Kỳ Tiêu sốt ruột nói: “Thanh y thúc thúc, thúc bị thương?”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên run lên, tức khắc trở nên căng thẳng, trước đó cậu đã xử lý qua miệng vết thương, thậm chí còn cố ý dùng hương liệu để che đi mùi vị huyết tinh, không ngờ vẫn bị Kỳ Tiêu phát hiện, nhưng cậu rất nhanh bình tĩnh lại.
Mình không cần phải khẩn trương!
Khẩn trương thuần túy là do có tật giật mình, nhưng chỉ cần Kỳ Tiêu không nghĩ theo phương diện kia, thì sẽ không phát hiện ra cậu là Lan Quân Hà!
Biểu tình Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Khi ta đến tìm ngươi thì gặp phải một chút phiền toái, không có gì đáng ngại, không cần lo lắng.”
Sao Kỳ Tiêu có thể yên tâm được, thanh y thúc thúc lợi hại như vậy, ai có thể làm hắn bị thương? Kỳ Tiêu vươn tay kéo y phục của Lâm Tử Nhiên, nói: “Để ta xem nơi nào bị thương?”
Trán Lâm Tử Nhiên giật giật, vội vàng đè tay Kỳ Tiêu lại, trầm giọng nói: “Thật sự không có việc gì!”
Lông mi Kỳ Tiêu run lên, đành phải dừng động tác, nhưng vẻ mặt ủy khuất tràn đầy mất mát, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta chỉ là lo lắng cho ngài..”
Lâm Tử Nhiên mềm lòng, nhưng tuyệt đối không cho xem vết thương, đây là điểm mấu chốt! Cậu nhẹ nhàng an ủi khuyên giải: “Đây chỉ là một vết thương nhỏ thôi, thật sự không quan trọng. Mau nghỉ ngơi đi, hôm nay ngươi cũng mệt rồi.”
Kỳ Tiêu có chút không cam lòng, mím môi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, ôm eo Lâm Tử Nhiên ngủ.
Lâm Tử Nhiên nhẹ thở ra một hơi.
May mà đứa nhỏ nghe lời, nếu không hôm nay không thể lừa dối cho qua!
Kỳ Tiêu nhắm mắt lại, dựa sát vào người này, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương, từng chút, từng chút một... Trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu y chợt xuất hiện một ý niệm hết sức vớ vẩn, y nóng lòng muốn nhìn miệng vết thương kia, muốn xem rốt cuộc bị thương ở đâu.
Y thực sự sợ hãi.
Nhưng Lâm Tử Nhiên ngăn y lại, hắn nói đó chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi.
Cuối cùng, y vẫn lựa chọn tin hắn.
Đây là thanh y thúc thúc, hắn nhất định sẽ không lừa gạt và làm hại y, không phải sao?
Nhất định sẽ không.
Cho nên mình cũng phải tin tưởng hắn.
………………
Lâm Tử Nhiên ngủ rất nông, tuy rằng cậu tin tưởng Kỳ Tiêu sẽ không xằng bậy, đứa nhỏ này vẫn luôn nghe lời, nhưng dù sao cũng đang mang mặt nạ, không dám hoàn toàn thả lỏng, nên khi trời còn chưa sáng cậu đã tỉnh dậy.
Lâm Tử Nhiên lặng lẽ gỡ tay Kỳ Tiêu đang ôm cậu ra, rời giường đi ra cửa.
Phía đông hiện lên một vầng sáng vàng, nhưng ánh sáng còn chưa buông xuống nơi này, xung quanh một mảnh xám xịt, không khí buổi sáng hơi se lạnh, Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu.
Nếu đã tới, đây là cơ hội gần để quan sát cảm tình giữa Phượng Trạc và Kỳ Tiêu!
Thân là ‘cha già’ của Kỳ Tiêu, Lâm Tử Nhiên rất tò mò về người con rể Phượng Trạc này; tuy rằng giả thiết và kịch bản đều có miêu tả về Phượng Trạc nhưng không tận mắt nhìn thấy thì không yên tâm. Dù sao kịch bản thực sự không quá đáng tin, cậu sắp sinh ra bóng ma tâm lý với việc liên tục bị sụp đổ rồi, nhưng thế giới này thuận lợi như vậy.. Theo lý thuyết, tình cảm giữa hai người hẳn là sẽ không có vấn đề gì đi?
Nếu có vấn đề, vậy nhất định là vấn đề của trò chơi rác rưởi này, cậu đã nỗ lực như vậy!
Lâm Tử Nhiên bước ra ngoài, trong lòng vẫn luôn nghĩ muốn đi xem Phượng Trạc như thế nào, đang nghĩ về hắn thì nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới. Phượng Trạc một thân áo gấm màu trắng nghênh diện đi đến, thoạt nhìn khôi phục không tồi.
Hắn nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, nở một nụ cười khách khí: “Tiên sinh dậy sớm.”
Lâm Tử Nhiên khẽ gật đầu, trên dưới đánh giá hắn một phen. Thân là Thái Tử Hải Hà Quốc, bề ngoài Phượng Trạc tuyệt đối phù hợp phong phạm của vai chính công, thật là một mỹ nam phong thần tuấn lãng, giơ tay nhấc chân tràn đầy ưu nhã.
Ít nhất nhìn từ bề ngoài, không có vấn đề gì xứng đôi với Kỳ Tiêu.
Cửa thứ nhất, qua!
Bất quá Lâm Tử Nhiên không lo lắng điểm này, dựa trên sự hiểu biết của cậu về trò chơi, phàm là vai chính đều không khó coi, giá trị nhan sắc của vai chính công thụ vẫn luôn online! Tuy rằng có tiền tài có dung mạo là tốt nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm ý đối với hài tử, nếu ngươi không thích Kỳ Tiêu, dù là hậu duệ quý tộc thì cũng không được!
Hở, Lâm Tử Nhiên không khỏi ngẩn người, hóa ra mình sẽ có loại ý nghĩ này!
Xem ra mình thật sự xem Kỳ Tiêu là con trai.
Khụ khụ khụ.
Lâm Tử Nhiên chắp tay sau lưng, hất cằm, lạnh lùng nhìn Phượng Trạc, nói: “Ngươi quen biết Kỳ Tiêu như thế nào?”
Phượng Trạc nhạy bén nhận ra Lâm Tử Nhiên không thích hắn cho lắm, nghe thấy cậu hỏi mình như vậy thì mới bừng tỉnh; Lâm Tử Nhiên thân là trưởng bối của Kỳ Tiêu, quan tâm để ý đến Kỳ Tiêu nhiều như vậy, sẽ không phải cho rằng chính mình có ý nghĩ gì không an phận với Kỳ Tiêu đó chứ?
Với dáng dấp của Kỳ Tiêu như vậy, quả thực khiến đám nam nhân mơ ước, bất quá mỹ nhân tâm lãnh ác độc, ai dám mơ ước tới hắn, hơn phân nửa đều phải trả giá đắt.
Mà mình cũng không có ý nghĩ nào với Kỳ Tiêu, giữa bọn họ đơn thuần chỉ là mối quan hệ hợp tác.
Phượng Trạc cười cười, chậm rãi nói: “Kỳ Tiêu muốn giết Lan Quân Hà báo thù, mà ta vừa lúc là kẻ thù với U Lan Cảnh, trùng hợp ngẫu nhiên liền nhận thức; tuy rằng thời gian kết bạn không dài nhưng Kỳ Tiêu là thiếu niên anh tài, ta vẫn luôn tôn trọng hắn như một vị bằng hữu, tiên sinh cứ yên tâm đi.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Yên tâm, con mẹ nó chứ yên tâm!
Mỹ thiếu niên tuyệt sắc khuynh thành như vậy, thế mà ngươi nửa điểm cũng không động tâm? Ngươi có mắt nhìn hay không? Rốt cuộc ngươi có còn là đàn ông không vậy?
