- Đến khách sạn gần nhất- Cả hai buông nhau ra rồi nghiêm túc nhìn ông ta nói.
Lục Quyên mỏi mệt tỉnh giấc, sao thế này, cô đang ở đâu? Hạ thân chỉ mới nhích người lên một chút mà cũng cảm thấy đau đớn. Tại sao cô lại ra lắm mồ hôi thế này, cả người nhớp nháp thật khó chịu. Cô nhanh chóng vén chăn ra, một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua eo, khoan đã cô không có nằm một mình,cũng không mặc quần áo? Những kí ức vụn vặt hiện lên trong đầu, cô đưa Mặc Luân vào xe, xong cô lại lao đến hôn anh ta, hai người quấn nhau lên phòng, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến…
- Á…aaaaaaaaaaaaaaa
- Sao vậy?- Mặc Luân khó chịu mở mắt, anh thực sự đang ngủ ngon.
- Á.aaaaaaaaaa. Lục Quyên sao cô không mặc gì, hả sao tôi cũng vậy? Hai người nhìn nhau chằm chằm, cả hai cứ yên lặng như vậy, những lời muốn nói cũng không sao thốt lên lời. Cuối cùng Mặc Luân cũng khó khăn nhìn cô nói: “ Tôi xin lỗi, chuyện tối qua là do tôi mất kiểm soát.” Lục Quyên cũng nhẹ nhàng vén tóc qua tai, ngượng ngùng nói: “ Không sao, là tôi bị chuốc thuốc, là tôi sai nên…”
- Tôi thực sự muốn xin lỗi cô. Lại là lần đầu của cô, tôi… - Đây thực cũng là lần đầu của anh, nhưng xem ra phụ nữ và đàn ông cũng cách biệt rất lớn. Trong tình thế phức tạp này, người đàn ông thông minh nhất cũng trở nên ngu ngốc. Anh lục lọi trong túi áo lấy tập séc ra, kí tên vào rồi đưa cho cô- Cô tự điền chỗ tiền vào đi, mong chỗ tiền này sẽ giúp cô thấy dễ chịu hơn.
- Anh nói gì, anh trả tiền cho tôi. Chuyện tối qua tôi không bắt anh phải đền bù, tôi không phải gái bán hoa.- Nói rồi cô tức giận lục trong túi mấy đồng lẻ, vứt mạnh vào mặt anh- Đây, tôi boa cho anh. Phục vụ của anh chỉ xứng với số tiền này thôi.Nói thẳng nhé, tôi cũng tiếc đêm đầu cho loại yếu sinh lí như anh lắm nên thôi, chào…
- Cô… đứng lại…- Mặc Luân tức giận đập mạnh tay vào bàn, nhìn chăm chăm vào bóng người phụ nữ xấu xa phía trước. Tôi không nói thì thôi, cô nghĩ cô ngon lắm chắc mấy lần ngất lên ngất xuống, chả phải đêm qua cô thích lắm sao? Từ đêm tới tận sáng sớm, hai người chìm đắm trong khoái lạc, anh thừa nhận anh cũng không khá hơn. Đây cũng là lần đầu anh tiếp nhận những xúc cảm đó.
Tuấn Thiên mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ngắm ánh chiều tà rải rác trên đường phố. Trước kia khi bản thân mất trí nhớ, anh cũng hay chán nản mỗi lúc ngày tàn thế này. Lúc ấy, anh đã nghĩ khi mình tìm lại kí ức, bản thân sẽ khác, sẽ không còn cô đơn mệt mỏi nữa nhưng, anh đã lầm rồi, tìm lại kí ức chỉ làm anh càng thêm cô độc hơn. Tuấn Thiên ngồi lặng im ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng tắt đèn, ngắm nhìn con phố lúc đông lúc thưa, ánh mắt cũng vô thức chạy theo dòng người. Cơn đau dạ dày thôi thúc anh đứng lên nhưng bản thân lại quá mệt mỏi để tiếp tục ăn một mình, ngủ một mình. Hóa ra anh vẫn không quên được, anh không thể sống thiểu cô. Tuấn Thiên, cố thêm mấy tiếng nữa thôi, ngày mai mày lại có thể vùi đầu vào công việc rồi.
Phi Nhi nhìn ngắm chiếc bàn chải của mình. Thật sự rất lạ, bàn chải của cô 4 tháng nay chưa có thay mà trông rất mới, một cọng lông cũng không chĩa ra. Phi Nhi quay ra nhìn chiếc chiếc khăn mặt màu hồng của mình cùng An An. Không phải chứ, bốn tháng rồi cũng không rách, lớp lông cũng rất mềm mịn. Cô quắc mắt nhìn sang chỗ xà phòng, mĩ phẩm của mình, lâu rồi không có mua sao còn nhiều vậy. Cả mấy cuộn giấy vệ sinh nữa, không biết bao lâu rồi cô chưa mua sao mãi không hết vậy. Phi Nhi suy nghĩ một hồi, sau đó cười ha hả trong nhà tắm. Chắc chắn là mẹ con cô dùng đồ bền cùng tiết kiệm. Cứ đà này, mẹ con cô sắp giàu to rồi. Lúc lục lọi chỗ đồ trong nhà tắm, Phi Nhi vô tình lướt qua chiếc bàn chải cùng tuýp kem cạo râu ở gọc tường. Khác biệt với vẻ mới tinh của đồ đạc xung quanh, chiếc bàn chải cùng kêm cạo râu trông lại rất cũ. Phi Nhi mân mê chiếc bàn chải trong tay, Tuấn Thiên từ hôm ở bênh viện không có xuất hiện. Lúc cô quay trở lại phòng bệnh đã không thấy anh, mấy ngày qua cũng vậy. Anh dường như bốc hơi hỏi cuộc sống của cô, Phi Nhi vốn nghĩ anh đã từ bỏ rồi, cô vốn nên thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, những ngày tháng bình yên cô mong ngóng cuối cùng cũng đến nhưng ngược lại cô không thấy chút vui vẻ, những món đồ của anh lại gợi nhắc cô những kỉ niệm khi ấy. Chiếc giường cũng có hình bóng anh, căn bếp, nhà tắm. Nhiều lần cô muốn vứt những món đồ của anh đi nhưng khi tay ở trước thùng rác lại không tài nào thả ra được. Cô thuyết phục mình rằng biết đâu anh lại đến, khi ấy kiếm mấy món đồ này rất phiền phức. Vì vậy, cô mới xếp gọn chúng lại.
Phi Nhi khoanh tròn lịch trên giấy. Hôm nay là ngày giỗ của tiểu bảo, nghĩ đến đây tâm trạng cô lại nặng nề. Phi Nhi ra cửa hàng mua một bó hoa bách hợp nhỏ rồi quay trở lại con đường hôm ấy. Hôm nay cô ra đường rất sớm, con đường cô bị đâm vốn rất đông, cô nên đến sớm sẽ thuân tiện hơn. Cô bước xuống chiếc taxi, rảo bước về phía con đường khi ấy, bàn chân bị bóng đen quá khứ cản trở, từng bước, từng bước nặng nề, một chút nữa, một chút nữa lại gần hơn rồi.
Chỗ này, năm ngoái là nơi cô ngã xuống, là nơi cô mất tiểu bảo mãi mãi, cũng là nơi cô biết một con dao có bao phần lạnh buốt đau đớn. Con đường vắng vẻ hơn ngày thường, bầu trời cũng u tối như tâm trạng của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT