chương 111

Hàn Thâm đã ngồi ở nơi đó hơn hai tiếng.

Hôm nay là Thất Tịch, nơi nơi đều là các đôi tình lữ, bất quá không liên quan gì đến hắn.

Hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Tử Nhiên và Thư Gia Ngôn bước vào, rốt cuộc cởi bỏ mọi hiểu lầm và quay trở về bên nhau; hôm nay đối với họ mà nói hẳn là một ngày vô cùng có ý nghĩa.

Hàn Thâm nở một nụ cười cay đắng, hắn biết mình nên buông tay, nhưng tại sao, hắn lại còn xuất hiện ở chỗ này?

Tích tách.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua..

Rốt cuộc khi hắn chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Tử Nhiên bước chân lảo đảo vọt ra khỏi khách sạn.

Trên mặt thanh niên phiếm màu đỏ ửng, quần áo có chút xộc xệch, cậu nôn nóng quét mắt nhìn quanh, sau đó không chút do dự vọt tới chỗ hắn! Dùng sức đánh mạnh vào cửa sổ xe!

Sắc mặt Hàn Thâm thay đổi, hắn lập tức đẩy cửa bước xuống, giữ chặt cánh tay Lâm Tử Nhiên, để cậu dựa vào lồng ngực mình, sốt ruột dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Hai chân Lâm Tử Nhiên mềm nhũn, dựa vào người Hàn Thâm cắn răng nói: “Mang, tôi, đi.”

Hàn Thâm cau mày, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Tử Nhiên không thích hợp, nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Được.”

Đúng lúc này Giang Dĩ Huy cũng đuổi tới, thấy Hàn Thâm ôm Lâm Tử Nhiên lên xe, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Hàn tổng muốn đưa em ấy đi đâu vậy?”

Hàn Thâm không nghĩ tới Giang Dĩ Huy cũng ở đây, trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều chuyện. Hắn biết Giang Dĩ Huy sai sử Thư Gia Ngôn tới đoạt người, nhưng dù sao Thư Gia Ngôn cũng là bạn trai Lăng Nam yêu say đắm, một chiêu này của Giang Dĩ Huy tuy rằng đê tiện nhưng lại là dương mưu, mình không có lý do gì để ngăn Lăng Nam rời đi cùng Thư Gia Ngôn..

Nhưng hôm nay xem ra Giang Dĩ Huy rõ ràng vẫn chưa hết hi vọng với Lâm Tử Nhiên, như vậy, mình mà mặc kệ để Lâm Tử Nhiên rời đi cùng Thư Gia Ngôn, e rằng sẽ là một chuyện vô cùng nguy hiểm...

Nhưng Thư Gia Ngôn thực sự có vấn đề hay không? Hắn ta đóng vai trò gì trong đó?

Nghĩ đến vừa rồi Lâm Tử Nhiên quần áo xộc xệch, vội vàng chạy tới..

Ánh mắt Hàn Thâm băng lãnh ẩn chứa tức giận, gằn từng chữ một: “Anh đã làm gì?”

Giang Dĩ Huy nhướn mày cười: “Tôi còn có thể làm gì? Thật ra Hàn tổng đã làm gì, hẳn là sẽ không quên đi?”

Hắn nói rồi quay lại nhìn Lâm Tử Nhiên, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh có chút đường đột... Em trở về, anh hứa sẽ không làm gì cả, hơn nữa Thư Gia Ngôn còn đang đợi em đó.”

“Em muốn rơi vào tay Hàn Thâm lần nữa sao?”

Lâm Tử Nhiên cắn môi, cưỡng ép chính mình tỉnh táo, cậu đối diện với đôi mắt ôn nhu mang theo ý cười của Giang Dĩ Huy, biểu tình của người đàn ông thành khẩn như thế, không hổ là vai phản diện tiểu lý tàng đao, phi, lão tử tin mi mới có quỷ!

Cậu nắm chặt tay Hàn Thâm, tôi không về đấy anh làm gì được tôi!

Ý cười trong mắt Giang Dĩ Huy chậm rãi nhạt đi.

Hàn Thâm nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, tầm mắt sắc bén nhìn Giang Dĩ Huy, môi mỏng giương lên cất giọng lạnh lùng: “Giang tổng có thời gian ở đây, chi bằng dành nhiều thời gian hơn trên công ty, không cần xen vào việc của người khác.”

Sau đó trực tiếp lái xe mang Lâm Tử Nhiên rời đi.

Lâm Tử Nhiên ngả người ngồi ở trên ghế, lúc này toàn thân mới thả lỏng, rốt cục thở ra một hơi.

Lâm Tử Nhiên lòng còn sợ hãi: “May mắn hôm nay Hàn Thâm vừa vặn ở gần đây..”

Hệ thống: “Ừm.”

Lâm Tử Nhiên: “Đây có phải được gọi là, chỉ cần ngồi xổm đủ lâu, liền có thể nhặt của hời một ngày không.”

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên mệt mỏi ấn trán, tửu lượng của cậu không tốt lắm, hôm nay uống hơi nhiều, lúc này vừa mệt vừa sợ, thật sự rất mệt mỏi.

Một giờ sau.

Hàn Thâm chậm rãi dừng xe, đang chuẩn bị gọi Lâm Tử Nhiên xuống xe, quay đầu nhìn lại, phát hiện thanh niên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Thanh niên rũ thấp đầu, hàng lông mi rơi xuống trước mặt như bóng ma, ửng đỏ trên mặt chưa tan, lộ ra bộ dáng không hề phòng bị..

Hàn Thâm im lặng một lúc, sau đó nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Thật ra em không sợ anh làm gì đối với em.

Hắn không bỏ được đánh thức Lâm Tử Nhiên, thật cẩn thận ôm cậu vào lòng, thả xuống giường khi về đến nhà.

Mấy ngày nay cho dù ngày ngày đêm đêm đều nhớ nhung, nhưng trong lòng hắn biết rõ, giữa Thư Gia Ngôn và Lâm Tử Nhiên đã không còn chỗ cho mình chen vào.. Cho nên hắn tự nhủ với bản thân mình nên buông tay, thậm chí hắn cho rằng mình không còn hy vọng, ai mà nghĩ đến, thanh niên cứ như vậy không hề dự liệu, lần nữa trở về bên cạnh hắn..

Đáy mắt Hàn Thâm dịu dàng, khẽ do dự, sau đó cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi cậu.

Hắn cởi giày và quần áo giúp Lâm Tử Nhiên, kéo chăn bông đắp cho cậu, nhớ tới vụ việc xảy ra ngày hôm nay, lúc này trong mắt mới hiện lên một tia lạnh băng xen lẫn hung ác.

Vốn tưởng rằng Thư Gia Ngôn biết được sự thật cho nên mới làm hòa cùng Lâm Tử Nhiên, nhưng cảnh tượng hôm nay, thoạt nhìn không đơn giản như vậy.

Mối quan hệ giữa hắn ta và Giang Dĩ Huy là gì?

Nếu hắn ta thực sự phản bội Lâm Tử Nhiên, chính mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

………………

Lâm Tử Nhiên mơ màng tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn nhìn, phát hiện mình đã trở về căn phòng quen thuộc.

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Ngày hôm qua dưới sự hoảng loạn không kịp nghĩ nhiều, bắt lấy Hàn Thâm coi hắn như cọng rơm cứu mạng, bây giờ nghĩ lại thấy không đúng lắm..

Rốt cuộc cậu mới cùng hắn tách ra.

Xin giúp đỡ một người cưỡng ép chính mình, có thích hợp không?!

Lâm Tử Nhiên cảm thấy đầu to ra.

Bất quá, Hàn Thâm không phải chuyện quan trọng nhất trước mắt, mà là Thư Gia Ngôn... Lâm Tử Nhiên hồi tưởng sự tình tối hôm qua, mày nhíu lại thật sâu.



Cậu là người từ trước đến nay không muốn dùng lời nói ác ý đi phỏng đoán người khác, đặc biệt là bị ảnh hưởng bởi lời miêu tả của nguyên cốt truyện, ấn tượng ăn sâu bén rễ đối với Thư Gia Ngôn là tiểu bạch hoa uy vũ, không khuất phục phú quý.

Cậu đề phòng Hàn Thâm, nghi ngờ Giang Dĩ Huy, chỉ là không ngờ tới, Thư Gia Ngôn cũng xảy ra vấn đề.

Mặc dù trong cốt truyện ban đầu Thư Gia Ngôn từng có nhiều hành vi không hợp lý, thậm chí trong lúc vô ý còn làm tổn thương Lăng Nam, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn cảm thấy, đó không phải là bổn ý của y, bản thân Thư Gia Ngôn tuyệt đối không có tâm hại người.

Y như vậy là vì y đơn thuần và ngây thơ.

Nhưng giờ khắc này, Lâm Tử Nhiên đột nhiên có chút không rõ..

Tối hôm qua, có thực sự chỉ là một sự trùng hợp?

Lâm Tử Nhiên nhìn điện thoại bên cạnh, có lẽ Hàn Thâm đã tắt máy, sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi, lúc này trên điện thoại tràn ngập những cuộc gọi nhỡ của Thư Gia Ngôn.

Bởi vì cậu không bắt máy, nên Thư Gia Ngôn đã gửi rất nhiều tin nhắn tới.

“Anh ở đâu? Em đi tìm mà không thấy anh?”

“Sao anh không nghe máy, em thực sự rất lo lắng.”

“Em gặp được Giang tổng rồi, anh ấy nói Hàn Thâm mang anh đi, anh không sao chứ?”

“Gọi lại cho em nhé.”

Nếu là lúc trước Lâm Tử Nhiên đã sớm áy náy, lập tức gọi điện thoại cho Thư Gia Ngôn ngay, nhưng hôm nay, cậu bình tĩnh nhìn mấy cái tin nhắn, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Lâm Tử Nhiên trầm ngâm một lát: “Tôi cảm thấy trò chơi này hình như chỉ có tôi là đồ ngốc... Cái này hẳn là ảo giác của tôi đúng không?”

Hệ thống: “Ờ thì, chắc là vậy.”

Lâm Tử Nhiên: “…..” Không có sự an ủi nào ở đây.

Lâm Tử Nhiên cầm lấy điện thoại, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Thư Gia Ngôn.

Dù sao cũng sắp rời đi, rõ ràng là cậu không cam lòng chuyện này! Tựa như xem một bộ phim trinh thám, lúc xem đến kết cục cuối cùng rất khó hiểu, đừng nói là cào gan thật lâu!

Không được, cậu không thể ủy khuất chính mình như vậy.

Lâm Tử Nhiên nhấn gọi điện thoại.

Giọng nói lo lắng của Thư Gia Ngôn từ đầu bên kia truyền đến: “Hàn Thâm hắn có làm tổn thương anh không? Hiện tại anh đang ở đâu? Em đến đón anh được không?”

Lâm Tử Nhiên chậm rãi nói: “Anh không sao, em đang ở nhà à?”

Thư Gia Ngôn nó: “Em đang ở nhà.”

Lâm Tử Nhiên: “Được, bây giờ anh về.”

Cậu cúp máy, đứng dậy rời đi.

Nửa giờ sau, Lâm Tử Nhiên đứng trước cửa.

Nơi này là nhà mới của cậu và Thư Gia Ngôn, tốt hơn nhiều so với căn phòng thuê trước kia, Lâm Tử Nhiên trước đó không cảm thấy thế nào..

Nhưng bây giờ nghĩ lại, đối với hai người trẻ tuổi cố gắng phấn đấu mà nói, gánh vác một khoản tiền phòng như vậy vẫn hơi xa xỉ.

Thu nhập của Thư Gia Ngôn cho dù được thăng chức cũng không cải thiện tiêu chuẩn sinh hoạt ngay lập tức, đơn giản là vì Giang Dĩ Huy có mưu đồ, cho y mức lương hậu hĩnh, mới khiến y có tâm tư nghĩ đến việc đổi nhà ở.

Khi đó Lâm Tử Nhiên chỉ cảm thấy Thư Gia Ngôn quá mức đơn thuần, xã hội này quá tàn nhẫn, cũng không nghĩ tới người ta không đòi hỏi cái gì, không thân cũng chả quen dựa vào cái gì mà đối tốt với bạn?

Sự tình rõ ràng không hợp lý như thế, nhưng Thư Gia Ngôn cố tình lại tin tưởng không chút nghi ngờ, hoàn toàn không có chút cảnh giác nào đối với Giang Dĩ Huy!

Hơn nữa trong nguyên cốt truyện, y cũng là như thế..

Lâm Tử Nhiên cảm thấy đây có lẽ là đặc điểm riêng thuộc về tiểu bạch hoa đơn thuần, có thể không chút do dự cự tuyệt tiền tài dụ hoặc; nhưng chỉ cần nhóm bá tổng thay đổi phương thức một chút, ngụy trang một chút, là có thể lừa được y tiếp nhận chỗ tốt của họ.

Trước đêm qua, Lâm Tử Nhiên cảm thấy Thư Gia Ngôn là một tên ngốc.

Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mình mới là một tên ngốc.

Chỉ có thể đổ cho hình tượng tiểu bạch hoa của Thư Gia Ngôn đã ăn sâu bén rễ, nằm mơ cậu cũng chưa từng nghĩ tới khả năng y có vấn đề, cũng đã quên mất một điều rất quan trọng —— sự bổ sung của quang não.

Quang não sẽ tự bổ sung tình tiết thiếu logic trong thế giới trò chơi, từ đó sinh ra cốt truyện ẩn, về điểm này Lâm Tử Nhiên đã biết.

Chỉ là hành vi của Thư Gia Ngôn, tuyến tình yêu cẩu huyết làm chủ nhỏ bé không đáng kể, tuyến sự nghiệp cũng không phải chủ đề chính, thậm chí kịch bản chỉ sơ lược vài chi tiết, nhưng cố tình một chi tiết được bổ sung ấy, lại có khả năng dẫn tới hậu quả toàn bộ đều sụp đổ.

Đây là điều mà cậu đã không nghĩ đến.

Lâm Tử Nhiên đẩy cửa bước vào.

Thư Gia Ngôn đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy cậu trở lại liền vội vàng chạy tới nhìn từ trên xuống dưới, lo lắng nói: “Anh thật sự không sao chứ?”

Biểu tình Lâm Tử Nhiên lãnh đạm, bình tĩnh nhìn Thư Ngôn: “Anh không sao... Tại sao tối hôm qua em ra ngoài lâu như vậy?”

Thư Gia Ngôn nghi hoặc nói: “Cũng không lâu mà, em, em đau bụng khó chịu, cho nên ở lâu hơn một chút.”

Lâm Tử Nhiên: “Được, cứ cho là vậy đi, vậy sau đó Giang Dĩ Huy nói gì với em?”

Thư Gia Ngôn nói: “Anh ấy nói vô tình đụng mặt anh, vừa lúc thấy Hàn Thâm tới đây tìm anh, vốn anh ấy muốn ngăn cản nhưng Hàn Thâm vẫn mạnh mẽ mang anh đi...”

Lâm Tử Nhiên mím chặt đôi môi mỏng, chậm rãi nói: “Em tin những gì anh ta nói?”

Thư Gia Ngôn nhìn Lâm Tử Nhiên, trong mắt hiện lên tia sầu lo bất an: “Sao vậy, chẳng lẽ tối hôm qua không phải như vậy?”

Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn, thực sự không nhìn ra chút khác thường nào trên khuôn mặt Thư Gia Ngôn, nếu là diễn xuất, vậy không thể không nói kỹ thuật diễn của Thư Gia Ngôn rất tốt.. Nhưng lúc này đây cậu quyết định tin tưởng vào trực giác của mình, cậu nói từng chữ một: “Tối hôm qua là thế nào, em thật sự không biết sao?”

Lời vừa nói ra, trong phòng rơi vào im lặng.

Bầu không khí biến thành ngưng trọng.

Lâm Tử Nhiên đã chuẩn bị cho việc Thư Gia Ngôn phủ nhận, cậu tiếp tục truy vấn, thì bỗng nhiên cậu nhìn thấy Thư Gia Ngôn mỉm cười.

Bộ dáng Thư Gia Ngôn thuộc loại hình thanh tú, thoạt nhìn có chút ôn hòa vô hại, nhưng lời y nói ra lúc này lại mang theo khí lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến: “Chậc, xem ra anh đều đã biết.”



Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên hơi thay đổi.

Lúc trước cậu cũng đã đoán được như thế, nhưng Thư Gia Ngôn dứt khoát thừa nhận vẫn vượt quá dự kiến của cậu.. Dù sao tối hôm qua từ đầu đến cuối đều không thấy Thư Gia Ngôn xuất hiện, kỳ thực y có thể chết không thừa nhận, cậu cũng không có chứng cứ buộc tội y.

Thế nhưng, y lại thừa nhận!

Ánh mắt Thư Gia Ngôn dịu dàng, khẽ mỉm cười nhìn cậu, cất giọng thản nhiên nói: “Giang tổng rất thích anh, chỉ cần anh bồi hắn là có thể lấy được chỗ tốt không thua gì Hàn Thâm, chúng ta có thể sống qua ngày một cách dễ dàng, chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Hơn nữa so ra thì hắn không kém hơn Hàn Thâm là bao, cũng coi như có ân với chúng ta?”

Thư Gia Ngôn nói một cách thản nhiên và thẳng thắn, nhất thời khiến Lâm Tử Nhiên nghẹn họng.

Thư Gia Ngôn khe khẽ thở dài, đôi mắt đượm vẻ dịu dàng thâm tình: “Em yêu anh, nhưng cái câu trước đó anh nói…… Ở nơi mà xã hội coi trọng vật chất này, muốn bảo trì bản thân quá khó, nếu dễ như trở bàn tay liền có được thứ mà mấy đời cũng không chiếm được, thì dựa vào cái gì phải tiếp tục trải qua những ngày tháng khổ sở.”

Đinh, mở cốt truyện ẩn “Dã tâm của Thư Gia Ngôn.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Hệ thống: “Làm sao vậy?”

Giọng nói Lâm Tử Nhiên quỷ dị: “Lời tôi nói khi chia tay với y kỳ thực là nói đùa thôi, tôi thực sự không nghĩ tới lời tôi nói lúc ấy y lại đặt ở trong lòng; chắc chắn lúc ấy y có thể lý giải.”

Hệ thống: “……”

Trong nháy mắt Lâm Tử Nhiên đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Ngay cả trong nguyên cốt truyện, tất cả những tình tiết không hợp lý toàn bộ đều có thể giải thích.

Tại sao Thư Gia Ngôn luôn mồm nói yêu Lăng Nam lại dễ như trở bàn tay bị Hàn Thâm uy hiếp, làm tình nhân của Hàn Thần nhưng vẫn duy trì thiết lập thâm tình, chỉ vì để làm chính mình khác biệt trong mắt Hàn Thâm. Đương nhiên, có khả năng Hàn Thâm cũng nhìn quen bộ dạng dục cự còn nghênh đó, cho nên Thư Gia Ngôn càng diễn càng giống thật, mới có thể khiến Hàn Thâm cảm thấy y bị cưỡng bách chứ thực sự trong lòng yêu Lăng Nam.

Thư Gia Ngôn từ chối nhận tiền của Hàn Thâm, nhưng lại ngây thơ nhận sự giúp đỡ của Hàn Thâm trong sự nghiệp, coi như không biết những thứ đó đều là Hàn Thâm trợ giúp. Phàm là người có đầu óc, ở trong xã hội hỗn loạn, nên biết không có loại chuyện trên trời rơi xuống bánh có nhân, nên biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, đáng giá có được những điều này hay không.. Nhưng Thư Gia Ngôn dường như hoàn toàn không biết.

Trừ phi, y giả vờ như không biết.

Thậm chí ngay cả việc Giang Dĩ Huy tiếp cận có lẽ đều nằm trong kế hoạch của y, mục đích chính là lợi dụng Giang Dĩ Huy để kích thích Hàn Thâm.

Bất luận là Giang Dĩ Huy hay là Lăng Nam, kỳ thực đều là công cụ mà y dùng để bò lên trên mà thôi.

Điều y muốn không phải là Hàn Thâm nhất thời hứng khởi, cũng không phải một ít tiền bao dưỡng ấy, dã tâm của y vượt qua sự tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào.

Kết quả y thành công.

Cuối cùng Thư Gia Ngôn lựa chọn Hàn Thâm, đạt được thứ mà y dùng mấy đời cũng không chiếm được, có tình yêu của Hàn Thâm rồi, hà tất nhất thời so đo tiền tài được mất làm gì, những thứ đó sớm muộn đều sẽ là của y.

Trong câu chuyện xưa đó, người chân chính hai bàn tay trắng, chỉ có Lăng Nam mà thôi.

Y lợi dụng Lăng Nam, lừa gạt Giang Dĩ Huy, lừa gạt Hàn Thâm... Trong nguyên tác, y mới chân chính là người thắng lớn nhất! Nhìn như tiểu bạch hoa đơn thuần ngu xuẩn, lại đem mọi người quay vòng quanh, từ nơi này có thể nhìn ra, kỳ thực y chưa từng yêu Hàn Thâm thật lòng.

Càng nghĩ càng thấy ớn!

Sau khi mình mở ra thế giới này, bởi vì duyên cớ quang não cho nên thế giới này bị sụp đổ.

Nhưng Thư Gia Ngôn vẫn đi xong phần đầu cốt truyện, điểm khác biệt là lần này Hàn Thâm không coi trọng y như cốt truyện ban đầu, vì thế Thư Gia Ngôn quyết định từ bỏ, nhưng sự tình phía sau Lâm Tử Nhiên có chút không rõ.

Lâm Tử Nhiên hỏi thẳng: “Lúc anh và em chia tay, em thật sự cái gì cũng không biết sao?”

Thư Gia Ngôn mỉm cười, nhìn cậu thật sâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em nói rồi, em biết anh yêu em, em chưa từng hoài nghi anh..”

Những lời này, dù đã sớm biết nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Ngọa tào, này cũng độc ác quá rồi.

Cũng đúng, hai người đã quen biết nhau nhiều năm, làm sao Thư Gia Ngôn lại không biết Lăng Nam là người như thế nào được? Nhưng y lại vì mấy câu nói bừa của mình mà dễ dàng tin chính mình phản bội y, thậm chí còn rất thật sự nháo tới công ty.

Trừ phi y cố tình làm vậy!

Có lẽ Thư Gia Ngôn đã sớm phát hiện không đúng. Ngay sau khi nhận ra Hàn Thâm xen vào giữa y và Lăng Nam, y cho rằng nếu buông tay thì có thể nhận được nhiều chỗ tốt từ Hàn Thâm, cho nên quyết đoán buông tay; giả vờ rằng chính mình phản bội y, giả vờ thương tâm muốn chết, sau đó đương nhiên đạt được Hàn Thâm bồi thường.

Cho đến khi Giang Dĩ Huy xuất hiện, có lẽ y không nghĩ tới, nhưng y lại lựa chọn hợp tác cùng Giang Dĩ Huy.

Đến chỗ Hàn Thâm lừa mình trở về, đem mình bán qua tay cho Giang Dĩ Huy.

Cậu thế mà bị cái tiểu bạch hoa này đem bán hai lần! Còn là hai người mua khác nhau! Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai mà biết người vô hại nhất hóa ra mới là kẻ lòng dạ hiểm độc nhất!

Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên cảm thấy không đáng thay Lăng Nam, tình yêu của Lăng Nam dành cho Thư Gia Ngôn từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi, nhưng Lăng Nam lại không biết rằng ở nơi phồn hoa đô thị này, người yêu của mình có lẽ đã sớm thay đổi.

Quên hết quyết tâm ban đầu của họ.

Lâm Tử Nhiên thở dài: “Cảm ơn em đã nói cho anh biết điều này.”

Ít ra còn thẳng thắn thành khẩn.

Dù sao cậu cũng sắp phải đi, cuối cùng liền giúp Lăng Nam và Thư Gia Ngôn chia tay đi.

Cậu kiên quyết xoay người rời đi.

Giọng nói đau thương của Thư Gia Ngôn từ phía sau truyền đến: “Nếu anh không hỏi không nói, xem chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta còn có thể tiếp tục..”

Lâm Tử Nhiên hoàn toàn mặc kệ y, thật sự cậu không có khả năng đồng cảm với loại người này.

Thấy cậu không chút dao động, Thư Gia Ngôn nhẹ giọng nói: “Hôm nay anh rời khỏi đây, chính là muốn quyết liệt với em đến cùng, anh có từng nghĩ tới Hàn Thâm sẽ không bỏ qua cho em hay không? Lửa giận của hắn đủ để bức em vào đường cùng..”

Vậy có liên quan gì đến tôi?

Lâm Tử Nhiên chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Hơn nữa giọng điệu của Thư Gia Ngôn khiến cậu có chút bất an..

Cậu vừa mới đẩy cửa ra thì bất ngờ có một bàn tay duỗi tới từ phía sau, lấy khăn tay bịt miệng cậu lại! Lâm Tử Nhiên giãy giụa một hồi, trong nháy mắt liền mềm nhũn ngã xuống..

Trước khi ngất đi, cậu không dám tin đối diện với đôi mắt của Thư Gia Ngôn.

Vẻ mặt Thư Gia Ngôn ôn nhu, giọng nói thật nhẹ nhàng: “Là anh khiến em không còn sự lựa chọn nào khác.”

………………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play