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, hôm nay cậu thật tức giận!
Phượng Trạc thế mà không thích Kỳ Tiêu!
Chẳng lẽ còn muốn Kỳ Tiêu thích ngươi trước?
Phượng Trạc thấy vậy lần nữa ngẩn ra, khó có khi mê mang khó hiểu. Vừa rồi thái độ và ngữ khí của Lâm Tử Nhiên hỏi chuyện rõ ràng là chứa đầy địch ý với hắn, hắn không muốn bị hiểu lầm nên nghiêm túc giải thích, nhưng ngược lại đối phương càng tức giận và bất mãn hơn.
Sau một lúc lâu, Phượng Trạc bật cười một tiếng, thấy hơi có chút trẻ con.
Hắn nhớ tới dượng nhà mình yêu thích tiểu nữ nhi, xem nàng như hòn ngọc quý đặt trên đầu quả tim, người ta thích nàng dượng không vui, luôn cảm thấy người khác mơ ước bảo bối của ông; người ta không thích nàng dượng vẫn không hài lòng, cảm thấy người không thích nàng chính là có mắt không tròng.
Phượng Trạc không nhịn được cong khóe môi.
Kỳ thật Kỳ Tiêu có trưởng bối thật lòng yêu thích hắn.
Chỉ là không nghĩ tới vị tiền bối này thần thần bí bí, khuôn mặt lạnh băng, còn có một mặt biệt nữu như vậy, mạc danh có chút đáng yêu..
Phượng Trạc lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.
………………
Lâm Tử Nhiên vừa đi vừa nghĩ, trong lòng có chút lo âu, rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Tại sao Phượng Trạc vẫn không động tâm? Chẳng lẽ khoảng thời gian dài như vậy còn chưa đủ để bọn họ nảy sinh tình cảm?
Hay là, bởi vì Kỳ Tiêu thẳng mặt nói là mình đưa thuốc giải, dẫn tới giữa họ thiếu như một tầng cơ hội phát triển tình cảm?
Lâm Tử Nhiên trái lo phải nghĩ đều không đúng, cậu trở lại sân viện của mình liền nhìn thấy Kỳ Tiêu đứng đó.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên phiếm quang mang nhu hòa dưới ánh nắng sớm mai, Lâm Tử Nhiên nhìn đến suýt nữa động tâm, Phượng Trạc thân là vai chính công, sao có thể không bị sắc đẹp mê hoặc?!
Này không khoa học!
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, sau đó do dự mở miệng: “Tiêu Nhi, lúc trước ngươi nghĩ như thế nào mà tìm đến Phượng Trạc?”
Kỳ Tiêu nói thẳng: “Bởi vì hắn là kẻ thù của U Lan Cảnh.”
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, đây là đạo lý mà ai cũng biết.
Lâm Tử Nhiên thấp giọng nói: “Ta thấy người này không đơn giản, ngươi không quen thuộc hắn, tại sao lại tin hắn sẽ thật lòng hợp tác với ngươi?”
Kỳ Tiêu mỉm cười, mắt phượng cong cong, giọng điệu thản nhiên: “Không sao cả, ta cũng không phải thật sự tín nhiệm hắn, đơn giản là theo như nhu cầu thôi, những cái khác đều là râu ria.”
Lâm Tử Nhiên: “….”
Cậu nhìn biểu tình và giọng điệu của Kỳ Tiêu không hề để ý đến, tức khắc ngực trúng mũi tên!
Kỳ Tiêu là hài tử hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối sẽ không che giấu cậu cái gì, nếu động tâm thì sao có thể là thái độ như vậy?
Lâm Tử Nhiên muốn khóc: “Tổn thọ a! Ông trời ơi! Rốt cuộc tại sao lại như vậy? Tôi đã làm gì sai!”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên: “Đây tuyệt đối là trò chơi của các cậu có vấn đề!”
Hệ thống: “…Cậu bình tĩnh một chút.”
Khó cho cậu quá mà, rầu thúi ruột vì chuyện tình cảm của hài tử, kết quả hài tử căn bản không muốn yêu đương!
Kỳ Tiêu không muốn nói nhiều về Phượng Trạc, y bước tới nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Thanh y thúc thúc, lần này thúc sẽ không đi nữa đúng không...”
Lâm Tử Nhiên đang vô cùng đau đớn, nhìn thấy vẻ mặt háo hức nhìn mình của hài tử, bộ dáng chẳng thèm để tâm đến “bạn trai” tương lai của mình một chút nào, trong lòng bỗng nhiên càng thêm lo lắng, không được! Lần này thật sự không thể mềm lòng nữa!
Đứa nhỏ trưởng thành buộc phải buông tay, để y yêu đương, nếu bóng đèn là cậu vẫn luôn ở đây, hai người này đều cố kỵ lẫn nhau, vậy làm sao có thể phát triển tình cảm?
Lâm Tử Nhiên quyết tâm rời đi, hơn nữa cậu vẫn còn thân phận Lan Quân Hà, nên không có khả năng ở đây mãi được.
Lâm Tử Nhiên nói: “Ta còn việc phải làm, không thể lưu lại đây.”
Ánh mắt Kỳ Tiêu buồn bã, mím môi không nói.
Giọng điệu Lâm Tử Nhiên hơi dịu xuống, nói: “Bất quá ngươi không cần lo lắng, có cơ hội ta sẽ tới thăm ngươi.”
Kỳ Tiêu siết chặt bàn tay, lại là như vậy, ta chỉ có thể chờ ngươi một lần rồi một lần đến gặp ta, nhưng chưa bao giờ có tư cách chủ động đi tìm ngươi.
Khi nào, ta mới có thể đi gặp ngươi?
Y chậm rãi phun ra một hơi, thuận theo nói: “Tốt.”
Lâm Tử Nhiên sờ đầu hài tử, vô cùng vui mừng khi thấy y nghe lời và hiểu chuyện.
Để đền bù cho Kỳ Tiêu, Lâm Tử Nhiên không lập tức rời đi mà ở lại thêm một ngày.
Vào ngày này Kỳ Tiêu và Phượng Trạc cũng không nhàn rỗi, hai người bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Phượng Trạc nói: “Hẳn là Lan Quân Hà sẽ không nghĩ đến ta có thể khôi phục nhanh như vậy, ta sẽ cho thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm dược liệu, giả vờ ta bị trọng thương chưa lành; khi tìm được cơ hội, lại dụ địch xâm nhập đánh hắn một cái trở tay không kịp.”
Kỳ Tiêu gật gật đầu: “Sau khi diệt trừ Lan Quân Hà, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi vào U Lan Cảnh, đến lúc đó chỉ còn lại một U Trì, hẳn là không đáng ngại.”
Phượng Trạc nói: “Cứ như vậy đi.”
Kỳ Tiêu quay đầu lại hỏi Lâm Tử Nhiên: “Thanh y thúc thúc, thúc có ý kiến gì không?”
Lâm Tử Nhiên nghĩ thầm, loại cảm giác này rất kích thích, nhìn người khác thảo luận cách xử mình như thế nào, mình còn có thể hỗ trợ bày mưu tính kế!
Cậu nhẹ ho khan nói: “Không thành vấn đề, chỉ là có một số việc các ngươi cần phải chú ý. Thời trẻ U Trì bị tẩu hỏa nhập ma, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, mấy năm nay luôn bế quan không ra cửa, nhưng rốt cuộc hắn có tu vi gì không ai biết không ai hiểu, cho nên ngàn lần không thể lơi lỏng cảnh giác hay nhất thời sơ ý. Hắn mới là người nguy hiểm nhất trong U Lan Cảnh.”
Kỳ Tiêu gật đầu: “Ta hiểu.”
Sau cuộc thảo luận, Lâm Tử Nhiên bồi Kỳ Tiêu trở về.
Trong bóng đêm, vẻ mặt Kỳ Tiêu nhìn có chút không muốn xa rời, nhưng hắn thập phần hiểu chuyện, chủ động mở miệng nói: “Thanh y thúc thúc, thúc có việc thì đi đi, ta sẽ chờ.”
Lâm Tử Nhiên nhìn thiếu niên, khẽ thở dài.
Đứa nhỏ này hiểu chuyện làm người đau lòng.
Nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, lần rời đi này có lẽ chính là vĩnh biệt.
Bởi vì lần sau gặp mặt cậu cần phải lấy hồn cổ ra, không thể tiếp tục kéo dài nữa, mà sau khi lấy hồn cổ ra cậu sẽ rơi vào tay U Trì, không có khả năng quay lại tự nhiên tùy tâm sở dục như vầy nữa.
Lan Quân Hà vẫn ở đó, nhưng Thanh Y sẽ không còn tồn tại.
Bản thân cậu bước vào thế giới này chỉ để chờ đợi giây phút này, hoàn thành nhiệm vụ lấy được học phần, nhưng đây là lần đầu tiên chơi trò dưỡng thành... Tuy rằng chỉ có 50 ngày, nhưng mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy và nhắm mắt đi ngủ đều là đứa nhỏ này, quan tâm lo lắng cho đứa nhỏ này, nhìn y từng chút trưởng thành, từ một tiểu đoàn tử mềm mụp biến thành mỹ thiếu niên sắc bén hiện giờ.
Cảm giác làm cha tuy rằng vất vả nhưng mỹ diệu!
Nhưng rốt cuộc hôm nay vẫn phải nói lời từ biệt.
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên có chút phức tạp, vốn định giao phó vài câu, nhưng Kỳ Tiêu thông minh như thế, nếu bị y phát hiện thì sẽ không tốt... Chính mình chỉ cần để y sống thật tốt, cũng coi như trước sau vẹn toàn, đại khái là đủ rồi đi.
Cậu không nói gì, trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Kỳ Tiêu muốn tiến lên một bước, nhưng cuối cùng không tiến thêm, chỉ đứng nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt giống như những lần trước, lần nữa bao phủ trong bóng tối.
………………
Lâm Tử Nhiên không đi cửa chính, dù sao thân phận của cậu rất mẫn cảm, vì thế chuyển hướng đi cửa sau, đang muốn nhảy lên tường rời đi thì chợt thấy Phượng Trạc thế mà đứng ở nơi đó, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng.
Vẻ mặt Phượng Trạc ấm áp, vội vàng mở miệng: “Tiên sinh đừng nghĩ nhiều, vốn dĩ ta chờ ở nơi này là có mấy câu muốn nói với tiên sinh.”
Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Phượng Trạc chân thành nói: “Ta biết ngài cũng là người U Lan Cảnh, không tiện bại lộ thân phận, nhưng bây giờ chúng ta sắp khai chiến với U Lan Cảnh, ngài có thể gặp nguy hiểm nếu ở lại đó, Kỳ Tiêu vô cùng quan tâm đến ngài, tại sao ngài không dứt khoát lưu lại vì hắn?”
Ồ, cuối cùng thì ngươi cũng bắt đầu quan tâm đến Kỳ Tiêu rồi à!
Lâm Tử Nhiên tâm trạng tốt, lần đầu thấy vui mừng nhưng cậu vẫn phải rời đi, nói: “Chuyện của ta, không cần ngươi quản.”
Phượng Trạc cười bất đắc dĩ: “Tiên sinh thật sự không muốn suy xét chút nào sao?”
Lâm Tử Nhiên không muốn nhiều lời, thả người nhảy xuống rời đi.
Phượng Trạc theo bản năng vươn tay bắt lấy, nhưng chỉ nắm được ống tay áo của Lâm Tử Nhiên, xoẹt một tiếng, không cẩn thận xé xuống một đoạn ống tay áo, bên ngoài thanh y bị xé lộ ra một góc trường bào màu đen thêu ám văn bên trong.
Lâm Tử Nhiên đột nhiên cả kinh, không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, vội vàng thu lại ống tay áo, thân ảnh trong nháy mắt biến mất ở đầu đường cuối ngõ.
Phượng Trạc ngây người nhìn ống tay áo trong tay, một lúc sau, ánh mắt lộ ra vẻ âm tình bất định.
Tuy vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, trong bóng tối cũng không nhìn rõ lắm, nhưng họa tiết trên ống tay áo đó là thứ mà hắn tuyệt đối sẽ không quên.
Nhưng mà..
Sao có thể?
Phượng Trạc nhíu mày.
Sở dĩ hôm nay hắn tới chỗ này ngăn cản, nói những lời này hơn một nửa đều là lời thật lòng... Nhưng không thể phủ nhận, người này biết rất rõ kế hoạch của hắn và Kỳ Tiêu, hiện giờ đang ở thời điểm giai đoạn mấu chốt, tốt nhất vẫn nên ở lại đây mới là ổn thỏa nhất.
Nói cho cùng, Phượng Trạc chưa hoàn toàn tin tưởng Lâm Tử Nhiên.
Cũng không phải hắn hoài nghi Lâm Tử Nhiên, chỉ là hắn có thói quen không dễ tin tưởng bất kỳ ai, thà gửi hy vọng của mình vào lương tâm của người khác, không bằng nắm giữ hết thảy vào tay mình.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới...
Người này... có khả năng là người mà bọn họ muốn giết.
Ánh mắt Phượng Trạc phức tạp, xen lẫn tia nghi hoặc khó hiểu còn có cả sự kinh hãi.
Nếu Lâm Tử Nhiên thật sự là Lan Quân Hà, vậy hắn ta không cần phải đưa giải dược cho mình, mà trong hai ngày này hắn có rất nhiều cơ hội để giết bọn họ, chẳng lẽ… Lan Quân Hà có cùng ý nghĩ với hắn, muốn tê mỏi hắn, muốn một lưới bắt hết hắn và Vô Vọng Lâu?
Rốt cuộc là ai đang tính kế ai?
Trong lòng Phượng Trạc tràn đầy lo lắng và sốt ruột, hắn bước tới ngoài cửa viện của Kỳ Tiêu, do dự một lát nhưng không trực tiếp đi vào.
Chẳng lẽ Kỳ Tiêu không hay biết gì hết sao?
Đêm khuya gió nhẹ khẽ phất qua, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cửa viện bị đẩy ra, mỹ thiếu niên với ánh mắt sắc lạnh đứng đó, giọng nói lạnh nhạt như bóng đêm: “Ngươi đứng đó đã lâu, rốt cuộc là muốn nói gì với ta?”
Phượng Trạc hơi nheo mắt nhìn thiếu niên trước mặt.
Trong một khoảnh khắc, hắn vẫn đưa ra phán đoán quyết định tin vào trực giác của mình.
Kỳ Tiêu hận U Lan Cảnh và Lan Quân Hà không phải là giả, có lẽ.. Lan Quân Hà chẳng những lừa gạt chính mình, mà còn lợi dụng sự tín nhiệm của Kỳ Tiêu đối với hắn.
Phượng Trạc quyết định đánh cược một ván.
Giọng nói hắn trầm thấp, chậm rãi mở miệng: “Thanh y tiền bối cũng là người U Lan Cảnh, vừa vặn xuất hiện kịp thời ở đây, thậm chí biết ta trúng loại độc gì, có thể kịp thời đưa thuốc giải, ngươi có từng nghĩ đến làm sao mà hắn biết được?”
Ánh mắt Kỳ Tiêu chợt lạnh, y nói từng chữ một: “Ngươi đang nghi ngờ hắn.”
Phượng Trạc nhìn y, nói: “Ta chỉ đang nói rõ những nghi ngờ hợp lý của mình mà thôi, ngươi phải biết rằng, ta và ngươi đang ở cùng một thuyền; bất cứ sai lầm nào đều có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thất bại thảm hại.”
Kỳ Tiêu nắm chặt thanh kiếm trong tay: “Ngươi không hiểu, nếu không có hắn, ta đã chết từ lâu.”
Phượng Trạc: “Nhưng...”
Kỳ Tiếu đánh gãy lời hắn nói, giọng điệu thanh lãnh, nói năng khí phách: “Nếu hắn muốn giết ta, căn bản không cần phiền toái như thế.”
Bởi vì ta có thể, cam tâm tình nguyện dâng lên mạng sống của mình.
Thậm chí chỉ cần hắn nói một câu mà thôi.
Phượng Trạc không lên tiếng nữa, hắn bình tĩnh nhìn Kỳ Tiêu, thiếu niên quật cường và cố chấp như thế.
Kiên định tin tưởng người kia.
Tín nhiệm người kia, đối với y mà nói giống như tín ngưỡng cuối cùng, là thứ mà y tuyệt đối không có khả năng từ bỏ.
Phượng Trạc bỗng nhiên hoài nghi bản thân, chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm rồi sao? Có lẽ Lâm Tử Nhiên không phải Lan Quân Hà..
Nhưng mà sự xuất hiện của hắn quả thực quá kỳ quặc.
Có quá nhiều điểm không hợp lý và khó thể giải thích.
Kỳ Tiêu không nhìn thấy.
Không…
Phải nói là, Kỳ Tiêu cũng nhìn thấy điều đó, nhưng y lựa chọn không hỏi, y lựa chọn tin tưởng, nguyện ý tin tưởng đối phương vô điều kiện.
Cho dù người kia thực sự sai lầm chồng chất, nhưng một khi đã nhận định một việc thì chỉ nhìn vào điều mình muốn nhìn, chỉ tin vào những gì mình muốn tin...
Không phải Kỳ Tiêu không biết, y chỉ là đưa ra lựa chọn mà thôi.
Nếu dưới bất kỳ tình huống nào khác, chính mình sẽ không tiếp tục truy vấn.
Nhưng mà... Lần này không thể mặc kệ.
Bởi vì ván cược này không chỉ liên quan đến mạng sống của hắn và Kỳ Tiêu..
Mà còn có kế hoạch mà hắn trù tính nhiều năm.
Hắn không thể thua.
Ánh mắt Phượng Trạc u ám, hắn cong khóe môi, chậm rãi mở miệng: “Ta thay đổi kế hoạch, không muốn chờ nữa; mười lăm phút sau đánh bất ngờ vào phân đà U Lan Cảnh.”
Kỳ Tiêu đột nhiên nâng mắt, nhưng không có hỏi tại sao.
Phượng Trạc nói từng chữ một: “Ta cần ngươi làm cho ta một việc, bây giờ ngươi đi ám sát Lan Quân Hà, chắc chắn bọn họ trở tay không kịp, ở thời điểm bọn họ bị ngươi hấp dẫn lực chú ý, ta sẽ xuất binh bao vây tiễu trừ. Lần này nhất định phải khiến Lan Quân Hà dù chắp cánh cũng khó chạy thoát, ngươi —— có thể làm được không?”
Trong bóng đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, không tránh không né.
Đây là một trận cá cược.
Kỳ Tiêu hiểu rõ, y không thể không đáp ứng, hoặc là phải nói, y không có lý do gì để cự tuyệt.
Sâu trong nội tâm, đặt tay lên ngực tự hỏi.
Ngươi thực sự, chưa từng hoài nghi hay sao?
Ngươi thực sự, không muốn một câu trả lời à?
Phượng Trạc đoán chắc điểm này, hắn biết bản thân y cũng muốn biết, hắn biết y cũng từng sinh lòng hoài nghi, cho nên hắn ép buộc y đừng trốn tránh nữa, mà hãy đưa ra lựa chọn..
Kỳ Tiêu chậm rãi nâng mắt, hai mắt lạnh lẽo như băng, môi mỏng khẽ mở, phun ra một chữ: “Được.”
………………
Lâm Tử Nhiên bước vào cửa phân đà U Lan Cảnh, vội vàng gỡ mặt nạ xuống cất vào trong ngực.
Biểu tình lo lắng và sốt ruột.
Vừa rồi dưới bóng đêm không biết Phượng Trạc có thấy rõ chính mình hay không, có thể đoán được thân phận của mình không?
Nếu Phượng Trạc đoán được thân phận của mình, vậy cũng có thể hoài nghi Kỳ Tiêu hay không?
Nói như vậy, sao hai người phát triển cảm tình được?
Lâm Tử Nhiên cảm thấy đầu to ra, cậu cẩn trọng ở thế giới này như thế, vất vả lắm mới kiên trì đến bây giờ, chẳng lẽ lại vì một chi tiết nhỏ mà sụp đổ!
Đây giống như chơi một ván game thật vất vả sắp thông quan, trước đó vô cùng thuận lợi, cửa cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, thua hết cả bàn cờ, như này ai mà chịu nổi, còn không bằng sụp đổ ngay từ đầu!
Lâm Tử Nhiên đi qua đi lại, tâm tình có chút bực bội, ánh mắt không nhịn được biến đổi liên tục, vạn nhất thật sự bị bại lộ...
Ánh mắt cậu hơi ngưng đọng, tầm mắt rơi vào thanh kiếm trước mặt, cậu chậm rãi rút kiếm ra, nhẹ nhàng phất qua thân kiếm, trên mặt lộ ra thần sắc kiên định… Kỳ thực, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng không phải là không có cách nào..
Đúng lúc này bên ngoài vang lên một trận ồn ào cùng tiếng kêu thảm thiết, Lâm Tử Nhiên vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy một tên thủ hạ bị đánh hộc máu ngã xuống trước mặt mình!
Huyền y thiếu niên cầm trường kiếm trong tay, y phục bay phấp phới trong gió đêm, mắt phượng như đao sắc lạnh thấu xương nhìn thẳng vào cậu.
Lâm Tử Nhiên siết chặt thanh kiếm trong tay, nhướn mày, nhàn nhạt nói: “Ta còn chưa tới tìm ngươi, thế mà quay đầu ngươi đã tự chui đầu vào lưới.”
Kỳ Tiêu không nói gì, đột nhiên tới gần, mang theo khí thế tiến mà không lùi, không màng sinh tử!
Thân kiếm va vào nhau phát ra âm thanh chói tai!
Chuyện đánh nhau chênh lệch tu vi không lớn như này, điều sợ nhất chính là không muốn sống.
Qua mấy chiêu, Lâm Tử Nhiên một cái không tránh kịp, vạt áo bị đẩy ra, mặt nạ vừa mới cất trong ngực lạch cạch một cái rơi xuống đất.
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên đột nhiên biến đổi.
Kỳ Tiêu dừng động tác, y rũ mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm mặt nạ rơi trên mặt đất, tay cầm kiếm khẽ run run.
Nhìn cảnh này, Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, coi như cậu hiểu rồi, hôm nay Kỳ Tiêu căn bản không phải đến để giết cậu.
Khung cảnh im ắng trong khoảng mười giây.
Sau đó Lâm Tử Nhiên nhìn thấy Kỳ Tiêu ngẩng đầu.
Sắc mặt Kỳ Tiêu tái nhợt, trong mắt hiện lên nỗi đau đớn khó có thể tin đan xen với sự bàng hoàng bất lực không che giấu nổi, như một đứa trẻ lạc đường, môi y khẽ mấp máy phát ra âm thanh rất khẽ: “Vì cái gì?”
*****
*Editor có lời muốn nói: Chúc các bạn ngày 20/10 luôn vui vẻ xinh đẹp và hạnh phúc nhá.
Đăng chương mới cho các bạn đây, cầu thiệt nhiều comment.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT