mua nước tương nhàn nhã tốt đẹp ta tới đây!
Lâm Tử Nhiên vui vẻ lên sau núi, nhìn mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, cậu gọi hệ thống ra bắt đầu hỏi nó nơi này có gì ngon.
Hệ thống có chút vô ngữ: “Cậu chấp nhất với ăn uống vậy sao?”
Lâm Tử Nhiên ưu thương nói: “Mi không hiểu đâu, nơi này không có TV, không có phim ảnh cũng không có trò chơi.. Ngoài việc hưởng thụ mỹ thực tôi còn có thể làm gì vượt qua khoảng thời gian nhàm chán này?”
Hệ thống:…. Hình như cũng đúng.
Lâm Tử Nhiên hào hứng nói: “Hơn nữa tôi phát hiện thiết kế của thế giới này vô cùng xảo diệu. Ví dụ gần đây tôi ăn rất nhiều trái cây rau dưa, có thể nhìn ra bóng dáng rau dưa trái đất, hẳn là sáng tạo dựa theo vật thật, nhưng cũng có nhiều chủng loại mới mà trên trái đất hoàn toàn không có. Thiết kế của trò chơi này thực tinh diệu, loại chi tiết này mà cũng nghĩ tới, chỉ cần tôi chịu khai quật, mọi nơi đều là kinh hỉ.”
Hệ thống có chút tự hào: “Đương nhiên rồi, công ty trò chơi của tôi tự nhiên là tốt nhất, phục vụ mọi thứ tốt nhất chính là tiêu chí của chúng tôi.”
Lâm Tử Nhiên hai mắt tỏa sáng: “Vậy cậu sẽ nói cho tôi biết này đó đồ ăn ngon nhất đúng không?”
Hệ thống: “…...Ừm.”
Có hệ thống trợ giúp Lâm Tử Nhiên ở chỗ này như cá gặp nước, hơn nữa hiện tại không cần tích trữ lương thực cho nên mỗi lần ăn cũng không nhiều, về sau muốn ăn thì cứ tới đây, đồ ăn tươi mới lại mỹ vị.
Hơn nữa trong núi này có không ít linh thú, linh thú cấp cao Lâm Tử Nhiên không dám động đến, nếu thế không phải cậu ăn linh thú mà là linh thú làm thịt cậu.
Nhưng cũng có cái nhỏ yếu!
Chọn quả hồng mềm mà bóp, ví như có thể xuống tay với mấy con chim nhỏ thỏ nhỏ, hơn nữa linh thú trên núi này hàng năm được linh khí tẩm bổ, chất thịt vô cùng mỹ vị!
Thật là làm người ăn một lần còn muốn ăn lần hai.
Sau núi này trở thành hậu hoa viên của Lâm Tử Nhiên.
Gần đây Chu Nhạc ở Thánh Cung đúng là xuân phong đắc ý, tuy rằng không thể thu Mộ Dương làm đệ tử, nhưng sư phụ của Mộ Dương là Tôn thượng, đây là loại vinh hạnh vô thượng cỡ nào?
Quan trọng là tuy Mộ Dương bái Tôn thượng làm sư phụ nhưng vẫn khách khí tôn trọng với mình như cũ, Kỳ đạo nhân thấy được tức muốn thổi râu trừng mắt, vừa hâm mộ vừa ghen ghét, làm Chu Nhạc cao hứng muốn chết.
Hôm nay hắn ngự kiếm trở lại Bảo Giáng Phong, khi lướt qua ngọn núi phía sau Tây Uyển cái mũi chợt ngửi ngửi, nhạy bén ngửi thấy mùi thơm gì đó.
Thời điểm đáp xuống đất, hắn liền nhìn thấy Lâm Tử Nhiên ngồi xổm dưới tán cây đại thụ, trên tay cầm một nhánh cây nướng con thỏ, ánh vàng rực rỡ kia nhỏ giọt xuống đất... Mùi thơm không ngừng chui vào mũi hắn.
Chu Nhạc nuốt nuốt nước miếng, ho nhẹ một tiếng, cố ý xụ mặt quát lớn một tiếng: “Ngươi ở đây làm gì?!”
Lâm Tử Nhiên đang tập trung nướng thịt, trăm triệu không ngờ Chu Nhạc từ trên trời giáng xuống, cậu ngồi xổm trên mập mạp ngẩng đầu nhìn mập mạp, hai mắt nhìn nhau.
Tròng mắt cậu xoay chuyển, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Chu Nhạc đã mở miệng.
Chu Nhạc nhìn chằm chằm con thỏ, ánh mắt vô cùng vô cùng lộ liễu, nói: “Nếu ngươi chia cho ta một nửa, ta sẽ không tố giác chuyện ngươi tư săn linh thú, ngươi thấy sao?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Chu Nhạc thấy biểu tình thập phần vô ngữ của Lâm Tử Nhiên, còn tưởng rằng cậu không muốn nhường nửa con thỏ, nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng bổ sung: “Ngươi xem, nguyên liệu nấu ăn của ngươi ở đây có hạn, gia vị gì đó cũng không đủ, ngươi cũng không săn được linh thú cao cấp. Nhưng ta thì khác, xuống núi mua nguyên liệu rất thuận tiện, ngươi muốn linh thú nào ta đều đánh được, miễn là về sau cái gì cũng chia ta một nửa, mọi thứ không thành vấn đề!”
Lúc Chu Nhạc còn ở phàm giới thích ăn nhất, nhưng tay nghề đặc biệt kém cỏi, từ khi phi thăng đến Xích Viêm Tiên giới rồi vào Thánh Cung, bên cạnh đều là hạng người cẩn trọng tu luyện, mỗi người đều tích cốc, hắn đường đường là trưởng lão lại ngượng ngùng kêu người nấu đồ ăn cho mình. Đã rất lâu hắn chưa ngửi qua mùi thịt, thập phần đáng thương.
Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn hắn, xé nửa con thỏ xuống không chút do dự: “Thành giao.”
Chu Nhạc vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Nhiên lộ ra phần yêu thích từ tận đáy lòng. Vốn muốn lung lạc Mộ Dương mới lưu lại đứa nhỏ này, bây giờ mới biết quyết định của mình sáng suốt cỡ nào!
Từ khi bước vào thế giới này Lâm Tử Nhiên đã dành cả ngày để cân nhắc học nấu ăn, lại trải qua hệ thống cẩn thận dạy dỗ, bây giờ cậu đã luyện thành một thân trù nghệ cấp cao, không nghĩ tới vào lúc này phát huy công dụng!
Hai người rất hài lòng với kết quả này, hữu hảo đạt thành hiệp nghị.
Vài ngày trôi qua.
Có Chu Nhạc phối hợp cung cấp nguyên liệu nấu ăn, thực đơn của Lâm Tử Nhiên ngày càng phong phú, ngày tháng vô cùng thư thái thích ý.
Hôm nay hai người cơm no rượu say ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Chu Nhạc vỗ vỗ bụng của mình, tước nhánh cây xỉa răng, ợ một hơi thỏa mãn.
Lâm Tử Nhiên gối hai tay sau đầu, cả người dựa vào thân cây, đôi mắt lặng lẽ nhìn bội kiếm không rời bên người Chu Nhạc. Mập mạp này tính cách hào sảng, tuy ngày thường hi hi ha ha nhưng không dính dáng gì đến nữ khí, cũng không rõ tại sao đeo thanh kiếm chẳng ra sao này, chẳng lẽ nội tâm là công chúa nhỏ.
Chu Nhạc vừa quay đầu liền nhìn thấy tầm mắt của Lâm Tử Nhiên, cười ha hả nói: “Ngươi đang tò mò kiếm của ta tại sao lại là dạng này đúng không?”
Lâm Tử Nhiên không ngờ mình nhìn trộm bị phát hiện, có chút xấu hổ.
Chu Nhạc vẫn chưa lộ ra vẻ không vui nào, ngược lại còn cười nói: “Muốn hỏi thì trực tiếp hỏi, cũng không phải chuyện gì bí mật.”
Hắn gỡ trường kiếm sau lưng xuống, nhẹ nhàng phất qua thân kiếm màu bạc, tầm mắt dừng trên tuệ kiếm màu hồng nhạt, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, nói: “Nếu không phải vì ta, nàng sẽ không phải chết.”
“Nàng tên Hồng Phi, là đạo lữ của ta.” Chu Nhạc thở dài, ánh mắt mông lung tựa hồ nhớ đến một chuyện đã xảy ra rất lâu, ngữ khí mang theo nhàn nhạt ưu thương: “Kỳ thực ta hy vọng nàng có thể cùng ta đến nơi này.”
“Cuộc đời ta theo đuổi đại đạo, cho nên nỗ lực tu luyện để tiến vào Xích Viêm Tiên giới, đáng tiếc nàng ấy lại không thể bồi cùng ta.”
Hóa ra thanh kiếm này là do đạo lữ của hắn để lại sau khi chết, hắn vì hoài niệm đạo lữ nên dứt khoát lấy bội kiếm của nàng coi như là vũ khí của mình. Lâm Tử Nhiên thật sự không ngờ mập mạp này lại là người si tình!
Lâm Tử Nhiên không muốn chọc đến chuyện thương tâm của đối phương nên vội đổi chủ đề: “Ngày mai mang chút bột ớt tới đây, ta làm món đầu thỏ cay cho ngươi.”
Chu Nhạc nghe thấy được ăn, tức hắc chuyển buồn thành vui, xoa xoa hai tay nói: “ Hảo, hảo!”
………………
Trong Thánh Huyền Điện.
Mộ Dương khoanh chân ngồi giữa phòng, hắn ở đây đã hơn nửa tháng, sau khi Huyền Diễm đưa cho hắn một đạo pháp quyết rồi rời đi.
Pháp quyết này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại phức tạp khó hiểu. Từ nhỏ Mộ Dương thiên tư thông tuệ, vô luận tu luyện cái gì đều tăng tiến cực nhanh, nhưng Huyền Diễm truyền thụ cho hắn pháp quyết tối nghĩa lại vô cùng khó hiểu. Đã nửa tháng mới ẩn ẩn sờ đến ngạch cửa, lúc này mới hiểu trước kia mình ếch ngồi đáy giếng.
Bất quá khó khăn ngược lại kích phát sự dẻo dai của Mộ Dương, hắn nhất định có thể tu luyện thành công!
Huyền Diễm đứng trong đại sảnh trống trải, trước mặt là một mặt thủy kính.
Trong thủy kính là hình ảnh Mộ Dương tu luyện.
Thiếu niên tu luyện vô cùng nghiêm túc, trán đổ mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, Địch Trần Kiếm khẽ rung động trước mặt.
Không nghĩ tới nửa tháng liền vào ngạch cửa, quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Vẻ mặt của Huyền Diễm xưa nay đều nhạt nhẽo, cho nên một chút vui mừng kia thoạt nhìn không rõ ràng.
Hắn vung tay hủy diệt thủy kính, đúng lúc này bên tai vang lên một giọng nói.
Huyền Diễm khẽ cau mày, một tia kim sắc thật nhỏ xẹt qua đôi mắt đen nhánh, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị.
[Ngươi nhận ra hắn, không phải sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi gặp hắn?]
[Ta muốn thấy hắn, ta rất nhớ hắn... Bây giờ ta cũng có mắt rồi, có thể nói, ta muốn nhìn hắn một chút, ta muốn cùng hắn trò chuyện.]
Huyền Diễm nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng hắn lại không muốn gặp ngươi, ngươi đã quên hắn rời đi như thế nào rồi sao?”
Lừa ngươi nói sẽ không rời đi, nhưng cuối cùng vẫn bẻ gãy ngón tay ngươi rồi rời đi.
Hắn đã sớm không cần ngươi.
[Thì sao? Ta không bận tâm, ta chỉ muốn gặp hắn, ta từ lâu đã muốn gặp hắn.]
[Đi gặp hắn, cho ta mượn đôi mắt của ngươi dùng một chút.]
[Ngươi cần gì phải kháng cự? Kỳ thực ta cũng là ngươi, ngươi cũng muốn gặp hắn mà, đúng không? Đừng tự lừa dối bản thân nữa, còn giả vờ làm bộ dáng không thèm để ý tới.]
[Ngươi rõ ràng không thể quên hắn.]
Huyền Diễm cười, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu đều đều: “Trước nay ta chưa bao giờ là ngươi, ngươi chỉ là tâm ma của ta mà thôi, rất nhanh ta sẽ luyện hóa ngươi.”
Đây là một việc ngoài ý muốn.
Bắt đầu từ trận chiến năm đó hắn phong ấn Ma giới và Dạ Lưu Ân. Tràng đại chiến kia tuy rằng đánh bại Dạ Lưu Ân nhưng thần hồn của hắn cũng bị Dạ Lưu Ân đánh bị thương, hơn nữa còn hạ xuống một tia ma khí. Sau đó vì bảo vệ Xích Viêm Tiên giới mà không tiếc hao tổn bản mạng tinh huyết dựng lên 99 thông thiên thần trụ, càng nguyên khí đại thương.
Mấy chục vạn năm nay hắn bế quan dưỡng thương, tu vi đã sớm khôi phục, nhưng vết thương trên sợi thần hồn kia chậm chạp không khép lại, dẫn tới tia ma khí nhỏ bé kia dần dần trở nên lớn mạnh, cuối cùng sinh ra tâm ma.
Tâm ma ngày đêm quấy nhiễu hắn, khiến hắn không yên bình.
Vì luyện hóa tâm ma này mà hắn không thể không mạo hiểm, phong ấn ba hồn bảy phách chính mình, sử dụng cảnh giới luân hồi tiến vào kiếp luân hồi, trải qua gian nan trắc trở, nếm đủ bảy nỗi khổ nhân sinh, ý đồ muốn dùng phương thức này làm suy yếu lực lượng tâm ma, cuối cùng thuận tiện diệt trừ tâm ma.
Lại không nghĩ đến bước cuối xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bởi vì biến số kia, cộng thêm chấp niệm của tâm ma, trình độ suy yếu không như hắn mong muốn, nếu muốn hoàn toàn luyện hóa thứ này e rằng phải mất một phen công phu.
Huyền Diễm duỗi tay nhẹ nhàng phất qua chuỗi ngọc trên cổ tay, viên ngọc trong suốt màu lam nhạt phát ra ánh huỳnh quang mỏng manh. Đây là Trấn Linh Ngọc chế tác thành Linh Khí giúp hắn củng cố đạo tâm linh thức, không bị tà ma xâm nhập.
Bởi vì có hạt châu này bên tai vang lên một tiếng rít gào đau đớn!
[Ngươi cho rằng như vậy là có thể trấn áp được ta sao? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi! Mấy chục vạn năm qua ngươi sống buồn tẻ vô vị, không biết yêu hận là gì, làm sao biết được tư vị mỹ diệu thất tình lục dục của thế gian này? Chỉ cần ta còn một chút ý niệm tồn tại, không thể buông bỏ không thể cắt đứt, ngươi đừng mong mơ tưởng luyện hóa ta!]
Thanh âm Huyền Diễm lãnh đạm: “Phải không? Ngươi bỏ được người kia sao?”
[Ta nhất định phải có được hắn!!!]
Đôi mắt Huyền Diễm sâu thẳm u ám, nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí mờ ảo như sương khói: “Cuộc đời người kia quá ngắn ngủi, thời gian dài lâu đối với ta mà nói bất quá chỉ như muối bỏ biển, người kia bỏ đi không chút ưu phiền, ngươi biết chấp niệm của ta là gì không?”
[Ngươi mà cũng có chấp niệm?]
Huyền Diễm nhàn nhạt mở miệng: “Chấp niệm cả đời của ta bất quá chỉ là muốn bảo hộ một giới này bình an, chỉ là một đứa trẻ con thì lấy tư cách gì để trở thành chấp niệm của ta?”
“Ngươi căn bản không phải là ta, chỉ ký sinh với ta mà thôi, chấp niệm của ngươi không phải chấp niệm của ta, luyện hóa ngươi chỉ là vấn đề thời gian.”
Thanh âm kia khặc khặc cười quái dị.
[Hà tất một hai phải phân biệt ta và ngươi làm gì? Ta với ngươi vốn là một thể... Nếu ta không phải là ngươi, vậy tại sao ngươi không trực tiếp giết ta đi, còn phiền toái như vậy?]
[Ngươi biết điểm yếu lớn nhất của mình là gì không? Đó là ngươi quá tự cao tự đại, tự cho là mình hiểu tình yêu, nhưng không nhìn thấu hồng trần thị phi lại không sống trong đó, cuối cùng cũng chạy không thoát được.]
Huyền Diễm cười: “Ta là thần.”
Hắn nói rồi ấn tay vào chuỗi ngọc, chuỗi ngọc đột nhiên sáng lên, thanh âm bên tai rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, không ồn ào nữa.
Vừa rồi thanh âm kia ở đây vẻ mặt Huyền Diễm trước sau bình tĩnh, nhưng khi tâm ma tạm thời bị trấn áp, lông mày hắn mới chậm rãi cau lại, trong mắt hiện lên một tia sầu lo.
Tâm ma này ngoan cường vượt sức tưởng tượng của hắn.
Bởi vì biến số kia.
Lâm Tử Nhiên xuất hiện là đồ vật mà tâm ma muốn có.
Chấp niệm của nó vô cùng vô tận, nếu không nghĩ biện pháp, thời gian này chỉ sợ tâm ma sẽ càng càn rỡ hơn.
Đôi mắt Huyền Diễm hơi trầm xuống.
Một kẻ lừa đảo lại cứ xuất hiện ở thời điểm không nên nhất, xuất hiện trước mặt hắn, làm những điều không nên làm.
Hắn nhắm mắt lại.
Ván đã đóng thuyền, dù trách tội kẻ lừa đảo kia cũng vô nghĩa, tâm ma này đã tra tấn hắn mấy chục vạn năm, không cần để bụng. Hiện giờ Mộ Dương đã xuất hiện, có thể kế thừa truyền thừa của hắn, cho dù Ma giới có xâm lược lần nữa thì hắn cũng đã có sự chuẩn bị.
Mộ Dương chính là chìa khóa mấu chốt để hóa giải một kiếp này, nhưng hóa giải như thế nào, ngay cả hắn cũng không tính ra được.
Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là nhanh chóng bồi dưỡng Mộ Dương thành tài, như vậy khi đại kiếp nạn xảy đến, Mộ Dương mới không đến nỗi không có sức chống trả.
……………………
Mộ Dương ở Thánh Huyền Điện tu luyện hơn một tháng vẫn chưa trở lại.
Lâm Tử Nhiên mỗi ngày ăn ăn uống uống sắp không biết mình là ai.
Lâm Tử Nhiên cảm khái: “Tôi thực sự không nghĩ tới, trước đây tôi chỉ biết mỗi mì gói, bây giờ lại trở thành chuyên gia ẩm thực...”
Hệ thống:…..
Lâm Tử Nhiên: “Quả nhiên tiềm lực con người là vô hạn! Trò chơi này vẫn có chỗ tốt!”
Hệ thống:……
Hôm nay Lâm Tử Nhiên bắt được một con thỏ, trong miệng vui sướng ngâm nga khúc hát.
Bởi vì ăn no ngủ kỹ nên thân thể nhỏ nhắn của Lê Diệp gần đây mập lên chút thịt, bất quá thân thể này trước đây quá mức gầy yếu, Lâm Tử Nhiên cảm giác bây giờ không mập không gầy, rất vừa vặn.
Hơn nữa cậu rất có lòng tin vào tiềm lực của thân thể này!
Chờ ngày sau Dạ Lưu Ân tìm được cậu, truyền thụ cho cậu Thiên Ma truyền thừa, chính cậu liền có thể trong một đêm thoát thai hoán cốt. Theo kịch bản giới thiệu, sau khi Lê Diệp tu ma cũng là một đại soái ca siêu cấp tà mị đó nha!
Lâm Tử Nhiên một bên suy nghĩ bậy bạ một bên xé một miếng thịt, hôm nay Chu Nhạc không tới, ăn mảnh thật vui vẻ.
Ăn ngon.
Một mình ăn ăn ăn, chợt nghĩ tới người mù.
Trứng xui xẻo kia ăn không ít thực phẩm luyện tập mà mình làm dở tệ, dù khó ăn ghê tởm đến đâu cũng không bắt bẻ, hiện tại tay nghề của mình rốt cuộc đã được cải thiện thì hắn lại không có cơ hội nếm thử.
Xui xẻo, quá xui xẻo.
Nghĩ đến đây Lâm Tử Nhiên tâm sinh đồng tình, xé một chân con thỏ xuống cái hố mới đào dưới đất, rót một ly rượu trái cây lên mặt trên, thở dài nói: “Cho anh này, để anh xem thử tay nghề hiện tại của tôi, làm ngon hơn trước nhiều.”
………………
Trên Thánh Huyền Điện xa ngoài vạn dặm.
Huyền Diễm phất tay làm thủy mạc biến mất.
[Ngươi thấy rồi chứ? Hắn còn nhớ ta, sợ ta ăn uống không tốt.]
[Ta muốn đi gặp hắn!]
Giọng nói kia không thuận theo cũng không buông tha, quấy nhiễu liên tục làm Huyền Diễm không chịu nổi.
Hắn lạnh lùng nói: “Chuyện này chả nói lên cái gì, đừng quên hắn đã rời đi.”
[Ta nói rồi, ta không thèm để ý, ta chỉ muốn hắn, chẳng lẽ ngươi không muốn hắn sao?]
Huyền Diễm bất vi sở động (không bị thuyết phục): “Người hắn thích là Mộ Dương, dù ngươi có muốn hắn thì hắn cũng sẽ không yêu ngươi.”
Giọng nói bên tai chợt gầm lên phẫn nộ!
[Ngươi là đồ vô dụng, phế vật! Ngay cả một sợi thần hồn của mình cũng không bằng!]
[Hắn thích Mộ Dương hay không cũng không quan hệ, ngươi mạnh hơn Mộ Dương nhiều, Mộ Dương không có cửa để đoạt với ngươi, ngươi có thể trực tiếp bắt hắn về!]
[Nếu hắn muốn đào tẩu liền đánh gãy chân hắn, nhốt hắn lại, như vậy hắn sẽ không bao giờ rời đi nữa?]
[Đừng lừa dối bản thân nữa, ngươi cũng muốn hắn đúng không?]
[Hắn nên thuộc về ta và ngươi.]
****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT