Nói xong, anh ta xoay người đi thẳng ra khỏi phòng ngủ của cô.
Cách nhau một cánh cửa, mỗi người mang một tâm trạng.
Thanh Hoa giống như một con búp bê bị ném sang một bên, thẩn thờ nhìn những vết đỏ trên tay chân mình. Cảm xúc lúc này của cô đúng là hỗn loạn khó tả, cứ như bị treo ngược lên vậy.
Mặc Vũ đứng dựa vào tường bên cửa phòng, hai tay chà lên mặt lấy lại tỉnh táo. Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ có hành động cưỡng ép phụ nữ, càng không có chuyện không kiểm soát được ham muốn của mình, nhưng vừa rồi chỉ mới đụng vào Thanh Hoa một chút mà anh ta đã mất khống chế, suýt nữa đi quá giới hạn của chính mình và của hai người rồi.
- ---------------------------------
Những hành động gần đây của Mặc Vũ hình như đã làm cho Thanh Hoa càng lúc càng cố tình né tránh anh ta. Bây giờ đến cả trả lời điện thoại cô cũng không muốn nữa. Cô đã tự nhốt mình trong phòng như vậy suốt mấy ngày liền rồi, cũng chẳng ăn uống gì. Mà ngày mai là ngày ký hợp đồng giữa Hàn thị và AM, cô chẳng còn tâm tư gì để làm việc nữa.
- Chị Phi Nhi, em không muốn đến Hàn thị nữa đâu, cũng không muốn ở Thượng Hải nữa. Em muốn về Mỹ!
Thanh Hoa ngồi trên chiếc ghế tròn, hai chân co lại trước ngực, tay ôm một chiếc gối, chán nản nói với Phi Nhi.
Sau khi sắp xếp thời gian Mạc Phi Nhi cũng đã có thể đến thăm cô trợ lý này của mình. Cũng vừa đúng lúc nghe báo cáo của Mặc Vũ về tình hình mấy ngày qua của Thanh Hoa. Mạc Phi Nhi đến cũng đem đồ ăn qua cho cô, ngồi nghe cô kể những thiệt thòi vừa qua, cô ấy cũng chỉ biết lắc đầu.
- Thôi được rồi, tiểu tổ tông! Nếu em không muốn nhìn thấy Mặc Vũ nữa thì chị sẽ để Hoàn Vũ thay cậu ta.
Nhưng Thanh Hoa lại không đồng ý, đưa ra thêm một yêu cầu khác.
- Không được! Anh ta dám bắt nạt em, em phải trả mối thù này.
Mạc Phi Nhi trợn tròn mắt nhìn cô trợ lý của mình một cách kinh ngạc. Sau đó liền bật cười
- Thanh Hoa, em ghét Mặc Vũ đến vậy luôn sao? Rốt cuộc thì cậu ta đã bắt nạt em thế nào? Em nói chị biết để chị dạy dỗ cậu ta giúp em?
Nhưng Thanh Hoa vừa nghe cô ấy hỏi vậy liền lắc đầu từ chối.
- Không cần đâu chị Phi Nhi, em có cách để trả thù anh ta rồi.
Thấy cô không muốn nói nên Mạc Phi Nhi cũng không đề cập nữa, chuyển chủ đề khác.
- Vậy được rồi. Ngày mai là ngày ký hợp đồng với Hàn thị đấy, chắc em không để Mặc Vũ làm ảnh hưởng đến mục đích em đến đây chứ?
Đúng là cấp trên là người hiểu rõ trợ lý mình nhất mà, vừa nghe câu cuối cùng của Mạc Phi Nhi, Thanh Hoa đã vực dậy lại được tinh thần.
- Đương nhiên là không rồi. Anh ta là gì chứ mà em có thể bị sao nhãng chứ?
Mạc Phi Nhi nghe cô nói thì lại bật cười, chẳng hiểu là động viên hay trêu cô nữa.
- Em nghĩ vậy được thì chị yên tâm rồi. Còn bây giờ em phải ăn hết những món này để còn có sức làm việc nữa, chị hy vọng em có thể đem về cho AM hợp đồng béo bở này. Em cũng không muốn trở về tay không để nghe giám đốc lải nhải đúng chứ?
Đột nhiên Mạc Phi Nhi lại nhắc đến giám đốc, Thanh Hoa không biết có phải cô ấy đang nhắc nhở trợ lý hay đang cố tình chọc mình nữa.
- Chị Phi Nhi, chị lại trêu em nữa....
Truyện Đô ThịMạc Phi Nhi vừa cười vừa đứng lên, lấy túi chuẩn bị rời đi.
- Đừng ủ rũ nữa, xong nhiệm vụ ngày mai chị sẽ đưa em đi dạo phố.
Thanh Hoa nghe được câu này cũng đã lấy lại được tinh thần, đứng lên tiễn Mạc Phi Nhi ra cửa.
Ở bên ngoài, khi thấy Mia đóng cửa lại rồi Mạc Phi Nhi mới đến nói với Mặc Vũ.
- Mấy ngày qua cậu vất vả rồi. Từ mai Hoàn Vũ sẽ thay cậu đảm nhiệm việc đưa đón và bảo vệ Thanh Hoa.
Mặc Vũ vừa nghe thì có chút ngạc nhiên mà không thể hiện rõ ràng, nhưng ngay sau đó liền cung kính cúi đầu.
- Thuộc hạ đã làm việc tấc trách, mong phu nhân cho thêm một cơ hội. Từ bây giờ thuộc hạ sẽ bảo vệ tiểu thư Thanh Hoa thật tốt!
Nói xong anh ta lại cúi nhẹ đầu lần nữa rồi rời đi luôn, đây rõ ràng không phải xin phép mà là tự quyết!
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thanh Hoa lại không muốn nhìn thấy Mặc Vũ, nhưng Mặc Vũ lại trái lệnh để bảo vệ cô? Hai người này rõ ràng là đang có vấn đề rồi!
Từ sáng sớm Thanh Hoa đã thức dậy chuẩn bị cho buổi ký hợp đồng hôm nay, đầu tiên đương nhiên là bản hợp đồng đã được soạn rất chi tiết, thứ quan trọng như vậy hì không thể thiếu được, sau đó là diện một bộ quần áo vừa nghệ thuật vừa lịch thiệp, chọn gần nửa buổi cô cũng đã chọn được một bộ ưng ý, cuối cùng chính là chuẩn bị một tâm trạng thoải mái và một tâm thế sẵn sàng. Mặc dù cô cũng gặp Hàn Tuấn Thiên rất nhiều lần nhưng phải ngồi đối diện trực tiếp với một người toát ra sự lạnh khốc đến chết người kia vẫn là rất đáng lo đối với cô.
Chuẩn bị xong xuôi hết, Thanh Hoa tung tăng ra khỏi nhà. Cô nhìn xung quanh chỗ đậu xe của mình không có ai, càng thấy vui hơn vì không phải nhìn thấy tên xấu xa Mặc Vũ nữa. Nhưng cô đắc ý chẳng được bao lâu thì kẻ thù của cô lại xuất hiện ngay bên cạnh cô, giọng nói quen thuộc kia lại vang lên bên tai cô.
- Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi! Tiểu thư Thanh Hoa.
Thanh Hoa không thể tin nổi mà ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt một lúc sau mới kịp phản ứng.
- Anh, sao anh vẫn còn? Tôi đã nói chị Phi Nhi đổi anh Hoàn Vũ làm tài xế cho tôi rồi mà! Sao anh còn ở đây chứ....
Mặc Vũ cười nhẹ, nhàn nhạt trả lời nhưng không phải là đang giải thích
- Nếu cô không muốn thì có thể tự lái xe.
Thanh Hoa tức đến không biết nên khóc hay nên cười, cô không thể lái xe ở đây và anh ta thừa biết điều này mà còn cố tình nói vậy, rõ ràng là đang trêu cô mà. Coi như lần này anh ta thắng, vì buổi ký hợp đồng hôm nay nên cô sẽ tạm thời cắn răng cho qua, không tranh cãi với anh ta nữa mà bước lên xe theo cánh cửa mà anh ta đang mở sẵn.
.................................................
Trong suốt buổi họp ký kết hợp đồng, Thanh Hoa luôn có cảm giác không được tự nhiên thoải mái và lạnh sống lưng, không phải là từ Hàn Tuấn Thiên đang ngồi trước mặt mà chính là cô biết được Mặc Vũ từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô. Chẳng rõ hai bên đã thống nhất thỏa thuận gì hay hợp đồng có chỉnh sửa gì không, Thanh Hoa chỉ ngồi cho có mặt vậy thôi, nghe gì cũng gật đầu ừm ờ, cô chẳng thể nào tập trung hay thoải mái được khi cứ nghĩ đến tên lưu manh đang đứng nhìn mình. Ngay lúc thông qua hợp đồng và ký kết, cô vội vàng đặt bút ký tên như được ra tù vậy. Mà một điều lạ lùng chính là vị Tổng tài lạnh khốc mà mọi người vẫn luôn truyền tai nhau kia vậy mà chẳng hề giống như miêu tả, cả buổi họp cô rất mất tập trung nhưng hắn lại không hề ra lệnh tống cổ cô ra ngoài, còn luôn quan sát biểu hiện của cô và Mặc Vũ. Sao vợ chồng hai người họ lại có chung một sắc mặt khi nhìn cô cùng tên lưu manh này nhỉ? Bọn họ đang nghĩ gì đây?
………………………………………………