Sau khi cuộc họp kết thúc, Thanh Hoa đi thẳng một mạch ra bãi đậu xe với hy vọng có thể trốn khỏi Mặc Vũ, cô sẽ đánh liều tự mình lái xe luôn vậy. Nhưng cô vẫn không nhanh bằng anh ta, vừa mở cửa đã nhìn thấy anh ta ngồi đợi sẵn trong ghế lái chính rồi, do quá bất ngờ nên suýt nữa cô đã ngã lăn ra đất.
Cánh cửa đang mở giống như đang mở cho Mặc Vũ bước xuống xe để tóm cô gái đang bàng hoàng đứng bên ngoài. Anh ta lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt lúc sáng đối diện với cô.
- Tiểu thư Thanh Hoa, cô sẽ tự làm mình bị thương đấy!
Thanh Hoa chưa ngã nhưng khi anh ta đứng ngay trước mặt thì cô đã theo phản xạ mà ngã phịch xuống đất, hai mắt mở to nhìn anh ta.
- Anh, sao anh cứ như hồn ma không tan vậy? Bám lấy tôi như vậy để làm gì chứ?
Mặc Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng nghiêm nghị của một cảnh vệ. Động tác vừa đủ và cần thiết đỡ cô đứng lên.
- Tiểu thư Thanh Hoa, cô không sao chứ?
Thanh Hoa tức giận gạt tay anh ta ra khỏi người mình, hét lớn vào mặt anh ta
- Anh dừng lại được rồi đó! Mặc Vũ, anh cứ đi theo tôi như vậy anh không thấy mệt sao? Còn tôi thì rất mệt đấy, tôi mệt với việc phải nhìn thấy anh mỗi ngày như vậy, mệt với việc phải đôi co với anh. Làm ơn, hãy tránh xa tôi ra đi!
Vừa nói cô vừa cố nén nước mắt không trào ra, nhưng chưa bao giờ cô kích động đến như vậy, giọt nước mắt đầu tiên đã lăn dọc theo hai bên má của cô, đem hết tất cả uất ức, những cảm xúc đã dồn nén bao nhiêu ngày qua trong lòng cô thổ lộ ra hết bên ngoài.
Cô sợ anh ta sẽ thương hại cô, à không, là cười nhạo cô, hay thậm chí là chảng thèm bận tâm mà lau vội nước mắt, cố kìm nén một chút nữa thôi, cô có thể làm được mà, chạy trốn khỏi anh ta, chạy trốn khỏi bản thân, chạy trốn khỏi mớ cảm xúc hỗn độn đang dằn xé trong lòng.
Cô để lại cho anh ta một ánh nhìn tiếc nuối rồi xoay người bỏ đi, nhưng được vài bước thì hình như nhớ ra gì đó nên tạm dừng để nhắc anh ta
- Sao anh phải cố gắng diễn vai vệ sĩ chứ? Tôi không trả công cho anh đâu….Tại sao anh không tiếp tục dáng vẻ lưu manh như thường ngày nữa đi? Mặc Vũ, anh như vậy khiến tôi càng khinh thường anh thôi!
Đột nhiên anh ta bây giờ lại thay đổi hẳn so với hôm qua, một câu “tiểu thư Thanh Hoa” hai câu “tiểu thư Thanh Hoa” khiến cô thực sự rất khó chịu. Sao anh ta đột nhiên lại trở thành một dáng vẻ vốn có của cảnh vệ trước mặt cô chứ?
Từ đầu đến giờ, Mặc Vũ vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cũng chẳng còn tranh luận với cô như mọi ngày nữa. Anh ta cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn cô từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
……………………………………….
Thanh Hoa cứ chạy như vậy mà chẳng biết mình đã chạy bao xa và đang ở đâu rồi, cô dừng lại nghỉ chân thì điện thoại đổ chuông. Là Mạc Phi Nhi, lúc này cô mới nhớ ra mình còn buổi hẹn đi dạo phố cùng cô ấy nữa. Nhưng bây giờ cô thật sự là không có tâm trạng để đi dạo phố nữa.
- Chị Phi Nhi, xin lỗi chị. Nhưng hôm nay em muốn ở một mình, em sẽ gọi lại cho chị sau….
Nói xong thì cô cúp máy luôn mà không đợi đầu dây bên kia trả lời. Nhìn thế giới rộng lớn này. Cô càng cảm thấy mình thật lạc lỏng. có lẽ nơi này không thuộc về cô, cả con người đó cũng mãi mãi không thể thuộc về cô…
Cô đi lang thang khắp các con hẻm ngõ phố, vừa để giết thời gian vừa để bản thân không suy nghĩ nhiều nữa, nhưng càng đi thì cô lại càng bị mắc kẹt vào mớ hỗn độn đang diễn ra trong đầu.
Khi đi ngang qua đoạn đường của những quán bar, cô chợt dừng bước, có lẽ nơi ồn ào như vậy có thể sẽ giúp được cô giải tỏa tất cả mọi phiền muộn. Nghĩ rồi, cô chọn một quán rồi đi thẳng vào đó.
…………………………………..
Lúc Thanh Hoa rời khỏi Hàn thị, Mặc Vũ không đi theo là vì nghĩ rằng cô về nhà. Nhưng khi anh ta đến nhà tìm cô thì không thấy cô ở nhà, gọi điện thoại thì cô không bắt máy, trễ vậy rồi mà cô còn đi đâu chứ? Hay là từ lúc rời khỏi Hàn thị đến giờ cô chưa về mà luôn ở bên ngoài? Tại sao cô càng lúc càng xa lánh anh ta như vậy? Là vì những hành động quá giới hạn mây lần trước của anh ta ư? Nếu là vì như vậy thì anh ta đã chọn cách hành xử phù hợp của một cảnh vệ để thay cho lời xin lỗi với cô rồi, Nhưng có vẻ như lại càng khiến cô thấy khó chịu hơn? Rốt cuộc thì cô gái này bị sao vậy nhỉ? Dù anh ta làm thế nào cũng không vừa ý, không lẽ cô ghét anh ta đến vậy sao? Giống như lời cô nói, không muốn nhìn thấy anh ta nữa? Thật sự, anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nguyên nhân nằm ở đâu nữa.
Không đúng, người khó hiểu không phải chỉ có mỗi cô mà chính anh ta cũng thấy bản thân mình khó hiểu. Tại sao những nguyên tắc của mình từ trước đến giờ lại bị rối lên hết vì một cô gái như vậy chứ? Anh ta mất bình tĩnh vì một cô gái, cả ngày cứ chạy theo cô mà quên mất luôn cả vị trí nghi trưởng của mình trong tổ chức. Kẻ thật sự khó hiểu là anh ta mới đúng?
Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy nữa, anh ta gọi cho tất cả những người có thể liên lạc được với Thanh Hoa để hỏi vị trí hiện giờ của cô. Nhưng đến cả Mạc Phi Nhi là người thân thuộc nhất của cô ở Thượng Hải cũng nói không biết cô đang ở đâu. Chỉ còn cách ra lệnh cho vài thuộc hạ và tự mình lái xe đi tìm hết cả thành phố này thôi.
…………………………………………
Trước khi vào đây, Thanh Hoa chỉ là muốn yên tĩnh uống rượu thôi. Nhưng sau khi uống vài ly thì cô lại muốn nhảy một chút. Thế là cô mang theo một tâm trạng phấn khích và một cái đầu đã ngấm chút men say hòa vào đám người đang đắm chìm trong những điệu nhảy cuồng sã và nhạc DJ đinh tai nhức óc, rất nhanh cô đã “theo kịp” tất cả bọn họ. Giữa đám đông hỗn tạp, cô gái người lai có thân hình nhỏ nhắn với những điệu nhảy quyến rũ đã thu hút sự chú ý của vài người đàn ông đang ngồi uống rượu. Tên cầm đầu cũng là đại ca của những tên còn lại, ông ta vừa uống rượu vừa nhìn cô gái tóc vàng trong đám đông kia bằng một ánh mắt thèm thuồng. Sau đó ông ta để chiếc cốc đã uống cạn xuống bàn, đồng thời đưa tay lau miệng, không biết là đang lau sạch rượu dính trên đó hay là lau nước dại đã chảy ra. Ông ta chỉ tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT